Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 23: 23: Không Bỏ Rơi




Mây đen cuồn cuộn nặng trĩu không chịu nỗi sức chứa nên cơn mưa ào ạt kéo đến, sấm chớp ầm ĩ liên miên ấy thế mà bé mèo con vẫn không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ mà cuộn tròn mình vào lòng An Lam say giấc nồng.

An Lam dịu dàng nhìn cục bông trong lòng mình khẽ mỉm cười ôn hòa cô nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế Nhật Hạ để cô nàng cảm thấy dễ chịu hơn...

Bảo Châu yên phận lái xe nhưng phút chốc lại lén nhìn đôi uyên ương đang ân ân ái ái qua kính chiếu hậu, cô giả vờ bĩu môi khinh bỉ "Chỉ mới có đôi ba lần gặp gỡ thôi mà cậu có cần thâm tình đến thế không, tớ rõ ràng xuất hiện bầu bạn với cậu lâu hơn nhiều so với Nhật Hạ ấy thế mà trọng lượng xem trọng nhẹ của cậu chẳng công bằng tí nào cả"

"Tớ có đối xử tệ với cậu ngày nào không?" An Lam giọng nói không thể phân biệt được đang vui hay buồn cứ thế vang lên.

"Đúng là người có tình yêu che mờ lí trí chả quan tâm gì đến xung quanh cả." Bảo Châu cô không tin An Lam không nghĩ tới việc này nên mở lời thăm dò trước "An Lam tớ nói thẳng cậu chính là người bạn thân nhất của tớ tất cả mọi quyết định của cậu tớ điều ủng hộ hai tay nhưng chỉ riêng chuyện của cậu với Nhật Hạ..."

An Lam vốn đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng khi nghe tới chuyện mà Bảo Châu chuẩn bị đề cập tớ cô liền mở mắt liếc nhìn cô bạn đang lái xe của mình.

"Đừng dùng ánh mắt lạnh lẽ đó để nhìn tớ đây là đang lo nghĩ cho hai người" Bảo Châu vốn xuất thân nơi cao quý lại còn là gia chủ tương lai của gia tộc nên tính cách ít nhiều gì cũng không khác An Lam là mấy nên mấy cái thủ thuật áp chế khiến người khác phải sợ mỗi khi nhìn vào mắt đâu phải cô không biết vì thế cô ném cái hàn khí của An Lam quăng qua một bên nói tiếp suy nghĩ của mình.

"Tớ không biết ông của Nhật Hạ như thế nào nhưng ông của cậu tớ hiểu một thì cậu hẳn phải hiểu mười, nếu cậu quyết định chọn ở bên nhóc con ấy thì con đường phía trước của cả hai sẽ rất khó khăn thậm chí là có thể đánh mất đi quyền lực của cậu hiện tại vì vậy An Lam..."

Bảo Châu dừng đèn đỏ xoay xuống thẳng thừng khuyên bảo "Phải suy tính cho thật kỹ nhưng dù có thế nào thì tớ vẫn luôn đứng về phía hai người"

Khẳng định, chắc chắn..

An Lam không nói gì chỉ buông nhẹ đôi mắt nhìn lại bé mèo con đang say sưa ngủ bàn tay con bé vẫn nắm chặc lấy cổ áo cô...

Từng hình ảnh từng lời nói từng biểu hiện của Nhật Hạ bỗng ùa về hiện rõ không sai một chi tiết trong đầu cô:

*********

"Em không có bạn..."

"Chị có thấy ánh mặt trời không cả những chú chim Hải Âu kia nữa...em cũng muốn được tự do tự tại như chúng" đứa trẻ với nụ cười thiên thần thích thú hiếu kì nhìn ra cả bầu trời biển cả mênh mông.



"Thật muốn một lần được làm chính mình chị nhỉ..." đứa trẻ với đôi mắt xanh rêu đẹp như ngọc giờ lại gần như ngấn lệ nhưng miệng vẫn nỡ một nụ cười hi vọng.

"Đừng đánh con nữa...con đau...ba ơi...mẹ ơi...."

"Em không thể nhớ được giấc ngủ bình yên nhất của mình là khi nào...hầu như là không có thì phải"

"Đứa trẻ Nhật Hạ này từng là nạn nhân của bạo lực gia đình..."

...

**********

An Lam không muốn nhớ đến những hình ảnh đau lòng ấy của Nhật Hạ nên liền vội lắc đầu xua tan đi, cô thầm hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, ánh mắt vẫn không rời trên gương mặt Nhật Hạ, đôi tay cô trong vô thức siết chặt Nhật Hạ lại ép sát bé con ấy vào lòng mình đầu khẽ cúi xuống hôn lên trán Nhật Hạ như đánh dấu một lời thề sắc đá không gì có thể làm lung lay được.

"Tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi em ấy thêm một lần nào nữa đâu."

Lời nói chắc như đinh đóng cột chọi thẳng vào mặt Bảo Châu.

Còn về phần Bảo Châu thì cô chỉ mỉm cười cô biết chắc là sẽ có kết quả này mà "Được, tớ tin cậu."

Nếu đã thế rồi thì Bảo Châu cô nhân danh là người bạn thân nhất như máu mủ ruột rà sẽ nguyện ở phía sau tiếp bước cho hai người họ, cổ vũ họ tới cùng dù cho...đang suy nghĩ giữa chừng thì cô chợt nhớ ra.

Ủa mà khoan...con bé Zang hồ đó đã đồng ý làm người yêu An Lam đâu mà nãy giờ cô tự biên tự diễn như đúng rồi vậy... trời đất ạ...

Chắc cô phải ra tay đẩy thuyền quá à mà không có một con cá đã lên thuyền rồi chỉ còn có một con còn cứng đầu, cô có nên lôi đầu nó lên luôn không hay để nó thuận theo tự nhiên...

An Lam tròn mắt nhìn Bảo Châu với tám trăm lẻ một cái biểu cảm vui rồi lại buồn rồi lại nham hiểm.. cô thầm nhủ chắc lại lên cơn gì rồi..