“Alpaca thường chỉ có trẻ con mới cưỡi thôi.” Lạc Thành Dã sờ cằm, bật cười nhìn Tô Vãn Vãn, “Nếu như cô đặc biệt thích thì cưỡi alpaca cũng được.”
Tô Vãn Vãn hậm hực nghĩ, ai muốn làm con nít, ai đặc biệt thích hả! Cô không nhìn alpaca nữa mà đưa mắt sang chú ngựa trắng, lúc này nó đang giao lưu với chú ngựa ô Lạc Thành Dã cưỡi, hai con ngựa chạm đầu vào nhau, miệng phát ra tiếng phì phò.
Không biết có phải do nghĩ nhiều không mà Tô Vãn Vãn cảm thấy hai con ngựa kia vừa kêu vừa nhìn cô bằng ánh mắt không được thiện chí cho lắm, đôi mắt to dưới hàng mi dày tràn ngập ý đồ xấu xa. Sau khi cân nhắc một hồi, Tô Vãn Vãn lùi một bước rồi nói: “Tôi cưỡi cừu vậy.”
Cô quay sang nhìn chú cừu bên cạnh mình, quả thật nó cao lớn hơn những con cừu khác trong đàn nhiều, nếu không chắc sẽ không chịu được sức nặng của một người trưởng thành là cô.
Lạc Thành Dã vỗ vỗ lông cừu mềm mại, nói: “Cô lên đi, nó ngoan lắm.”
Như đáp lại lời Lạc Thành Dã vừa nói, chú cừu lớn ngoan ngoãn kêu “be” một tiếng khiến Tô Vãn Vãn chết chìm trong sự dễ thương. Cô vươn tay xoa đầu nó, lông cừu mềm mại kinh khủng, “Đáng yêu quá, đúng là thiết hán nhu tình [1].”
[1] Thiết hán nhu tình “铁汉柔情”: Sự nhẹ nhàng dịu dàng của con người sắt đá.
Lạc Thành Dã sững người, lát sau mới nghẹn cười nói: “Đây là cừu mẹ.”
“…..” Con cừu to cao thế này mà lại là cừu mẹ á? Thất lễ thất lễ rồi.
Lông cừu rất mềm, lúc cưỡi cừu, Tô Vãn Vãn cảm thấy cả người mình như chìm xuống. Cô khẽ nắm lông cừu, cố gắng lắm mới không vùi đầu cọ cọ.
Thấy Tô Vãn Vãn cưỡi cừu, Lâm San cũng đòi cưỡi theo, nhưng trong đàn không còn con nào khỏe mạnh như thế này nữa cho nên cô nàng chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa lầu bầu vài câu, sau đó được bạn trai giục ngựa chạy đi.
Ông chú New Zealand lo lắng cho hai bọn họ nên kéo dây cương toan chạy theo, “Thành, Gâu Gâu giao cho cháu nhé.”
Nhoáng cái trước mặt Tô Vãn Vãn chỉ còn mỗi Lạc Thành Dã trên lưng ngựa và đàn cừu đang kêu be be. Ngựa cao hơn cừu nhiều, cho nên khi nói chuyện với anh, Tô Vãn Vãn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.
Đúng lúc Lạc Thành Dã cụp mắt nhìn xuống cô, trên mặt là ý cười thích thú, anh nói: “Thật ra cừu cũng chỉ có con nít mới cưỡi.”
Tô Vãn Vãn: “…..”
Nhìn nụ cười chế nhạo trên gương mặt Lạc Thành Dã, Tô Vãn Vãn mặc dù hơi bực nhưng chẳng thể làm gì được!
Trang trại của Lạc Thành Dã cách chỗ bọn họ khá gần, thong thả cưỡi ngựa và cừu một lát là tới. Sau khi tiến vào phạm vi của trang trại, thứ đầu tiên đập vào mắt Tô Vãn Vãn chính là đủ loài động vật được nuôi thả. Ngoài đàn cừu được Lạc Thành Dã mang ra ngoài, trong trang trại còn có nai và trâu. Thần kỳ nhất là đàn cừu mặt đen, chúng giống như món đồ chơi dễ thương trên bãi cỏ vậy.
“Đó là con gì vậy?” Tô Vãn Vãn hưng phấn chỉ vào những con cừu mặt đen và hỏi.
“Cừu mũi đen Valais, một giống cừu được nhập về trang trại vào năm trước.” Lạc Thành Dã vừa xuống ngựa vừa nói: “Xuống đi, đàn cừu phải về rồi.”
Tô Vãn Vãn “ò” một tiếng, ngoan ngoãn trèo từ lưng cừu xuống. Cô dùng sức ôm chú cừu mẹ một cái: “Vất vả cho mày rồi.”
Vừa dứt lời, cô chợt nghe thấy Lạc Thành Dã huýt sáo, sau đó đàn chó săn lập tức biến thành chó chăn cừu, cùng chạy quanh đàn cừu đuổi chúng vào trong hàng rào.
Đây là lần đầu tiên Tô Vãn Vãn nhìn thấy cảnh chó chăn cừu, cô tò mò quan sát, khung cảnh thú vị và hoành tráng khiến cô thích thú nhảy lên như một đứa trẻ.
Về phần Lạc Thành Dã, đương nhiên anh cảm thấy ngắm Tô Vãn Vãn đang xem cảnh chăn cừu còn thú vị hơn cả việc chăn cừu, cô lúc thì reo hò khi thì vỗ tay, trên mặt ngập tràn nét ngây thơ như trẻ nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, cả đàn cừu đã bị lùa vào hàng rào. Lạc Thành Dã vỗ vỗ lưng ngựa, chú ngựa ô của anh cũng tự chạy đi.
“Đi thôi, trước mặt chính là nhà tôi.” Lạc Thành Dã chỉ vào một ngôi nhà gỗ mái xanh cách đó không xa.
Căn nhà gỗ thấp thoáng giữa cây cối và hoa cỏ, Tô Vãn Vãn không thấy rõ hình dáng hoàn chỉnh của nó, chỉ có thể căn cứ vào diện tích mái nhà để đoán đây là một ngôi nhà rất rất to.
Lúc đi ngang qua đàn cừu, Tô Vãn Vãn không nhịn được quay sang kêu “be be” với chúng, không ngờ đàn cừu lập tức “be be” liên tục đáp lại cô.
Tô Vãn Vãn nhất thời nổi hứng, lại “be” thêm vài tiếng, tiếng kêu của đàn cừu cũng sôi nổi hơn, chơi vui thật đấy!
Tô • đang chơi vui • Vãn Vãn chợt nhận ra bên cạnh còn có người, cô đột nhiên nhìn qua, quả nhiên Lạc Thành Dã đang nghịch chiếc roi trên tay, dưới hàng mi rủ xuống là nụ cười chế nhạo rõ ràng.
Người nọ nhìn cô đầy thích thú.
“…..” Không có từ nào có thể miêu tả tâm trạng của Tô Vãn Vãn lúc này, có lẽ thứ thích hợp nhất chỉ có icon ‘=.=’ mà thôi.
Lạc Thành Dã cười khẽ: “Xong chưa nào?”
“Xong rồi xong rồi, đi thôi.” Tô Vãn Vãn cúi đầu, bước nhanh về phía trước, hiện tại cô không còn muốn ngắm cừu nữa.
Như để chào tạm biệt thủ lĩnh đàn cừu Tô Vãn Vãn, sau một thoáng im lặng, đàn cừu lại bắt đầu kêu “be~be~be”, nghe rõ là vui.
Tô Vãn Vãn xấu hổ muốn chết, ôi mấy chú cừu này thật là… Phối hợp như vậy làm gì, im lặng chút đi, không cần tiễn đâu!
Nhìn Tô Vãn Vãn mặt đỏ tai hồng, Lạc Thành Dã không nhịn được bật cười thành tiếng, tiếng cười của anh khiến Tô Vãn Vãn càng muốn đi nhanh hơn, nom bóng lưng kia chẳng khác gì chú cừu non tay chân luống cuống bước đi loạng choạng.
Chẳng bao lâu sau, Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn đã đi tới trước cửa nhà bọn họ. Đó là một căn biệt thự lớn hai tầng có hàng hiên và vườn hoa, mái nhà màu xanh, tường sơn màu trắng, trong vườn có đủ loài hoa và cây ăn quả. Bây giờ đang là mùa hè – mùa cỏ cây hoa lá xum xuê nhất.
Căn nhà màu trắng theo phong cách châu Âu vô cùng nổi bật dưới bầu trời xanh và vườn hoa tươi thắm, giống như trong thế giới cổ tích.
Ngoài trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên, Tô Vãn Vãn cũng không khỏi thấy ghen tị, không hổ là nơi hoang vu, có thể xây nhà lớn như vậy, trước sau là vườn tược, còn chưa kể đến khu chăn nuôi bên ngoài. Hơn nữa, trên đường đi tới đây, thậm chí cô còn chẳng thấy bao nhiêu hàng xóm, toàn bộ bãi cỏ rộng lớn này đều là của riêng mình.
Trong vườn có một người phụ nữ ngoại quốc đang cắt cỏ và một người đàn ông ngoại quốc đang sửa lại hàng rào. Khi nhìn thấy Lạc Thành Dã, hai người dừng tay, sau đó giơ tay lên như muốn chào hỏi, nhưng ánh mắt của họ đã nhanh chóng chuyển sang Tô Vãn Vãn ở bên cạnh.
Oh my god! Con trai ra ngoài chăn cừu một đêm không về, lúc về còn dẫn theo cả bạn gái! Lợi hại thật!
Hai vợ chồng người nước ngoài vô cùng ngạc nhiên, bọn họ vội vã lau tay, nhiệt tình chạy ra ngoài cửa kéo Tô Vãn Vãn vào ân cần ôm hôn chào hỏi. Hai người họ nói tiếng Anh quá nhanh, còn mang theo khẩu âm, cho nên Tô Vãn Vãn chỉ lờ mờ hiểu được một chút, hình như họ đang nói gì mà “sao bất ngờ thế”, “trước đó chưa nghe con nhắc tới bao giờ”,…
Tô Vãn Vãn đầu đầy dấu hỏi chấm, nhắc tới gì cơ? Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi ngập ngừng hỏi: “Có phải cháu tới đột ngột quá không ạ? Liệu có làm phiền tới mọi người không ạ?”
Lạc Thành Dã dở khóc dở cười, anh bất đắc dĩ nói: “Ý bọn họ không phải vậy.”
Hai vợ chồng ngoại quốc vội đáp: “Không phiền không phiền, chúng ta cực kỳ hoan nghênh cháu tới chơi, cháu cứ coi nơi này như nhà mình nhé.”
Những lời này thì Tô Vãn Vãn nghe hiểu, cô mỉm cười tươi tắn, khách sáo đáp: “Cảm ơn cô chú ạ.”
“Ôi Mike, anh nhìn xem, con bé giống hệt thiên sứ nhỏ!”
“Ánh mắt con bé như nai con trong rừng vậy! Còn đáng yêu như bánh pudding. Và tất nhiên, Dani thân yêu, trong mắt anh em chính là người xinh đẹp nhất.”
Tô Vãn Vãn đã quen với cách mô tả vô cùng khoa trương của người nước ngoài, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là cha mẹ Lạc Thành Dã lại là người nước ngoài.
“Thành Dã thật may mắn, tìm được một cô gái Trung Quốc xinh đẹp nhường này.”
“Thằng bé là người Trung, đương nhiên sẽ kiếm vợ người Trung rồi.”
Tô Vãn Vãn càng nghe càng thấy là lạ, hình như đôi vợ chồng này hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lạc Thành Dã thì phải.
Lúc này Lâm San đi đằng sau cũng tới, bạn trai cô nàng đi dắt ngựa vào chuồng cùng với ông chú New Zealand cho nên cô ấy đến đây trước, “Wow, Thành Dã, đây là nhà của anh hả?! Xịn quá!”
Nhìn thấy một cô gái người Trung khác, hai vợ chồng ngoại quốc ngây ra, vẻ mặt họ lập tức thay đổi.
Dani bối rối hỏi: “Trong hai cô gái đáng yêu này, ai mới là bạn gái của con vậy?”
Trí tưởng tượng của Mike phong phú hơn nhiều, ông do dự nói: “Này… Con quen hai cô bạn gái cùng một lúc… không tốt lắm thì phải?”
Tô Vãn Vãn: “???”
Lâm San: “???”
Lạc Thành Dã: “…..”