Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

Chương 28




Tại nhà Tô Vãn Vãn, mẹ Tô lạnh nhạt ngồi trên sô pha, sắc mặt u ám như một ngọn núi lửa có thể bất chợt phun trào bất cứ lúc nào.

Tô Vãn Vãn ngoan ngoãn hạ tay xuống đứng sang một bên, không dám ngo ngoe gì.

Vu Tư Đồng bị ép ngồi cạnh mẹ Tô mặt mày đăm đăm, đến thở cũng không dám. Cô nàng vốn gác hai chân trên sô pha, hiện giờ trông thấy vẻ mặt sa sầm của mẹ Tô – dù là chẳng nhằm vào mình – thì cũng biết điều hạ xuống, ngay cả khoai tây lát đang ăn dở trong tay cũng phải để lại mặt bàn.

Mẹ Tô chỉ vào Tô Vãn Vãn, vừa tức giận vừa đau lòng: “Đứng đấy làm gì? Còn sợ chân chưa đủ đau hay sao, ngồi xuống mau!”

“Dạ.” Tô Vãn Vãn vội vàng ngồi xuống, thật thà đặt hai tay lên đầu gối, nhác trông như một cô nhóc tiểu học đang nghiêm túc lắng nghe thầy giảng.

Mẹ Tô lạnh mặt, bắt đầu tính toán nợ nần: “Nói đi, chân con bị làm sao?”

“Đợt trước đang chụp ảnh thì không may bị chấn thương, sợ ba mẹ lo lắng nên mới không kể gì ạ.” Tô Vãn Vãn vẫn không dám nói sự thật. Nếu để mẹ cô biết cô làm việc quá liều mạng mới bị thương thì khéo bà sẽ xông vào phòng bếp lấy dao phay ra chặt bay cái móng heo của cô rồi mang đi hầm canh mất.

“Đây là lý do dạo này con không về nhà đúng không?”

“Vâng ạ.”

Mẹ Tô tuy rằng vẫn giận nhưng cũng biết tính cô từ trước đến nay chỉ kể chuyện tốt chứ chuyện xấu chẳng hé răng nửa lời bao giờ. Bà giận không phải vì bực tức với Tô Vãn Vãn, mà phần nhiều vẫn là thấy xót con gái: “Chân của mình mà còn chả biết giữ gìn nữa, hay con tưởng là móng heo hầm canh?”

“……” Tô Vãn Vãn tự khâm phục trình độ hiểu biết mẫu hậu của mình, ngay cả chuyện bà sắp sửa mắng như thế nào cô cũng đoán trúng phóc luôn.

“Giờ con cũng lớn rồi, sao vẫn không biết chăm lo cho bản thân thế hả? Xảy ra chuyện cũng không chịu báo một tiếng cho ba mẹ, sau này làm sao ba mẹ yên tâm để con ở ngoài một mình được?” Mẹ Tô ôm ngực, ai oán thở dài mấy lượt. “Con muốn khiến mẹ tức chết phải không?”

Tô Vãn Vãn liền chỉ tay lên trời thề thốt: “Mẹ ơi, sau này còn không dám nữa.”

Nói xong, cô ngồi xuống cạnh mẹ Tô, hết ôm ấp lại dỗ dành: “Chẳng phải là con sợ ba mẹ lo lắng sao, mẹ đừng giận nữa mà mẹ.”

Cô làm nũng một hồi lâu, sắc mặt mẹ Tô mới dễ coi hơn một chút.

Bà cốc đầu Tô Vãn Vãn: “Con đấy, bây giờ chẳng bảo được nữa. Sau này ốm đau bệnh tật thì nhất định phải nói cho ba mẹ biết, ba mẹ mới chăm sóc cho con được.”

“Con biết rồi ạ.” Tô Vãn Vãn ôm mẹ Tô, hôn chụt một cái thật kêu.

Khóe miệng mẹ Tô cong lên, nhưng chẳng mấy chốc bà đã sực nhớ ra vấn đề cần thẩm vấn, tức thì trề môi xuống hỏi: “Khai mau, cái cậu chàng hồi nãy cõng con là ai hả?”

“Anh ấy ạ…” Đáy mắt Tô Vãn Vãn thoáng hiện lên nét do dự. Mẹ cô chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với bạn trai của cô, nhưng yêu cầu này kiểu gì Lạc Thành Dã cũng không đáp ứng nổi.

“Bạn trai con à?” Mẹ Tô háo hức hỏi. “Có bạn trai thì có gì mà phải giấu giấu giếm giếm? Mẹ thấy thằng nhóc kia có vẻ cao ráo năng động, nhìn qua cũng khá được đấy.”



“Anh ấy không phải bạn trai con đâu,” Tô Vãn Vãn ăn ngay nói thật. “Là hàng xóm nhà bên ạ.”

“Con định lừa ai đấy hở? Hàng xóm nhà bên? Hàng xóm nhà bên mà cõng nhau như thế á? Cái lúc con trèo từ lưng cậu ta xuống lại còn hớn ha hớn hở, mặt đỏ tai hồng, lòng xuân rạo rực kia kìa.”

Tô Vãn Vãn: “……” Có ai lại nói con gái của chính mình như vậy không hả?

Nghe mẹ Tô miêu tả, Vu Tư Đồng thực sự nhịn không nổi nữa, phá lên cười sằng sặc: “Cô ơi, cô đúng là mắt sáng như đuốc ấy ạ.”

Mẹ Tô kiêu ngạo nói: “Hừ, cô đây ăn muối còn nhiều hơn mấy đứa cơm nhiều nhá. Định qua mặt cô chứ gì, không có cửa đâu.”

“Thế mẹ cũng đừng mặn (rảnh) [1] quá hóa cuồng nha.” Lời này của Tô Vãn Vãn thực ra một câu hai nghĩa.

[1] Hai từ mặn (咸) và rảnh (闲) trong tiếng Trung đồng âm, đều phiên âm là /xián/.

“Con nhỏ thúi này, dám khịa bà mẹ già nhà chị hả.” Mẹ Tô nhéo nhéo cánh tay của Tô Vãn Vãn.

Tô Vãn Vãn oai oái kêu đau, mẹ Tô lại mềm lòng ngay. “Giời ạ, không bị làm sao đấy chứ, mẹ có dùng mấy sức đâu, cẩn thận không lại đau chân bây giờ.”

Nhéo tay mà lại đau chân, chuyện này chắc cũng chỉ có quý bà đây nghĩ ra thôi. Tô Vãn Vãn âm thầm nhiếc móc trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra kính cẩn, ôm lấy mẹ Tô rồi nói: “Không sao không sao ạ, con biết mẹ thương con nhất mà.”

Thế là hai mẹ con lại ôm chầm lấy nhau, con kính mẹ thương, ai ai cũng phấn khởi, hòa thuận vui vẻ biết mấy.

Ngặt nỗi chỉ mấy giây sau, mẹ Tô đã kịp hoàn hồn: “Không đúng, đừng có mà đánh trống lảng, tiếp tục nói chuyện về thằng bé nhà bên cạnh mau.”

Tô Vãn Vãn: “……”

Trông thấy sắc mặt mẹ Tô đã mềm mỏng hơn, Vu Tư Đồng cũng chen vào đỡ đạn: “Cô à, anh chàng hàng xóm của bọn cháu tên là Lạc Thành Dã, con người rất được, đối xử với Vãn Vãn cũng tốt lắm ạ.”

Đôi mắt mẹ Tô lại sáng rực lên: “Thế à? Cháu kể cho cô nghe đi.”

“Anh ấy và Vãn Vãn quen nhau ở New Zealand, từ đó đến giờ vẫn quan tâm Vãn Vãn lắm. Cô có thấy chân Vãn Vãn bị thương không? Ngày nào anh ấy cũng đến viện thăm Vãn Vãn đấy ạ. Giờ chân Vãn Vãn khó chịu, người ta lại còn cõng cậu ấy về nhà nữa.”

Mẹ Tô gật đầu, xem chừng có vẻ tán thành.

Bà cũng có thể nhìn ra được con gái mình rất vừa lòng cậu trai kia.

Tô Vãn Vãn liên tục liếc mắt ra hiệu cho Vu Tư Đồng, ý bảo cô nàng đừng có xoen xoét cái mồm nữa, nhưng mà đối phương hình như hoàn toàn chả hiểu.

Vu Tư Đồng thấy mẹ Tô có vẻ hứng thú thì lại tiếp tục hào hứng khoe: “Ở bên New Zealand anh ấy có một trang trại lớn lắm ạ, sau này cô có thể bảo Vãn Vãn đưa qua đó chơi.”

Vẻ mặt mẹ Tô tức thì thay đổi: “New Zealand? Trang trại? Cậu ta là người ngoại quốc à?”

Vu Tư Đồng mù mờ, chột dạ liếc nhìn Tô Vãn Vãn: “Dạ, vâng ạ.”

Mẹ Tô lập tức giãy nảy lên, nói: “New Zealand? Không được không được, thế chẳng phải là cưới chồng xa hả? Không được, con không thể tìm chồng ở nước khác được.”

Vu Tư Đồng trợn tròn mắt.

Tô Vãn Vãn bất lực bĩu môi.

“Hồi trước con bảo muốn đi nơi khác học hành, không muốn ở lại Thượng Hải, ba mẹ đồng ý với con. Con đi làm cái công việc vừa vất vả ngược xuôi vừa chả có tí ổn định nào, mẹ và ba con chẳng nói gì. Con nói con muốn chuyển ra ngoài ở, ba mẹ cũng chẳng phản đối. Thế nhưng giờ thì tuyệt đối không được đâu.” Mẹ Tô liên tục xua tay, dáng vẻ không cho phép cãi lời.

Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của mẹ Tô, Vu Tư Đồng tức khắc rụt cổ lại. Thảo nào Tô Vãn Vãn cứ ấp a ấp úng mãi, hóa ra đã sớm biết mẹ sẽ không đồng ý để mình qua lại với người nước ngoài.

Cô nàng ngồi nghiêm chỉnh lại như một đứa nhóc vừa mới nghịch hư, áy náy nhìn Tô Vãn Vãn.

Tô Vãn Vãn tỏ vẻ “biết ngay mà”, đây cũng chính là lý do vừa nãy cô không muốn nói về Lạc Thành Dã với mẹ mình: “Mẹ ơi, không có chuyện ấy đâu ạ.”



“Không có? Không có thì được.” Mẹ Tô thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi tựa lưng vào sô pha, sau một hồi trầm mặc, bà lại thấy hơi tiếc nuối: “Mẹ thấy cái cậu kia ngoại hình cũng khá ưa nhìn, lại còn tốt bụng tốt tính, hơn nữa rất săn sóc con, chỉ có điều là ở xa quá thôi.”

Mẹ Tô nghĩ ngợi một hồi, dường như vẫn còn thấy tiếc, đặc biệt là lúc nhìn vẻ mặt ủ rũ của con gái thì lại sợ mình cương quyết quá sẽ khiến con nó buồn lòng, bà nhỏ giọng nói: “Thôi thì từ Thượng Hải đến Bắc Kinh cũng được, chẳng phải chỉ cần ngồi máy bay một lát là tới nơi sao.”

Tô Vãn Vãn vẫn lặng thinh, chỉ cúi đầu vân vê góc áo, bầu không khí trong phòng bỗng dưng trở nên ảm đạm.

“Con cũng đừng buồn, đàn ông tốt trên đời này còn nhiều lắm. Mà nè, cháu trai dì Liêu tầng trên vừa mới trở về đó, mẹ thấy thằng bé rất…”

“Thôi đừng mẹ ơi, mẹ không cần sắp xếp cho con đi xem mắt đâu,” Tô Vãn Vãn cứng rắn nói.

Sự im lặng lần nữa bao trùm toàn bộ căn phòng.

Thế rồi bỗng nhiên, con gà mái già trong chiếc giỏ tre bên cạnh bất thình lình kêu quang quác. Tô Vãn Vãn nhìn sang, lập tức thay đổi đề tài: “Mẹ, mẹ đến thì cứ đến đi, còn xách gà theo làm gì? Siêu thị ngay đây cũng bán gà, con và Tư Đồng muốn ăn thì cứ thế đi mua thôi, người ta còn làm sẵn luôn cho nữa.”

“Đây là gà quê,” mẹ Tô khinh bỉ đứa con gái không biết nhìn hàng. “Siêu thị toàn gà công nghiệp, làm sao ngon bằng được. Mẹ biết thừa hai đứa chả đứa nào biết làm gà, để mẹ thịt luôn cho, loáng cái là xong ngay. Nhà bếp ở đâu đấy?”

“À, đằng kia à.” Mẹ Tô khí thế chuẩn bị lâm trận.

Tô Vãn Vãn: “!!!”

Vu Tư Đồng: “!!!”

Tô Vãn Vãn: “Ối mẹ ơi! Đừng mẹ ơi!”

Vu Tư Đồng: “Cô ơi! Xin cô hạ thủ lưu tình!”

Mẹ Tô: “Làm sao?”

Vu Tư Đồng: “Cháu sợ máu!”

Tô Vãn Vãn lại càng không đáng tin cậy hơn: “Con sợ gà!”

Mẹ Tô: “……”

Cuối cùng con gà mái kia vẫn bị mẹ Tô mang về, trước khi đi bà còn lầm bầm mãi: “Được rồi được rồi, gà quê ngon như thế này mà chả đứa nào chịu ăn”. Thế là chị gà nhà ta lại được sống thêm vài tiếng nữa.

Không biết có phải Lạc Thành Dã cạnh nhà bên vẫn luôn âm thầm theo dõi bọn họ hay không mà mẹ Tô vừa mới đi thì anh đã nhắn tin wechat đến.

Lạc 300: Mẹ cô không giận đấy chứ?

Đọc được tin nhắn của Lạc Thành Dã, trong lòng Tô Vãn Vãn trăm mối ngổn ngang. Mới vừa nãy thôi cô còn nằm trên lưng anh, cơ thể ấm áp, tâm hồn bay bổng, thế mà chỉ mấy phút sau đã bị mẹ đẻ của mình tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt, giá buốt tới tận đáy lòng.

Cô uể oải nằm ườn ra sô pha. Vu Tư Đồng chọc chọc cánh tay cô, nói: “Có khi cô chỉ nói suông vậy thôi. Mày nghĩ mà xem, việc học đại học, đi làm với ra ở riêng, chẳng phải cuối cùng vẫn do mày quyết định hay sao.”

Tô Vãn Vãn suy sụp đáp: “Nếu nghĩ tích cực thì đúng thế thật.”

Vu Tư Đồng buồn bực nói: “Hầy, tao không ngờ cô lại nhẫn tâm chia uyên rẽ thúy như vậy.”

Tô Vãn Vãn dùng chiếc chân lành lặn của mình đá vào người cô nàng: “Đừng có nói bậy.”

Vu Tư Đồng nhận ra tâm trạng Tô Vãn Vãn đang khá tệ nên cũng không trêu chọc cô nữa. Nghe thấy chuông cửa vang lên, cô nàng nói: “Để tao ra mở cho.”

Tô Vãn Vãn nhoài người trên sô pha, chán nản gửi tin nhắn trả lời Lạc Thành Dã: Ừ, mẹ tôi về rồi, chỉ là giận tôi giấu mọi người chuyện chân cẳng bị thương thôi.

Vu Tư Đồng dòm qua mắt mèo, trông thấy Lạc Thành Dã đứng bên ngoài. Cô nàng cẩn thận mở cửa, thì thào chào anh thật khẽ như thể đang lẻn vào nhà người ta ăn trộm, sau đó liếc mắt ra hiệu, ý bảo Tô Vãn Vãn đang ở trong.

Lạc Thành Dã không hiểu cô nàng rón ra rón rén như thế làm gì, song vẫn khẽ khàng bước thật nhẹ theo bản năng, cho nên Tô Vãn Vãn bên trong cũng không phát hiện ra anh đã tới.



Nằm nhoài trên ghế hồi lâu vẫn chưa nghe thấy tiếng nói chuyện, Tô Vãn Vãn bỗng cảm thấy kỳ quái, cao giọng hỏi: “Tư Đồng, ai thế?”

Nói rồi cô quay đầu lại, vừa lúc đối diện với Lạc Thành Dã mới bước vào.

Tô Vãn Vãn đang nằm ngả ngớn trên sô pha, trông chả ra thể thống gì.

Còn Lạc Thành Dã thì đang nhìn cô không chớp mắt.

Tô Vãn Vãn: “……”

Sau khi sửng sốt nửa giây, Tô Vãn Vãn luống cuống bò dậy.

Sao hai bà chị Vu Tư Đồng với Na Na Mỹ kia đều thích chơi cô vậy chứ!

Tô Vãn Vãn vẫn còn chưa kịp nói gì, một tấm thiệp mời sang trọng với chữ vàng trên nền đen đã chìa ra trước mặt cô.

Tô Vãn Vãn nghi hoặc hỏi: “Đây là…”

“Thiệp mời VIP đến show thời trang của Lạc Thần,” Lạc Thành Dã chớp mắt cười nói, đáy mắt lấp lánh ánh sáng. “Show diễn đầu tiên của tôi.”

Nói xong, anh đặt tay phải lên bụng, tay trái để ra sau lưng, khom người xuống như một quý ông phong độ, sau đấy lại ngước mắt nhìn Tô Vãn Vãn, nét mặt đong đầy ý cười.

Khoảnh khắc ấy khiến Tô Vãn Vãn nhớ tới “Nước xuân mới dâng, rừng xuân chớm lộc, gió xuân mười dặm, chẳng bằng anh.” [2]

[2] Bài thơ “Mùa xuân” của nhà thơ hiện đại Phùng Đường.

Lạc Thành Dã đưa tay ra trước mặt cô. Tô Vãn Vãn như bị hút hồn, ngơ ngẩn duỗi tay đáp lại.

Anh nắm lấy tay cô. Trên mu bàn tay trắng mịn, một nụ hôn lịch thiệp nhẹ nhàng rơi xuống.

Nụ hôn này vô cùng dịu dàng, tựa như chiếc lá liễu cuốn theo gió xuân, sượt nhẹ qua bàn tay, chạm lên gò má, cuối cùng khắc vào lòng cô.

Lạc Thành Dã: “Tôi sẽ đợi cô.”

Tô Vãn Vãn đỏ mặt: “Ừ, ừm, được!”

Vu Tư Đồng ngơ ngác nhìn hai người họ làm trò: “……”

Ủa chứ tui là ai, tui ở đâu, tui đang làm cái quái gì vậy?