Thấy Tô Vãn Vãn trở về an toàn, Lâm San cũng yên tâm, nói chuyện được vài câu, cô nàng quay đi tìm bạn trai bắt đầu rải cơm chó. Tô Vãn Vãn cũng vội vã quay về lều của mình rồi khiêng giá ba chân ra, còn túi máy ảnh thì được cô đặt ở vị trí trong cùng.
Đôi khi người ta vì lười nên cứ thích làm ba cái chuyện dở hơi, ví dụ như Tô Vãn Vãn hiện tại vì lười cởi giày nên quỳ ở ngay cửa lều, vươn người thò tay vào trong để với lấy túi máy ảnh. Rõ ràng chỉ cần ba bước cởi giày, đi vào lều, đeo giày là xong chuyện nhưng cô lại cứ thích 3in1.
Tô Vãn Vãn tốn rất nhiều sức mới kéo được một góc túi rồi lấy máy ảnh ra. Cô vui vẻ đứng dậy, vừa quay đầu lại đã thấy Lạc Thành Dã đang dắt ngựa, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô nhuốm đầy ý cười trêu chọc.
Ngọn lửa trại bên cạnh như nhuộm đỏ khuôn mặt Tô Vãn Vãn chỉ trong giây lát, khiến gò má cô nóng bừng, trong lòng vô cùng xấu hổ, cũng không biết cái điệu bộ chổng mông vừa nãy của cô đã bị Lạc Thành Dã nhìn thấy từ bao giờ…
Tô Vãn Vãn chột dạ cười hề hề với Lạc Thành Dã. Ngờ đâu Lạc Thành Dã không cười mà con ngựa ô kia lại nhe răng cười toe toét, sau đó thở phì phò, không ngừng lúc lắc cái đầu, trông có vẻ bồn chồn.
Lạc Thành Dã kéo dây cương, miệng phát ra những âm tiết ngắn như đang trấn an ngựa ô.
Tô Vãn Vãn thắc mắc: “Nó bị sao vậy?”
Lạc Thành Dã thản nhiên đáp: “Cô làm nó sợ.”
“…..” Cô lắm mồm lắm miệng thế làm gì? Thích tự rước nhục vào người à! Bây giờ cô thật sự muốn chui xuống cái lỗ nẻ nào đó.
Lúc này, thấy Tô Vãn Vãn chuẩn bị xuất phát, Lâm San đang chơi điện thoại ở cạnh đống lửa hỏi: “Vãn Vãn, cậu định đi chụp ảnh à?”
“Đúng vậy.” Tô Vãn Vãn vội nhìn sang Lâm San, bây giờ cô thật sự cảm kích cô ấy vì đã cứu cô thoát khỏi cảnh xấu hổ vừa rồi.
Chụp ảnh sao trời cần điều kiện ánh sáng rất cao, chỉ cần xung quanh có ánh đèn xe đi qua hoặc đèn pin vô tình chiếu vào cũng có thể khiến độ phơi sáng bị lỗi và ảnh bị hỏng hoàn toàn. Cho nên buổi tối khi chụp ảnh, Tô Vãn Vãn sẽ chọn một nơi cách xa nhóm Lâm San một chút, không sợ ảnh hưởng.
Lâm San lo lắng hỏi: “Ở đây không giống thị trấn nhỏ hay thành phố, cậu là con gái, đi một mình nguy hiểm lắm, hay bảo Thành Dã đi cùng đi.”
Tô Vãn Vãn cảm thấy trình độ chọc đúng chỗ đau của người khác Lâm San nhận thứ hai thì không ai dám nhận chủ nhật. Sau khi trải qua sự mất mặt vừa nãy, cô chỉ muốn cách Lạc Thành Dã xa một chút. Cô còn tưởng anh sẽ từ chối, không ngờ đối phương đồng ý không chút do dự.
“Ok.”
Tô Vãn Vãn sững sờ một giây, chợt nghe thấy anh nói, “Cô đợi tôi một lát, tôi buộc tên nhóc này lại đã.”
Vừa dứt lời, cô thấy Lạc Thành Dã dắt ngựa đi đến cái cây bên cạnh. Chỗ đó nằm ngoài phạm vi ánh lửa chiếu tới, cô chỉ thấy bóng dáng cao gầy của anh chớp nhoáng trong đêm tối, một lát sau bóng dáng ấy đã quay trở lại.
Bóng dáng cao ngất chậm rãi bước ra khỏi bóng tối giống như nam chính đẹp trai đang từ từ bước lên sân khấu. Thế giới này chính là sân khấu, còn bóng đêm là phông màn của anh.
Xuất phát từ bản năng của một nhiếp ảnh gia, Tô Vãn Vãn giơ máy ảnh lên và nhấn chụp. Khi nhìn Lạc Thành Dã qua ống kính máy ảnh, cô phát hiện mỗi góc độ, mỗi ánh mắt của anh dường như đều sinh ra là để dành cho ống kính, đó là ánh hào quang và khí chất tự thu hút người khác.
Người trong ống kính cách cô ngày một gần, cô không hề buông máy ảnh mà tranh thủ từng giây từng phút chụp lại từng động tác của Lạc Thành Dã. Sau khi nhấn liên tục mấy cái, ống kính của cô đột nhiên bị che mất, tối đen như mực.
Tô Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn Lạc Thành Dã ở ngay trước mắt, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng dừng trên người cô như muốn câu hồn đoạt phách.
Tô Vãn Vãn mím môi nói nhỏ: “Những người khác mời tôi chụp ảnh tôi còn thu phí đó.”
Lạc Thành Dã khẽ cười: “Khéo thật, những người khác chụp ảnh tôi, tôi cũng thu phí.”
“…..”
“Nếu hai chúng ta đều thu phí vậy thì hòa nhé.” Lạc Thành Dã buông bàn tay đang che ống kính xuống rồi nhấc giá ba chân lên: “Đi thôi.”
Tô Vãn Vãn nhìn Lạc Thành Dã sải bước đi trước, ban đầu cô giật mình, sau đó mới chạy chậm theo. Có Lạc Thành Dã thắp đèn dẫn đường, Tô Vãn Vãn chỉ việc ngoan ngoãn theo sau là được. Cô đi được một lúc lâu, Lạc Thành Dã đằng trước đột nhiên dừng lại.
“Chỗ này được chứ.” Lạc Thành Dã quay đầu nhìn Tô Vãn Vãn im hơi lặng tiếng nãy giờ.
Tô Vãn Vãn quan sát khung cảnh xung quanh, xung quanh không có núi rừng, tầm nhìn rộng rãi, những ngọn núi đằng xa có thể tô điểm thêm cho bức ảnh của cô, không ngờ Lạc Thành Dã biết chọn chỗ thật.
Tô Vãn Vãn khen: “Hoàn hảo!”
Nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô, Lạc Thành Dã cũng cười theo, sau đó anh đặt giá ba chân xuống, bắt đầu lắp ráp vô cùng thành thạo. Nhìn động tác lưu loát của anh, Tô Vãn Vãn đoán anh là một người có kinh nghiệm.
“Anh biết điều chỉnh giá ba chân à?”
“Rất hay dùng.” Sau khi điều chỉnh xong, Lạc Thành Dã đưa tay về phía Tô Vãn Vãn, “Máy ảnh.”
Tô Vãn Vãn à một cái, lập tức đưa máy ảnh cho anh. Thấy Lạc Thành Dã cố định máy ảnh trên giá ba chân, cô nhớ vừa nãy lúc ăn tối, ông chú New Zealand có nói trang trại của Lạc Thành Dã cũng kinh doanh du lịch, thứ được hoan nghênh nhất ở trang trại của người ta là alpaca hay cừu non gì đó, còn thứ được hoan nghênh nhất ở trang trại của anh chính là Lạc Thành Dã.
Có nhiều du khách, nhất là du khách nữ, rất thích chỉ đích danh Lạc Thành Dã làm hướng dẫn viên cho mình, nhưng Lạc Thành Dã có đồng ý hay không còn phải tùy duyên. Nghe nói có du khách từ xa tới đây chỉ để gặp Lạc Thành Dã, kết quả đúng lúc anh không ở nhà, người đó buồn rõ là lâu.
Hờ hờ, với khuôn mặt và dáng người này, Lạc Thành Dã không được hoan nghênh mới là lạ, Tô Vãn Vãn nghĩ.
Sau khi máy ảnh được gắn lên giá ba chân, Tô Vãn Vãn bắt đầu thử điều chỉnh chức năng chụp ảnh của máy sau đó hướng ống kính lên bầu trời. Trong quá trình điều chỉnh, cô cần ai đó chỉnh sáng giúp mình, lúc này lợi ích khi dẫn Lạc Thành Dã theo đã có chỗ thể hiện, có Lạc Thành Dã chiếu đèn pin giúp, cô có thể chuyên tâm căn chỉnh máy ảnh.
Điều quan trọng nhất là sau khi cô đã điều chỉnh xong xuôi, thậm chí không cần cô mở miệng, Lạc Thành Dã đã lập tức chỉnh ánh sáng của đèn pin về mức yếu và chiếu sang hướng khác để tránh cho ánh đèn vô tình lọt vào, ảnh hưởng đến độ phơi sáng của máy ảnh.
Bàn tay giữ dây bấm mềm [1] của Tô Vãn Vãn thoáng khựng lại. Nếu tính cả buổi quay chụp này, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau mà không cần giao tiếp quá nhiều đã có thể phối hợp ăn ý giống như bạn bè quen biết lâu năm. Có lẽ đây cũng là một loại duyên phận, hay nói cách khác Lạc Thành Dã cực kỳ tri kỷ, luôn có thể quan sát mọi chi tiết một cách lặng lẽ.
[1] “Dây bấm mềm” là một phụ kiện giúp cho người cầm máy có được những tấm ảnh thật rõ nét. Khi dùng kết hợp với chân máy nó cho phép vẫn có thể có những tấm ảnh rõ nét ở môi trường ánh sáng kém.
Tô Vãn Vãn khe khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Mặc dù giọng cô rất nhỏ nhưng vẫn theo gió bay vào tai Lạc Thành Dã. Khóe miệng anh khẽ cong lên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Chụp ảnh sao trời là một công việc khá yên tĩnh và tỉ mỉ cho nên Tô Vãn Vãn cố ý mang dây bấm mềm theo để tránh bị rung nhẹ khi nhấn nút chụp và đảm bảo chất lượng của bức ảnh. Bình thường thời gian hấp thụ ánh sáng khi chụp sao trời rơi vào khoảng mấy chục giây trở lên, hầu hết thời gian cô đều chờ đợi.
Khi màn đêm buông xuống, trời càng lúc càng lạnh. Tô Vãn Vãn xoa xoa tay rồi đứng dậy nói chuyện phiếm với Lạc Thành Dã. Cô nhìn bầu trời đầy sao, khẽ cảm thán: “Sau khi về nước, chắc chắn tôi sẽ rất nhớ sao trời ở nơi này.”
Thế hệ Tô Vãn Vãn lớn lên trong những khu đô thị phát triển nhanh chóng của Trung Quốc, số lần được thấy sao trời rực rỡ có thể đếm trên đầu ngón tay. Bầu trời đêm ở New Zealand đẹp tựa cảnh trong mơ, vì sao giống những viên kim cương sáng lấp lánh rải rác trên bầu trời, dải ngân hà thấp đến độ như treo ngay trước mắt, trải dài vô tận về phương xa.
“Ơ, lạ thật, sao không thấy nhóm sao Bắc Đẩu [2] nhỉ?” Tô Vãn Vãn tìm kiếm trên bầu trời một lúc, tìm những chòm sao tương đối quen thuộc với mọi người.
[2] Nhóm sao Bắc Đẩu, hay còn gọi là Bắc Đẩu thất tinh, là một mảng sao gồm 7 ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng.
Lạc Thành Dã đã cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được cười: “Nam Bán cầu không có sao Bắc Đẩu.”
“…..” Tô Vãn Vãn thầm thấy may mắn vì trời tối đen nên Lạc Thành Dã không thể thấy vẻ mặt xấu hổ của cô. Giờ cô thật sự hy vọng sao trên trời đập choáng mình luôn cũng được.
“Nhưng có chòm sao Nam Thập Tự [3], nó ở trong ngân hà.” Lạc Thành Dã chỉ vào đoạn giữa dải ngân hà và nói: “Đối với Nam Bán cầu, nó là sự tồn tại tương đương với sao Bắc Đẩu.”
[3] Nam Thập Tự, hay còn gọi là chòm sao Nam Tào, Nam Thập, Chữ Thập Phương Nam, gồm 4 ngôi sao khá sáng xếp thành hình chữ thập.
“Ở đâu ở đâu.” Tô Vãn Vãn tò mò nhìn quanh.
“Ở ngay giữa ngân hà, có bốn ngôi sao nối với nhau tạo thành hình chữ thập.”
Theo hướng dẫn của Lạc Thành Dã, Tô Vãn Vãn đã tìm thấy một chòm sao, cô hào hứng: “A! Thấy rồi! Cái cực kỳ sáng kia đúng không, có phải không?”
“Ừ, đây là một chòm sao dễ thấy nhất có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bên trên Nam Thập Tự một chút chính là chòm sao Bán Nhân Mã [4].”
[4] Chòm sao Bán Nhân Mã: là một trong 48 chòm sao Ptolemy và cũng là một trong 88 chòm sao hiện đại, mang hình ảnh Nhân Mã. Chòm sao này thường bị nhầm lẫn thành Chòm sao Xạ Thủ (Sagittarius) trong chiêm tinh học và thiên văn học. Chính vì nhầm lẫn tai hại này, bằng cách nào đó, để phân biệt với Nhân Mã (Xạ Thủ) bị nhầm lẫn ở trên, nhiều dịch giả đã thêm từ “Bán” vào trước tên chòm sao gốc tạo thành chòm Bán Nhân Mã – Centaurus, góp phần giảm sự nhầm lẫn tai hại này.
Tô Vãn Vãn ngơ ngác hỏi: “Chòm sao Bán Nhân Mã có phải là chòm sao Nhân Mã không?”
“Đó là hai chòm sao khác nhau.” Lạc Thành Dã dở khóc dở cười, “Cô không nên ghép chúng lại với nhau vì tên khá giống nhau được.”
Tô Vãn Vãn hậm hực sờ mũi.
“Chòm sao Nhân Mã cô muốn ở bên dưới dải ngân hà.”
Tô Vãn Vãn mở to mắt cố gắng tìm kiếm: “Đâu cơ?” Chòm sao Nhân Mã còn được gọi là chòm sao Xạ Thủ, vì Tô Vãn Vãn là cung Xạ Thủ cho nên cô khá ấn tượng với hình dáng của chòm sao này, và cũng khá là tò mò. Còn những chòm sao khác thì cô chỉ biết tên chứ không nhớ hình dáng.
Không thể trách Tô Vãn Vãn luôn miệng hỏi ở đâu, ở chỗ nào vì cả bầu trời toàn sao là sao, mỗi ngôi sao kết hợp ngẫu nhiên với nhau giống như một bức tranh, cho nên đối với những người không quen thuộc với các chòm sao, đây thật sự là mười vạn câu hỏi “ở đâu”.
Lạc Thành Dã ngồi ở một vị trí cố định, cong ngón tay tạo thành một hình tròn. Sau khi tìm thấy chòm sao Nhân Mã, anh so sánh lại vài lần rồi xác định độ cao áng chừng, sau đó quay sang nói với Tô Vãn Vãn ngồi bên cạnh, “Cô lại đây, ngồi ở chỗ này.”
Tô Vãn Vãn nghe lời ngồi xuống chỗ anh vừa ngồi. Lúc này cơ thể ấm áp của Lạc Thành Dã đột nhiên tới gần, mang theo mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu. Tô Vãn Vãn nao nao, còn chưa kịp hoàn hồn, “ống nhòm” tạo bằng tay của Lạc Thành Dã nhẹ nhàng đặt trước mặt cô, còn tay kia thì khẽ đỡ gáy của Tô Vãn Vãn, giúp cô điều chỉnh phương hướng.
Tay của anh cực kỳ ấm, Tô Vãn Vãn cảm thấy như có một khối ngọc ấm áp dán lên mặt mình giữa đêm đen rét lạnh.
“Thấy chưa?”
Giọng nói từ tính của Lạc Thành Dã khe khẽ rót vào tai cô, hơi thở ấm áp phả vào gò má. Hô hấp của Tô Vãn Vãn như ngưng trệ, còn ngắm sao làm gì! Còn tìm sao làm gì! Tiêu tùng cái mạng chó của cô rồi!
Gâu!