Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

Chương 14




Tô Vãn Vãn và mấy người Lâm San được Lạc Thành Dã dẫn đường, thảnh thơi nhàn hạ dạo khắp muôn nơi. Bọn họ đến bãi biển ngắm hải cẩu, báo và chim biển, ra khơi chiêm ngưỡng cá nhà táng, ngày ngày cưỡi ngựa chăn trâu chăn cừu, Tô Vãn Vãn còn có dịp “diện kiến” đống phân lớn chưa từng thấy trong đời này, đó chính là phân ngựa.

Cô tràn trề hứng thú chia sẻ bãi phân ngựa này lên weibo, thu hút sự bàn tán sôi nổi của cư dân mạng.

Vỏ dưa chuột: Quả là một bài đăng thú dzị.

Cầu Cầu mi đừng ăn nữa: Mấy ngày nay style của Vãn Vãn thay đổi bất ngờ thiệt, từ tiên nữ lắc mình thành người phàm luôn rồi, nhưng mị vẫn mê chữ ê kéo dài nếp sống điền viên này á.

Ngày ngày ủn mông chính chủ kinh doanh: Chị Vãn Vãn, gần đây fans chị tăng nhiều lên rồi á, chị có thể quay về style tiên nữ trước kia được hông, đừng có thú dzị như vậy nữa【 che mắt cry 】

Doraemon: Muốn ngắm ảnh anh giai chệch chi tiếp, còn không chị ới?

Tích đủ tiền đặt cọc chưa: Tuy rằng sự chú ý đầu tiên của tui đã va phải anh giai kia, song để ý một chút, phát hiện chủ thớt cũng rất gì và này nọ đó chứ, làm gì có ai xách một thùng cớt ngựa to bự như vầy mà cười toe toét thế kia…

Tô Vãn Vãn rep Tích đủ tiền đặt cọc chưa: Cái này chắc gọi là “Hoa nhài cắm bãi phân ngựa” á.

Mọi người: Ha ha ha liên tưởng hay đấy.

Tuy Tô Vãn Vãn rất thích những tháng ngày ở trang trại nhà Lạc Thành Dã, cô và đôi tình nhân Lâm San còn nán lại thêm ít hôm, song cuộc hành trình sau đó vẫn phải tiếp tục.

Lâm San nằm dài trên chiếc ghế trong vườn hoa, gối đầu lên đùi bạn trai, lười biếng nói: “Gần đây toàn dạo chơi nhẹ nhàng, em muốn chơi gì kích thích hơn cơ! Nghe nói thành phố Queenstown là nơi khai sinh trò nhảy bungee, sắp tới mình đến đó đi. Vãn Vãn, cậu thấy sao?”

Tô Vãn Vãn ngồi trên xích đu, hai chân duỗi thẳng, mũi chân nhón hờ trên mặt đất, nghe thấy trò nhảy bungee, cô hơi sờ sợ, hỏi Lạc Thành Dã: “Anh còn đề xuất nào khác không?”

Lạc Thành Dã dừng việc đang làm lại, đáp: “Nếu mọi người muốn tìm cảm giác mạnh thì có thể đến Wanaka chơi nhảy dù, nó khá gần Queenstown, mọi người có thể đi thăm thú cùng lúc hai nơi.”

“Nhảy dù?” Tô Vãn Vãn vừa nghe thấy hai chữ ‘nhảy bungee’ là chân tay đã mềm nhũn ra, kết quả Lạc Thành Dã còn đưa ra trò chơi kích thích gấp đôi.

Lạc Thành Dã điềm tĩnh nhìn Tô Vãn Vãn: “Cô sợ à?”

Tô Vãn Vãn hồi hộp nuốt nước miếng, không muốn thừa nhận, song lại không muốn nói dối.

“Tôi có thể dẫn cô nhảy cùng.”

Giọng Lạc Thành Dã vô cùng ôn hòa, ánh mắt kiên định. Có lời khích lệ này, nghe anh nói xong, kỳ lạ là lòng Tô Vãn Vãn dịu đi hẳn.

Lạc Thành Dã cổ vũ cô: “Nên trải nghiệm một vài chuyện mà đời này bản thân chưa từng làm bao giờ.”

Tô Vãn Vãn cười nói: “Là cách gọi tắt của đi tìm đường chết ấy à?”

Lạc Thành Dã không ngờ cô sẽ nói vậy, thoạt đầu anh rất sửng sốt, sau đó thì bật cười, Lâm San và bạn trai cũng cười như nắc nẻ: “Phải đấy, chính là đi tìm đường chết, ha ha.”



Cuối cùng, nhóm họ đã quyết định đến Wanaka trước trong tiếng cười nói vui vẻ.

Nhưng thời tiết gió mưa thất thường, lúc xe họ đang bon bon chạy trên đường thì hay tin thị trấn Kaikōura gặp mưa lớn và mưa đá. Theo radio và tin tức trên mạng, trận thiên tai này vô cùng nghiêm trọng, khiến mười mấy người tử vong, tổng thiệt hại kinh tế lên đến hàng trăm triệu USD.

Trang trại nhà Lạc Thành Dã lại nằm sát cạnh Kaikōura.

Xe của nhóm Tô Vãn Vãn đỗ bên đường, chờ Lạc Thành Dã đi gọi điện thoại về nhà.

Tô Vãn Vãn quan sát Lạc Thành Dã đứng cách đó không xa, đây là lần đầu tiên cô trông thấy dáng vẻ gấp gáp nhường ấy của anh. Nhưng dù đang nôn nóng tột độ, anh vẫn giống hệt một cái cây vững chãi đứng trên mặt đất, một cái cây mang phong thái bình thản độc đáo lạ thường, khiến cô nhớ đến ảnh màn hình khóa di động của mình, một thân cây đơn độc giữa biển sao trời mênh mông.

Lạc Thành Dã cụp mắt, môi hơi mím, đôi mày nhíu lại tạo thành một vết hõm sâu, toát lên sự lo lắng bồn chồn khiến người ta nhìn mà chẳng đành lòng, muốn thay anh vuốt phẳng nó.

Hơn mười phút sau, Lạc Thành Dã quay trở lại, nét mặt đượm vẻ âu lo: “Thật lòng xin lỗi, tôi không thể đến Wanaka với mọi người được, gọi mãi mà cả Mike lẫn Dani đều không bắt máy, tôi cần phải về ngay.”

Anh xoa xoa vầng trán nhâm nhẩm đau: “Thiên tai lần này tới đột ngột quá.”

Nếu hiện tại New Zealand đang vào mùa đông thì chắc chắn trang trại sẽ có sự chuẩn bị kỹ lưỡng để ứng phó với thời tiết cực đoan, song bây giờ lại đang mùa hè, mưa đá bão bùng ập đến quá đột ngột, thành ra trang trại chẳng kịp trở tay.

Nghe Lạc Thành Dã nói xong, tim Tô Vãn Vãn như thắt lại, cô vỗ vỗ cánh tay anh, an ủi: “Anh mau về đi, Mike và Dani nhất định sẽ không sao đâu, chờ mọi chuyện ổn rồi thì nhớ báo cho bọn tôi một tiếng nhé.”

Cảm giác mềm mại êm ái ấy khiến lòng Lạc Thành Dã dịu đi đôi phần, anh ừ một tiếng, ngước mắt lên, đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm nhìn Tô Vãn Vãn: “Tôi về trước đây, chúc chuyến du lịch của mọi người thuận buồm xuôi gió.”

Chẳng ai nghĩ phút chia tay sẽ đến nhanh như vậy, cứ đột ngột chẳng báo trước, Tô Vãn Vãn nhìn chiếc xe mỗi lúc một xa của Lạc Thành Dã mà mãi chưa hoàn hồn lại.

Việc Lạc Thành Dã rời đi và phía trang trại vẫn bặt vô âm tín, hơn nữa radio trên xe liên tục phát tin tức về trận thiên tai vừa rồi, khiến bầu không khí trong xe trầm lắng hồi lâu.

Ông chú New Zealand đặt tay hình chữ thập trước ngực, cầu nguyện: “Thượng đế sẽ phù hộ họ, các cháu cũng sốc tinh thần lên đi.”

Lúc xe chạy đến Christchurch, bầu không khí trong xe mới khôi phục đôi phần. Đúng lúc này, Tô Vãn Vãn nhận được tin nhắn từ phòng làm việc trong nước.

Na Na Mỹ: Vãn Vãn, ngại quá, tuy chị biết em đang chơi vui bên ấy, nhưng có lẽ bây giờ em phải thu xếp về nước rồi.

Na Na Mỹ là người đại diện của studio nhiếp ảnh, phụ trách mảng quan hệ ngoại giao.

Tô Vãn Vãn:?

Na Na Mỹ: Không phải em mới chụp tấm ảnh anh giai cưỡi ngựa nổi rần rần trên mạng đó sao, khi ấy có nhiều thương nghiệp quay chụp gửi lời mời, chị đều nhận cả, cố gắng sắp xếp cho con đường phía trước cho em. Chỉ là lần này có đơn hàng lớn chỉ đích danh em là người chụp, thời gian cũng không lùi được, vậy nên em chỉ có thể quay về gấp.

Tô Vãn Vãn: Vậy em sẽ quay về, vừa lúc em đang ở Christchurch, có thể mua vé bay về luôn.

Na Na Mỹ: Dứt khoát vậy sao?

Tô Vãn Vãn: Có thể khiến một người thấy tiền là sáng mắt như chị nói là đơn hàng lớn thì chắc chắn thù lao cao thật, nên em phải về thôi, thấy tiền mà không chộp lấy thì mới là đồ ngốc.

Chủ yếu là trải qua một cuộc rong chơi bung lụa hết mình bên nước ngoài, tâm trạng cô đã khá lên rất nhiều, cảm hứng chụp ảnh cũng nhen nhóm trở lại, quan trọng hơn cả là ví cô sắp xẹp lép rồi, đã đến lúc phải quay về.

Hơn nữa chuyện Lạc Thành Dã rời đi và nông trường bây giờ chưa rõ ra sao cũng khiến tâm trạng vui chơi của cô giảm sút đi nhiều.

Na Na Mỹ: Chị vừa mới tuyên dương sự cống hiến hết mình của em mà em lại châm chọc chị như vậy thế hả? Chị còn định bảo lần này gọi em về gấp vì chuyện công việc nên phòng làm việc quyết định sẽ trả tiền vé máy bay thay em, nhưng mà hiện tại chắc không cần nữa rồi.

Tô Vãn Vãn:!!!

Tô Vãn Vãn: Chị Na! Chị Na Na! Có gì từ từ nói! Chuyện vé máy bay chúng ta vẫn có thể thương lượng lại!

Cuối cùng, Tô Vãn Vãn vẫn lên chuyến bay mà Na Na Mỹ trả tiền vé cho. Lúc chia tay ở Christchurch, Lâm San lưu luyến ôm chặt Tô Vãn Vãn, buồn bã nước mắt lưng tròng.

Tô Vãn Vãn an ủi cô nàng hồi lâu, tuy thời gian bọn họ quen nhau khá ngắn, song tình cảm lại rất sâu nặng và chân thành.

“Hu hu, Thành Dã về trước rồi, cậu cũng định quay về, sao mà đột ngột thế, tớ còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.”

“Đừng khóc nữa, sau này cậu cũng về nước mà, tớ chỉ quay về sớm hơn một chút thôi, bọn mình đều ở trong nước, muốn tụ tập quá ư là đơn giản ấy chứ.”



Lâm San sụt sịt, ăn ngay nói thật bảo: “Nói thì nói vậy, chứ thật ra là sẽ không gặp nhau nữa chứ gì.”

Tô Vãn Vãn im lặng không đáp, cô biết lời Lâm San nói là thật.

Cuộc sống này chính là như vậy đấy, gặp được nhau là duyên, là tình cờ, chia tay mới là trạng thái bình thường. Mà khoảng thời gian kết nhóm đi du lịch, tuy đẹp đẽ và quý báu, song sau khi trở về, mỗi người sẽ sống cuộc sống của riêng mình, đúng là khó có thể thường xuyên liên lạc.

Lâm San khóc xong rồi, cuối cùng cũng buông Tô Vãn Vãn ra: “Vãn Vãn, chúc công việc của cậu thuận buồm xuôi gió, tạp chí mà cậu chụp tớ sẽ mua hết, bài đăng trên weibo của cậu tớ cũng sẽ chia sẻ.”

Tô Vãn Vãn bật cười: “Cảm ơn cậu đã ủng hộ tớ.”

Tô Vãn Vãn kéo vali, vẫy tay tạm biệt với nhóm Lâm San, sau đó ngồi lên xe ra sân bay.

Khoảnh khắc máy bay cất cánh, tiếng động cơ gầm rú làm ốc tai Tô Vãn Vãn kêu ong ong. Cô ngồi cạnh cửa sổ, nhìn mặt đất ngày càng cách xa, trong một thoáng nhớ lại những người, những việc mà mình gặp trong khoảng thời gian ở New Zealand này, bóng dáng Lạc Thành Dã hiện lên trong vô số mảnh hồi ức của cô, càng lúc càng rõ nét.

Cô nhớ đến bóng người cao gầy bước ra từ màn đêm, nhớ đến gương mặt anh tuấn và cơ bắp cường tráng được ánh mặt trời phác họa, nhớ đến giây phút gió nhẹ phớt qua người anh, đưa hương hormone của anh phả vào mặt cô.

Khoảnh khắc mặt đất bị che khuất dưới những tầng mây, lông mi cô run run.

Hai người hẳn là không còn cơ hội… gặp lại nữa nhỉ?

Hy vọng cả nhà Lạc Thành Dã đều bình an.

***

Trang trại của Mike và Dani gặp tai họa rất nghiêm trọng, không chỉ có nhiều trâu và cừu chết mà số còn lại cũng chạy tán loạn, không biết sau này chúng nó có biết đường chạy về nữa không.

Tòa biệt thự đẹp đẽ ngày nào nay cũng bị tàn phá, mái nhà bị thủng một lỗ to cùng vài thiệt hại nhỏ khác. Mấy căn nhà xung quanh bị tốc mái toàn bộ, may là du khách trong phòng lúc ấy không sao.

Mike và Dani dẫn du khách tới nơi an toàn xong mới trở lại trang trại, vừa lúc gặp Lạc Thành Dã đang tất tả chạy về.

Cả nhà gặp lại nhau ở trang trại đã tan hoang, ban đầu đứng nhìn nhau hồi lâu rồi mới rảo bước chân, ôm đối phương thật chặt.

Gương mặt Mike tiều tụy hẳn đi, ông nghèn nghẹn nói: “Con trai, con về rồi.”

Dani sụt sịt: “Ôi chúa ơi, mọi chuyện đáng sợ quá, may là mọi người đều không sao.”

Vành mắt Lạc Thành Dã cũng đỏ ửng, anh vỗ vai Dani: “Bây giờ trang trại thế nào rồi ạ?”

Mặt mày Mike ủ ê, ông khoát tay: “Trang trại thì có thể từ từ tu sửa lại, hiện tại vấn đề tương đối khó giải quyết là bên ta đã ấn định đầu tháng ba giao nông sản, nhưng mà giờ không thể giao đúng hạn được nữa rồi, chỉ e phải đối mặt với một khoản bồi thường kếch xù.”

Lạc Thành Dã nhíu mày: “Còn thiếu bao nhiêu tiền?”

Dani an ủi Lạc Thành Dã: “Không sao đâu, con à, chẳng phải người Trung Quốc các con hay nói ông trời không tuyệt đường sống sao.”

“Đúng vậy, yên tâm đi, ba và chú Nicole sẽ giải quyết.” Mike cũng không muốn kể chi tiết tình huống trong nhà cho Lạc Thành Dã nghe.

Lạc Thành Dã hỏi: “Hai người không muốn nói, xem ra thiếu nhiều lắm sao?”

Mike hậm hực sờ mũi: “Ba và chú Nicole sẽ bán trang trại…”

“Không được, bán trang trại đi rồi thì sau này ba mẹ sống thế nào.” Lạc Thành Dã thốt ra một câu khiến cả Mike và Dani đều chợt im lặng.

Trầm ngâm hồi lâu, Lạc Thành Dã kiên định nói: “Để con nghĩ cách.”

Mike và Dani ngẩn người, vành mắt nóng bừng, khó xử nói: “Con à, con đã làm nhiều thứ cho chúng ta lắm rồi, con không cần…”

Lạc Thành Dã ngắt lời: “Yên tâm đi, con sẽ tìm được cách thỏa đáng hơn việc bán trang trại.”

Sau đó, anh nở nụ cười thoải mái, an ủi Mike và Dani: “Đầu tiên chúng ta sửa lại mái nhà đã, không thì đêm nay không có chỗ ngủ mất.”



Cả tiền bồi thường và chi phí tu sửa gộp lại là một con số không hề nhỏ, tiền tiết kiệm của Lạc Thành Dã và hai vợ chồng Mike – Dani cũng chỉ trang trải đủ một phần. Nhưng có lẽ mượn câu tục ngữ “Trời không tuyệt đường sống” kia, trong lúc vô tình Lạc Thành Dã lại tìm được mảnh giấy Tô Vãn Vãn để lại trong phòng, trên đó là phương thức liên hệ của năm công ty giải trí.

Tô Vãn Vãn: Tuy anh nói anh không có hứng thú, nhưng tôi vẫn để lại phương thức liên hệ của mấy công ty này cho anh, biết đâu đấy:D.

Ngoài ra, Tô Vãn Vãn còn cẩn thận ghi vài dòng giới thiệu về từng công ty giải trí, tuy cô không phải người trong showbiz, song vì lý do công việc nên thường xuyên tiếp xúc với người trong giới, có hiểu biết nhất định về những công ty này.

Biết đâu đấy…

Lạc Thành Dã bật cười, hiện giờ đúng là anh đang gặp tình huống “biết đâu đấy”.

Lúc này, điện thoại của Lạc Thành Dã đổ chuông, là số điện thoại trong nước, sau khi bắt máy, giọng điệu ở đầu bên kia có hơi gấp gáp.

“Anh xem tin tức rồi, em không sao chứ?”

“Không sao hết.”

“Vậy thì tốt, phía trang trại thế nào rồi?”

Lạc Thành Dã kể cặn kẽ tình huống hiện tại.

“Thiếu tiền cứ bảo anh, chẳng lẽ anh đây còn không cưu mang em được sao?”

“Em có thể tự giải quyết.”

“Ái chà, lớn rồi.”

“Nào chỉ lớn rồi, giờ em có thể dùng một tay quật ngã anh đấy.”

Đầu bên kia điện thoại cười ha ha: “Sợ rồi sợ rồi, giờ trông em dũng mãnh thật, hồi trước trên mạng nổi rần rần tấm ảnh chụp em, đến cả chú dì cũng biết.”

“… Ba mẹ em cũng biết hả?” Lạc Thành Dã hơi ngạc nhiên, ba mẹ cũng bình tĩnh thật đấy, biết chuyện nhưng cũng không hỏi han câu nào. Anh ngẫm nghĩ một lúc, lại nói: “Anh, em có chuyện muốn nhờ anh chút.”

“Ồ?” Đầu bên kia điện thoại lấy làm hứng thú, hiếm lắm mới có dịp Lạc Thành Dã nhờ giúp đỡ, thậm chí anh còn thấy gấp hơn cả người hỏi: “Nói đi nói đi.”

“Em gửi anh tên năm công ty giải trí, anh nghiên cứu giúp em, xem công ty nào tương đối đáng tin, nếu được thì em sẽ ký hợp đồng với họ.”

“Được.” Người trong điện thoại thoải mái đồng ý, lại nói: “Em có chắc là không cần sự giúp đỡ của anh hay chú dì mà muốn ký hợp đồng bán thân không?”

Theo lời trêu chọc của người trong điện thoại, Lạc Thành Dã cũng cười theo: “Phải, vậy nên mong anh làm chỗ dựa, đừng bán em rẻ quá nhé.”

Đầu bên kia điện thoại ngừng một chút, giọng nói thấp thoáng vui mừng xen lẫn tiếng thở dài: “Vậy cũng tốt, dù sao em cũng phải về nước mà.”