Lạc Thành Dã đứng trước cửa, người anh che khuất ánh sáng nhàn nhạt trong nhà, giọng nói trầm thấp như có tác dụng thôi miên.
Bị cơn mệt mỏi đánh bại, cộng thêm việc phải tăng ca nguyên ngày khiến cả thể xác lẫn tinh thần của Tô Vãn Vãn kiệt quệ. Cô không chống cự được lời mời gọi hấp dẫn đó nên đã gật đầu, lê đôi chân mềm như bún vào nhà Lạc Thành Dã.
Bây giờ cô thật sự cần gấp một chỗ mềm mại để đặt đầu xuống ngủ luôn chứ không phải ngồi ngây người bên ngoài hành lang lạnh lẽo.
Khi đi lướt qua Lạc Thành Dã, Tô Vãn Vãn nghe thấy nhịp thở khiến người ta an tâm, tay chân hai người hơi chạm vào nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp và cơ thể rắn chắc của anh.
Cô không kìm được ngước mắt nhìn Lạc Thành Dã.
Nhà anh rất sạch sẽ, thậm chí còn thoang thoảng mùi thơm khiến lòng người yên bình. Tô Vãn Vãn cảm thấy cơn mệt mỏi tích lũy trong người đã vơi đi nhiều.
Tô Vãn Vãn dừng bước, nhìn Lạc Thành Dã bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Đây là hương an thần do anh trai tôi làm.” Lạc Thành Dã cười: “Phương pháp điều chế độc nhất vô nhị, có tác dụng an thần.”
Tô Vãn Vãn gật đầu, thỉnh thoảng Vu Tư Đồng cũng sẽ tự điều chế nước hoa hoặc son môi.
“Sắc mặt của em tệ quá, em ốm à?”
Tô Vãn Vãn không bị bệnh nhưng bụng dưới đau âm ỉ khiến cô hơi khó chịu. Cô ngáp dài, lắc đầu đáp: “Chắc do tôi buồn ngủ quá.”
“Em ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi dọn giường ngay đây.”
“Vâng.” Tô Vãn Vãn ngồi xuống sô pha, chỗ dựa mềm mại càng làm cô buồn ngủ hơn. Cô ôm gối, cúi đầu nói nhỏ: “Làm phiền anh nha.”
Thấy bộ dạng gật gà gật gù đáng yêu của cô, Lạc Thành Dã không nhịn được cười thành tiếng.
Một lúc sau, Lạc Thành Dã ôm chăn gối ra ngoài, ngượng ngùng nói: “Thượng Hải nồm [1] quá, đến giờ đệm vẫn còn ẩm, chăn còn dùng tạm được…”
[1] Nguyên văn là 回南天 (Hồi Nam Thiên), một kiểu thời tiết đặc trưng ở miền Nam Trung Quốc do gió Nam đem lượng ẩm lớn từ biển vào. Hồi Nam Thiên có thể khiến mặt sàn và tường của các công trình kiến trúc bị ngấm nước, đồ da và đồ gỗ cũng dễ bị mốc hơn. (Lược dịch từ Wikipedia tiếng Trung)
Trả lời Lạc Thành Dã là tiếng hít thở đều đặn. Anh ngừng lại vài giây rồi bước đến gần Tô Vãn Vãn, nhỏ giọng gọi: “Vãn Vãn?”
Tô Vãn Vãn đang ngủ say nhíu chặt mày, mơ mơ màng màng kéo gối ôm qua bịt kín lỗ tai.
Ánh trăng bàng bạc ngoài cửa sổ rọi vào, tụ lại trên người Tô Vãn Vãn, phác họa dáng ngủ phập phồng quyến rũ của cô.
Ánh sáng trong mắt Lạc Thành Dã lóe lên, hàng mi dài chớp chớp vài lần mới hoàn hồn. Anh cẩn thận đắp chăn cho Tô Vãn Vãn, dém chăn xuống dưới cằm cô rồi mới dịch xuống phía dưới.
Đúng lúc Tô Vãn Vãn trở mình, đôi môi mềm mại của cô khẽ sượt qua mu bàn tay anh.
Lạc Thành Dã cứng người vì cảm giác mềm mại thoáng qua. Anh thu tay về, hoảng sợ vì vệt nước lưu lại trên mu bàn tay, như đang nhắc nhở anh nụ hôn kia êm ái bao nhiêu.
Người còn thức tâm tình nhộn nhạo, người đã ngủ say thì chẳng hay biết gì.
Màn đêm yên tĩnh, tiếng thở dài khẽ khàng.
Lát sau, Lạc Thành Dã rời phòng khách.
Trăng lạnh như nước, kim đồng hồ tích tắc chạy đến số 3.
Tô Vãn Vãn đang ngủ trên sô pha lảo đảo đứng lên đi vào nhà vệ sinh, cơn buồn ngủ hại cô đá trúng bàn trà.
Theo bản năng, Tô Vãn Vãn nghĩ tối qua sau khi trở về nhà, cô mệt quá nên đã ngủ quên trên sô pha. May là bố cục trong nhà Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn giống nhau nên trong tình huống nửa tỉnh nửa mơ, cô vẫn tự vào nhà vệ sinh được.
Sau khi đi vệ sinh xong, Tô Vãn Vãn díu mắt sờ soạng xung quanh, đi vào phòng ngủ theo quán tính.
Mở cửa, cô nằm vật ra giường, kéo chăn ngủ say như chết.
Tiếng “cạch” cửa đã khiến Lạc Thành đang ngủ say giật mình nhảy dựng lên.
Lạc Thành Dã còn đang ngây người, một cánh tay trắng nõn mảnh mai vươn tới, ôm ngang chân của anh.
Lạc Thành Dã: “…”
Ánh mắt anh liếc sang phía bên cạnh, dừng trên kẻ đầu sỏ nào đó.
Đối phương lại chẳng hay biết gì, thậm chí còn sờ sờ mấy cái.
Ngón tay nhẵn mịn khiến Lạc Thành Dã run lên, anh vội nhét tay của Tô Vãn Vãn về.
Bị Tô Vãn Vãn sờ mó một lát, Lạc Thành Dã đã tỉnh ngủ hẳn, thậm chí anh còn nghĩ chắc nửa đêm còn lại chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa.
Anh suy nghĩ rất lâu, không biết nên bế Tô Vãn Vãn ra sô pha hay cứ để cô ngủ trên giường còn mình thì ra sô pha.
Nhưng sáng mai Tô Vãn Vãn phát hiện ra bản thân trèo lên giường anh ngủ thì không biết cô sẽ xấu hổ đến mức nào, thôi đành bế về chỗ cũ vậy.
Lạc Thành Dã quyết định xong, định ôm Tô Vãn Vãn ra ngoài. Không ngờ tay anh vừa mới luồn xuống dưới lưng Tô Vãn Vãn, cô đã xoay người, kéo anh ngã xuống giường.
Tay chân của Tô Vãn Vãn ôm chặt lấy Lạc Thành Dã, hình như cô thật sự coi anh thành gối ôm hình người, tay chân còn cọ cọ.
Lạc Thành Dã: “…”
Một dòng cảm xúc rực cháy lên làm đôi mắt anh sáng ngời. Anh đè nén dục vọng xuống đáy lòng, đẩy Tô Vãn Vãn ra, sau đó xoay người nằm quay lưng với cô, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Vài phút trôi qua, Lạc Thành Dã quyết định tốc chiến tốc thắng, anh bế Tô Vãn Vãn về phòng khách. So với lần trước khi anh bế cô, hình như cô lại nhẹ hơn rồi.
“Em lại không ăn uống tử tế.” Lạc Thành Dã nói khẽ, cẩn thận đặt Tô Vãn Vãn lên sô pha.
Màn đêm yên tĩnh, anh ngồi ngẩn người trên sô pha một lúc lâu, sau đó vò vò tóc, cáu kỉnh trở về phòng.
Sáng hôm sau, khi Tô Vãn Vãn tỉnh lại vì đau, ngoài cửa sổ mới tờ mờ sáng.
Cô cuộn người ép sát bụng dưới nhưng vẫn không thể khiến cơn đau giảm đi.
Tô Vãn Vãn hít một ngụm khí lạnh, trở mình, vừa tỉnh ngủ nên cô không nhớ ra hiện tại mình đang nằm trên sô pha nhà Lạc Thành Dã chứ không phải trên chiếc giường lớn nhà mình.
Thế là Tô Vãn Vãn ngã lăn ra đất.
“Bịch.”
Tô Vãn Vãn suýt xoa đau đớn, sau đó bò dậy từ dưới đất. Cô ngạc nhiên vì khung cảnh xa lạ xung quanh, phải mất vài giây sau mới nhớ ra đêm qua mình nằm ngủ ở phòng khách nhà Lạc Thành Dã.
Vừa đau lưng lại vừa đau bụng, thêm đầu gối cũng đập xuống đất nên Tô Vãn Vãn dứt khoát ngồi bệt xuống sàn, gác đầu gối lên ghế, xoa xoa bụng.
Lướt qua ghế sô pha màu xanh nhạt, đôi mắt của cô trợn tròn.
Vệt máu…
Cộng thêm cảm giác có thứ chất lỏng quen thuộc đang chảy ra ở bụng dưới.
Bấm ngón tay tính toán, hẳn là đã đến ngày.
Tô Vãn Vãn ảo não vỗ trán, tự hỏi nên làm cách nào để tiêu hủy chứng cứ.
Nguy hơn là giọng nói của Lạc Thành Dã vang lên ngay đằng sau.
“Em không sao chứ?”
Tô Vãn Vãn quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Thành Dã đang mặc đồ ngủ, dáng người thẳng tắp, dưới hốc mắt có thêm một quầng đen, thoạt nhìn còn mệt mỏi hơn hôm qua.
Sao thế nhỉ? Tối qua Lạc Thành Dã ngủ không ngon giấc sao? Nhưng cô chẳng có thời gian để ý chuyện này. Lúc ánh mắt Lạc Thành Dã lướt qua sô pha, cô nhanh chóng ngồi đè lên vết tích khiến người ta buồn phiền kia, giấu đầu hở đuôi kéo chăn đắp lên người.
Gương mặt Tô Vãn Vãn nóng bừng: “Không sao, không sao.”
Lạc Thành Dã không nghi ngờ gì: “Giờ vẫn còn sớm, em muốn ngủ thêm không?”
“Vâng vâng.”
Lạc Thành Dã thấy cô có gì đó không đúng, nhưng anh còn chưa kịp nghĩ ra, tiếng giày cao gót lộc cộc đã vang lên ở bên ngoài.
Nghe thấy động tĩnh, Tô Vãn Vãn biết ngay Vu Tư Đồng đã trở về, cô mừng thầm: “Tư Đồng về rồi!”
Cô xốc chăn lên, cuỗm luôn chiếc đệm lót trên sô pha rồi chạy vọt ra ngoài.
Lạc Thành Dã bị cuỗm mất đệm ghế: “???”
Tô Vãn Vãn không quay đầu, nói với lại: “Mai tôi trả anh sau nhé!”
Lạc Thành Dã không hiểu vì sao cô lại lấy đệm lót của mình, cũng không thể vì thích được.
Anh sửng sốt vài giây, bỗng liên tưởng đến dáng vẻ đau bụng của Tô Vãn Vãn đêm qua mới lờ mờ đoán ra nguyên nhân.
Vu Tư Đồng đi ngang qua nhà Lạc Thành Dã, đột nhiên có một người phụ nữ chạy ra dọa cô nàng sợ chết khiếp. Trong đầu nhanh chóng bật ra một ý nghĩ: “Đệch mợ! Thôi xong, thế mà Lạc Thành Dã dám đem phụ nữ về nhà? Vãn Vãn nhà mình không có cửa rồi.”
Đúng lúc tâm trạng rối rắm nhất, Vu Tư Đồng nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia.
Ủa Vãn Vãn?
Vu Tư Đồng lập tức bình tĩnh lại: “Sao mày lại đi ra từ nhà Lạc Thành Dã vậy? Còn cầm theo…”
Vu Tư Đồng liếc qua món đồ trên tay Tô Vãn Vãn: “Quà lưu niệm?”
Tô Vãn Vãn đang ôm một đống thứ, cuống quýt lên tiếng: “Mở cửa, mở cửa nhanh coi.”
Vu Tư Đồng vừa hé cửa ra, Tô Vãn Vãn lập tức chạy vọt ra ban công như bị ma đuổi, sau đó nhét chiếc đệm sô pha vào trong máy giặt.
Vu Tư Đồng lẽo đẽo đằng sau hỏi: “Chị em, mày làm sao thế? Còn cầm cả món quà kỉ niệm lần đầu tiên về nữa?”
“Không phải, là vết máu dính trên đệm lót.”
Vu Tư Đồng cạn lời, sau đó ồ lên: “Lần đầu đã kịch liệt vậy luôn?”
“…” Tô Vãn Vãn rất muốn cầm búa gõ thủng đầu Vu Tư Đồng: “Là máu kinh nguyệt đó má! May là tao phát hiện ra, nếu để lại chứng cứ thì mất mặt chết mất.”
Vu Tư Đồng: “…”
Vu Tư Đồng không cam lòng, tiếp tục gặng hỏi: “Tối qua hai người không xảy ra chuyện gì thật à?”
Nghe thấy câu hỏi của Vu Tư Đồng, Tô Vãn Vãn khựng lại. Thật ra cô cũng không chắc lắm. Tối qua ở trong mơ, hình như cô đã bổ nhào lên người Lạc Thành Dã, không chỉ ôm ấp đối phương mà còn sờ soạng ăn đậu hủ nữa?
Nhưng hôm nay tỉnh dậy, cô vẫn nằm trên sô pha mà, cho nên chắc đó chỉ là giấc mơ thôi nhỉ.
Khụ, nhận ra đêm qua mình mộng xuân, tai Tô Vãn Vãn đỏ bừng như bốc cháy: “Không có mà.”
“Ồ.” Thấy Tô Vãn Vãn phản ứng như vậy, Vu Tư Đồng cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản đến thế, nhưng cô nàng cũng không hỏi tiếp.
Nghe tiếng máy giặt hoạt động, Tô Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm. Thấy thời gian còn chưa tới 7 giờ, vẫn kịp để ngủ thêm một giấc nữa, cô xoa bụng trở về phòng: “Tao ngủ thêm lúc nữa đây, đau chết tao mất.”
Vu Tư Đồng quan tâm hỏi han: “Mày cần thuốc giảm đau không?”
Tô Vãn Vãn xua tay: “Không cần, tao không uống thuốc đâu, cảm ơn mày nha.”
Tô Vãn Vãn đang nằm trên giường lật qua lật lại mười mấy phút mà vẫn đau đến mức không ngủ nổi thì chợt nghe tiếng của Vu Tư Đồng.
“Vãn Vãn, mày ngủ chưa? Tao vào được không?”
“Vào đi.”
Vu Tư Đồng cầm một chiếc bình giữ nhiệt vào: “Nước gừng đường đỏ này.”
Ánh mắt Tô Vãn Vãn sáng lên: “Cảm ơn cưng nha.”
Vu Tư Đồng nháy mắt với cô: “Lạc Thành Dã đưa sang đấy.”
Tô Vãn Vãn ngẩn người, Lạc Thành Dã phát hiện ra rồi sao?
Cô yên lặng túm lấy chiếc chăn, ban đầu chỉ che kín nửa mặt, sau đó là cả khuôn mặt, còn đá lung tung vài cái. Aaaaaa, mất mặt quá đi thôi.
Mấy giây sau, Tô Vãn Vãn ló nửa khuôn mặt ra, rồi đến chiếc cằm tinh tế, cuối cùng vươn tay cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt.
Nước đường đỏ rất ngọt cũng rất ấm, ấm vào tận tim.
Lạc Thành Dã không phải kiểu người sẽ nhắc cô uống nhiều nước ấm mà anh sẽ trực tiếp đưa nước ấm cho cô.
Dù liên tục bị việc mất máu dày vò, nhưng công việc thì vẫn phải hoàn thành. Tô Vãn Vãn uống nước đường đỏ, chợp mắt một lát rồi thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cô đã gặp Lạc Thành Dã.
Lạc Thành Dã: “Em đi đâu thế?”
Tô Vãn Vãn: “Tôi đến công ty quảng cáo Sang Mỹ, 10 rưỡi cần trình bày đề án.”
Lạc Thành Dã: “Vừa khéo tiện đường, tôi chở em đi.”
“Được, cảm ơn anh.” Tô Vãn Vãn đang vội nên đồng ý luôn. Dẫu sao hôm nay cô cũng không khỏe, không muốn lái xe.
Lạc Thành Dã: “Bây giờ em đỡ hơn chưa?”
Tô Vãn Vãn: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Tô Vãn Vãn chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua, cô cẩn thận hỏi thăm: “Anh tiện đường thật à?”
Lạc Thành Dã bật cười: “Tiện đường, mà đâu chỉ tiện đường, điểm đến của chúng ta giống nhau.”
Gương mặt Tô Vãn Vãn ửng lên vì ảo tưởng của mình.
Khi đến công ty quảng cáo Sang Mỹ, Na Na Mỹ đang đứng dưới tầng đợi Tô Vãn Vãn. Cô phát hiện ra bên cạnh chị ấy còn một số người của những studio khác, trong đó có cả người quen của cô: Dương Tiêu và Tả Hà Lộ.
Lạc Thành Dã lên tiếng chào Na Na Mỹ rồi lập tức lên tầng cùng người đại diện Phan Khải.
Sau khi show diễn thời trang của Lạc Thần hot lên, Lạc Thành Dã cũng nổi tiếng theo. Các nhiếp ảnh gia ngồi đây đều biết mặt anh. Thấy Lạc Thành Dã đi cùng Tô Vãn Vãn, tất cả mọi người không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Thấy Lạc Thành Dã đi rồi, Tả Hà Lộ đến bên cạnh Tô Vãn Vãn, hỏi nhỏ: “Vãn Vãn, hai người thân thiết lắm hả? Lần trước tớ còn thấy hai người đi xem triển lãm nhiếp ảnh với nhau.”