Có lẽ gặp được chuyện vui sẽ khiến tâm trạng con người trở nên thoải mái, Tô Vãn Vãn cất bước như bay. Sau khi lưu luyến tạm biệt Lạc Thành Dã, cô trở về nhà mình.
Vu Tư Đồng mặt mày hung dữ đang nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại. Tô Vãn Vãn đến gần mới biết cô nàng đang lướt Taobao, điên cuồng thêm đồ vào giỏ hàng.
Tô Vãn Vãn kéo một chiếc gối ôm vào lòng rồi tiến lại gần Vu Tư Đồng.
“Ái phi sao thế?”
Vu Tư Đồng đang lướt Taobao say sưa, hoàn toàn không phát hiện có người vào nhà, mãi đến khi thấy Tô Vãn Vãn đột nhiên xuất hiện, cô nàng sợ hết hồn, mắt trợn tròn như mắt thỏ: “Sao mày đã về rồi?”
Tô Vãn Vãn: “…”
“Tao tưởng hôm nay mày ở bên kia luôn.” Vu Tư Đồng vừa nói vừa hất cằm sang hướng nhà bên cạnh.
“Tao là người trọng sắc kinh bạn chắc? Vừa nãy mày hốt hoảng chạy đi, sao tao mặc kệ được.” Tô Vãn Vãn hỏi thăm: “Sao? Có chuyện gì phiền lòng à?”
Bình thường Vu Tư Đồng chỉ lướt Taobao lúc gặp chuyện không vui.
Mà Vu Tư Đồng rất ủng hộ cô và Lạc Thành Dã thành đôi, chắc hẳn không giận dỗi vì chuyện này, vậy thì tất nhiên là gặp phải chuyện khác.
Kết quả lại ngược hẳn với suy nghĩ của Tô Vãn Vãn.
Vu Tư Đồng ngượng ngùng sờ mặt: “Không có gì. Chẳng qua nghĩ đến việc mày thoát FA nên tự nhiên thấy hơi cô đơn.”
Tô Vãn Vãn: “…”
Thật luôn?
Thực ra có thể hiểu được tâm trạng của Vu Tư Đồng. Bạn thân bỗng nhiên thoát ế, vui vẻ là thật nhưng không tránh khỏi chút cô đơn.
“Ai cũng bảo có bạn trai sẽ quẳng bạn bè ra sau đầu. Cứ nghĩ đến việc sau này không được đi xem phim, ăn uống, đi du lịch với chị em tốt nên tao mới phát sầu. Hu hu hu.” Thấy Taobao không thể chữa khỏi vết thương lòng, Vu Tư Đồng bèn ném luôn điện thoại sang một bên, ôm lấy Tô Vãn Vãn gào khóc.
Đương nhiên, khóc 3 phần thật, 7 phần giả.
Vu Tư Đồng sẽ không giận dỗi với Tô Vãn Vãn chỉ vì chuyện này.
Tô Vãn Vãn dở khóc dở cười, ôm vai Vu Tư Đồng rồi nói: “Ok ok, tao hứa với mày sẽ không bao giờ vô tình như thế. Chúng mình vẫn có thể đi xem phim cùng nhau, đi ăn cơm cũng mời mày, đi du lịch cũng gọi mày theo.”
“Mày an ủi trực tiếp quá đấy, chẳng biết nói mấy lời khiến người ta vui lòng gì cả.” Vu Tư Đồng đẩy Tô Vãn Vãn ra: “Tao không thèm nhé, đi theo để ăn cơm chó à.”
“Đổi cho mày một nhiệm vụ khác, thoát FA cũng không được quên chị em tốt. Nếu bên cạnh Lạc Thành Dã có anh chàng nào tốt thì nhớ giới thiệu cho tao, he he he.” Vu Tư Đồng xoa xoa tay, làm bộ háo sắc: “Tao thấy giới thời trang tụi mày có nhiều anh giai dáng người ngon nghẻ phết.”
Tô Vãn Vãn giơ tay: “Ok ok, tao đảm bảo sẽ giới thiệu cho mày.”
Vu Tư Đồng tò mò hỏi: “Nhắc mới nhớ, vừa rồi chúng mày đang đến bước nào rồi?”
“Khụ…” Bị hỏi như thế, Tô Vãn Vãn xấu hổ. Nói thật, nếu không bị Vu Tư Đồng bất ngờ cắt ngang thì chắc có lẽ sẽ làm đến bước cuối cùng luôn.
Thấy cô ấp a ấp úng, Vu Tư Đồng lập tức hiểu ra: “Ồ quáo, không phải chứ. Chúng mày… Tự nhiên tao lại thấy tội lỗi ngập đầu. Vừa nãy chắc Lạc Thành Dã muốn bóp chết tao lắm.”
“Mấy ngày sau nhìn thấy ảnh tao sẽ đi đường vòng. Đàn ông dục cầu bất mãn khủng bố lắm.” Vu Tư Đồng hoảng sợ vuốt ngực, lo lắng sẽ bị Lạc Thành Dã trả thù.
Nhớ đến dáng vẻ ủ rũ của Lạc Thành Dã, Tô Vãn Vãn không nhịn được cười.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Vãn Vãn hiện thông báo có tin nhắn Tả Hà Lộ gửi tới, sắc mặt cô bỗng đanh lại.
Tả Hà Lộ: Hôm nay thầy bay đó, cậu có đến sân bay tiễn thầy không?
Tô Vãn Vãn: Trùng hợp thế? Hôm nay tớ đến sân bay đón người, nếu biết trước chiều nay thầy bay, tớ đã ở lại tiễn thầy rồi.
Tô Vãn Vãn: Cậu đến sân bay hả?
Tô Vãn Vãn không phủ nhận việc đã đến sân bay vì sợ Tả Hà Lộ thăm dò được chuyện này. Thế là cô không che giấu nữa, nhưng lấy một lý do khác để cô ta mất cảnh giác.
Tả Hà Lộ: Tối qua phòng làm việc đã tổ chức tiệc chia tay cho nên hôm nay mọi người không ra sân bay tiễn thầy nữa. Thầy cũng không muốn mọi người đi vì cảm thấy cảnh chia tay sướt mướt quá.
Tả Hà Lộ: Mà đợt này studio còn nhiều việc cần tớ xử lý, bận quá, tớ chẳng phân thân được.
Tô Vãn Vãn cười lạnh. Nếu là trước đây, cô sẽ ngu ngốc tin tưởng những lời này. Nhưng hiện tại niềm tin của cô với Tả Hà Lộ đã cạn sạch, chẳng qua muốn túm được đuôi cáo của cô ta nên cô mới phải tiếp tục ỡm ờ.
Tô Vãn Vãn: Cố lên, vì tin tưởng cậu nên thầy mới giao studio cho cậu đó.
Đọc tin nhắn Tô Vãn Vãn gửi, Vu Tư Đồng biết ngay cô đang nói dối, cô nàng ngạc nhiên hỏi: “Mày đến sân bay để tiễn thầy cơ mà?”
Tô Vãn Vãn kể lại những việc Tả Hà Lộ từng làm cho Vu Tư Đồng nghe.
Vu Tư Đồng trợn mắt há miệng: “Cô nàng này cũng tâm cơ dữ, tính chơi cung đấu hay gì. Sau này mày định thế nào?”
Tô Vãn Vãn xoay di động, trầm ngâm đáp: “Chờ cậu ta lộ đuôi cáo.”
“Nhưng cô ta đã đuổi Dương Tiêu đi, cướp được phòng làm việc, quảng cáo của Lạc Thần cũng về tay rồi mà sau này vẫn tiếp tục làm chuyện xấu sao?”
“Dục vọng của con người chính là chiếc động không đáy, vĩnh viễn không biết thỏa mãn. Người như Tả Hà Lộ, chỉ cần động đến lợi ích của mình thì cậu ta nhất định sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Tao tin sớm muộn gì cậu ta cũng để lộ dấu vết.” Tô Vãn Vãn đã âm thầm lên kế hoạch trong lòng.
Cô và Tả Hà Lộ cùng lăn lộn trong giới này, mà miếng bánh trong cái giới này cũng chỉ có chừng đấy. Dù cô không chủ động gây chuyện thì sớm muộn gì Tả Hà Lộ cũng phải động tay động chân với cô lần nữa. Đó sẽ là lúc cô tóm được chứng cứ.
Vu Tư Đồng hơi sợ hãi: “Mày nói cũng có lý. Nhưng mày phải cẩn thận với kiểu người như cô ta đấy, tao sợ cô ta nổi điên ai cũng cắn.”
Tô Vãn Vãn gật đầu: “Tao biết mà.”
Thật ra cả Dương Tiêu và Tô Vãn Vãn đều có sức ảnh hưởng nhất định đối với giới nhiếp ảnh trong nước.
Chỉnh Tả Hà Lộ hay gây thêm phiền toái cho cô ta chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Rắn chết còn nọc, trên đời này không ai có khả năng một tay che trời. Bây giờ chèn ép, sau này Tả Hà Lộ vẫn có thể tìm được cơ hội lật ngược tình thế.
Vậy nên Tô Vãn Vãn quyết định kiên nhẫn chờ cơ hội.
Cô thở dài, vì chuyện của Tả Hà Lộ, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp, thời gian còn sớm đã lên giường nghỉ ngơi.
Lạc Thành Dã gửi tin nhắn wechat rất đúng giờ.
Lạc 300: Ngủ rồi à em?
Nhìn thấy biệt danh của Lạc Thành Dã, Tô Vãn Vãn lại không nhịn được cười.
Ai ngờ câu nói đùa của cô với Vu Tư Đồng từ nửa năm trước lại trở thành sự thật.
Dù ngày hôm sau được nghỉ, Lạc Thành Dã vẫn ngoan ngoãn đợi trước cửa nhà Tô Vãn Vãn như mọi khi.
Tô Vãn Vãn ngạc nhiên nhìn anh: “Chẳng phải anh được nghỉ sao?”
Lạc Thành Dã phấn chấn trả lời: “Được nghỉ nên mới đưa em đi làm đó.”
Tô Vãn Vãn sờ mặt anh: “Anh không mệt ạ?”
“Sức khỏe anh tốt.” Lạc Thành Dã đắc ý: “Không tin thì em thử xem.”
Vừa dứt lời, anh vừa cười khanh khách vừa sáp tới chỗ Tô Vãn Vãn ôm chầm lấy eo cô. Tô Vãn Vãn đánh anh một cái: “Mới sáng sớm, anh đừng làm loạn.”
Hai người đứng ngoài cửa dính lấy nhau đúng lúc Vu Tư Đồng đi ra ngoài. Nhìn thấy Lạc Thành Dã, cô nàng á lên một tiếng rồi chạy tót vào nhà.
Lạc Thành Dã khó hiểu: “Sao Vu Tư Đồng vừa thấy anh đã tránh đi thế?”
Tô Vãn Vãn buồn cười trả lời: “Nó không dám gặp anh vì sợ anh tính sổ.”
Nghe vậy, Lạc Thành Dã lập tức buông hai tay đặt trước bụng, làm bộ ngoan ngoãn: “Cô ấy là bạn thân của em, anh nào dám làm gì chứ.”
Tô Vãn Vãn nhéo tai anh: “Có gì mà anh không dám?”
Vừa nãy lúc Lạc Thành Dã ôm cô, đầu ngón tay vuốt ve eo cô như mang theo dòng điện. Người này ngoài miệng nói hay lắm nhưng thực ra chính là sói đội lốt cừu.
Vu Tư Đồng ở trong nhà kêu rên, hận không thể đá bay hai cái người đang thân mật ngoài cửa: “Hai người làm người đê, lăn nhanh lên, đừng cản đường của bản cô nương.”
Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn tủm tỉm nhìn nhau, thức thời chuồn mất.
Hôm nay Lạc Thành Dã tự lái xe chứ không đi xe bảo mẫu, Tô Vãn Vãn ngồi ở ghế phụ.
Lạc Thành Dã hỏi: “Tối nay mấy giờ em tan làm, anh đến đón em nhé?”
Cả hai đều bận rộn, thường xuyên phải đi công tác hoặc đang trên đường đi công tác, cho nên lúc được nghỉ, Lạc Thành Dã cực kì quý trọng khoảng thời gian chung đụng ngắn ngủi của hai người.
“Tổng thanh tra Menswear của Âu Thụ Tuyền mới nhậm chức, tối nay có một tiệc rượu ở trang viên tư nhân, em và Na Na Mỹ sẽ đến chào hỏi để xem có cơ hội nhận dự án chụp thương mại của bọn họ không.”
“Đến lúc đó em gửi địa chỉ cho anh, khi nào sắp kết thúc anh sẽ đến đón em.”
“Dạ.”
Lạc Thành Dã tiếc nuối than thở: “Nếu như thời gian chụp quảng cáo của Lạc Thần không trùng với lịch của bên em thì chúng ta đã có thêm chút thời gian ở bên nhau rồi.”
Tô Vãn Vãn khó hiểu nhìn Lạc Thành Dã: “Trùng lịch?”
Cô lập tức phát hiện ra có điểm không đúng nên hỏi lại luôn: “Trùng lịch gì cơ?”
Lạc Thành Dã ngạc nhiên trước phản ứng của Tô Vãn Vãn: “Anh nghe anh trai nói do bên em đã kín lịch nên cuối cùng Sang Mỹ mới quyết định chọn studio của Dương Tiêu.”
Sắc mặt Tô Vãn Vãn trầm xuống, cô cứ tưởng Tả Hà Lộ chỉ giở trò để cướp mất việc của Dương Tiêu, không ngờ ngay ban từ đầu dự án này đã bị cô ta động tay động chân.
Lạc Thành Dã hỏi: “Chẳng lẽ không phải vậy à?”
Tô Vãn Vãn thở dài, kể lại chuyện của Tả Hà Lộ cho Lạc Thành Dã nghe.
Lạc Thành Dã trầm giọng: “Có lẽ lần hợp tác này bị cô ta chơi xấu thật.”
Nhân lúc đợi đèn đỏ, Tô Vãn Vãn ôm lấy cánh tay Lạc Thành Dã, sau đó hôn lên gò má anh: “May là anh nói cho em biết, nếu không em sẽ chẳng biết tại sao mình bị thua.”
Đèn tín hiệu chuyển xanh, Tô Vãn Vãn buông tay anh ra: “Chuyện này em sẽ nhờ chị Na Na Mỹ xử lý.”
“Để anh nói với anh trai không phải nhanh hơn à?”
Tô Vãn Vãn có nguyên tắc của mình, cô đáp: “Việc công ra việc công. Nếu thật sự không được em sẽ nhờ anh giúp.”
“Được.” Lạc Thành Dã không can thiệp đến nguyên tắc làm việc của Tô Vãn Vãn, ngón tay anh nhẹ nhàng đùa nghịch sợi tóc của cô: “Anh luôn sẵn sàng đợi lệnh.”
Lạc Thành Dã nhanh chóng lái xe chở Tô Vãn Vãn đến công ty. Hai người dây dưa trên xe một lúc mới lưu luyến tách ra.
Bước vào phòng làm việc, Tô Vãn Vãn thu lại nụ cười tươi tắn lúc ở bên Lạc Thành Dã. Dù trên mặt vẫn đọng lại nét vui vẻ nhưng khóe môi đã nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Tô Vãn Vãn đi thẳng đến phòng làm việc của Na Na Mỹ, ném túi xách Chanel lên bàn: “Chúng ta sắp bận rồi đây.”
Na Na Mỹ ngẩng đầu lên, nhìn Tô Vãn Vãn đầy khó hiểu.
Sau mấy chục phút, trong phòng làm việc vang lên tiếng gào vì tức giận của Na Na Mỹ khiến mọi người giật thót tim.
“Cô ả này ghê gớm thật!” Na Na Mỹ tức điên lên: “Cho nên đề án chụp ảnh của Lạc Thần là do cô ta chọc gậy bánh xe đúng không?”
Tô Vãn Vãn gật đầu: “Có điều chuyện này do Thành Dã buột miệng nói cho em biết, mới chỉ là suy đoán mà thôi.”
Na Na Mỹ xua tay: “Không sao, để chị hỏi cho ra lẽ.”
Tô Vãn Vãn giữ chặt bàn tay đang cầm điện thoại của chị ấy: “Chị thử hỏi thăm tình hình thông qua quan hệ cá nhân xem sao.”
Na Na Mỹ lập tức hiểu ra ý cô: “Em định hành sự âm thầm à? Chuyện này em cũng nhịn được hả? Nếu chị biết cô ta dùng thủ đoạn bất chính để cướp được quảng cáo Lạc Thần thật, chị sẽ lập tức xé xác nó.”.
“Bây giờ em không muốn trở mặt với Tả Hà Lộ ngay.” Tô Vãn Vãn nói: “Cho nên em mới muốn chị hỏi thăm tình hình thông qua quan hệ cá nhân. Tốt nhất là khiến cậu ta hiểu lầm chúng ta đang bí mật liên lạc với Lạc Thần.”
“Giới thời trang nhỏ lắm, em tin chắc cậu ta sẽ biết chuyện chúng ta bí mật liên lạc với Lạc Thần.”
Na Na Mỹ khó hiểu: “Em định làm gì?”
“Ép cậu ta chó cùng dứt giậu.” Ánh mắt của Tô Vãn Vãn trở nên vừa đen vừa sâu, cô ghé vào tai Na Na Mỹ thầm thì về kế hoạch của mình.