Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 38: 38: Thật Giống




Bảo Châu nghiêm túc chăm chú xem bản thiết kế, mái tóc xõa dài bồng bềnh kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng tạo nên một mỹ cảnh đầy chất ngự tỷ dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo.

Cô khẽ nhấp môi tách cafe nóng, vị đắng thanh cao giúp cô thanh tĩnh hơn bao giờ hết.

Dạo gần đây khối lượng công việc cô tăng lên một cách đáng kể, bộ sưu tập thời trang của cô đang trong quá trình tiến hành rất thuận lợi từ khâu chuẩn bị cho đến khâu chế xuất, và sẽ thuận lợi tốt đẹp hơn rất nhiều nếu không có biến cô ập đến.

Nam người mẫu chính cho bộ sưu tập của cô bị tai nạn giao thông đang được điều trị. Và sẽ rất tốn thời gian để phục hồi, trong khi thời gian ra mắt dự kiến lại sắp đến. Chọn người khác thay thế thì cũng được nhưng ngoài người được lựa chọn trước kia ra thì không một phù hợp với khí chất của bộ sưu tập đó cả.

Đây là đứa con tinh thần mà cô đầu tư nhất từ trước cho đến thời điểm hiện tại thế nên cô muốn nó phải thật hoàn hảo, một li cũng không thể sai được.

Đang suy nghĩ vu vơ thì màn hình điện thoại cô chợt sáng, Bảo Châu nâng cặp kính lên, khóe môi khẽ nở một nụ nhợt nhạt.

Áp điện thoại lên tai, Bảo Châu đồng thời cũng ngã người ra sau giường, nhắm mắt từ tốn hít thở.

"Helloooo....Vợ yêu..." Nhật Thiên đầu dây bên kia lên tiếng dị hợm "Vợ ơi.."

"Tiếng vợ này anh kêu có vẻ ngày càng thuận miệng nhỉ" Dòng điện ấm nóng chạy dài trong cơ thể cô nàng, sự hài lòng yên tâm đến mỹ mãn.

Nhật Thiên bật cười, trêu chọc: "Chứ sao, một ngày không xa, em sẽ là vợ của anh thế nên gọi trước cho khỏi bỡ ngỡ ấy mà."

"Ai nói em sẽ đồng ý làm vợ của anh." Bảo Châu cười khẩy một tiếng: "Nhật công tử, anh tự luyến quá rồi."

"Không em thì còn có thể là ai chứ, Châu Châu, ngoài em ra thì không có bất kì một ai xứng với anh đâu." Ngừng một lúc, anh lại nói tiếp.

"Hơn nữa, Bảo tổng à, ngài phải chịu trách nhiệm với tôi chứ, đúng không?"

"Trách nhiệm gì??" Bảo Châu ngớ người.

"Á chà chà, Bảo tổng, ngài đừng nói như vậy chứ, tôi tổn thương lắm đó. Ngài chẳng phải đã lấy đi cái thân trai mười hai bến nước này của tôi rồi hay sao, tính chối bỏ à."

Bảo Châu:"..."

Thật muốn đánh người quá đi mất.



Sự cố đêm đó người tổn hại là cô mà sao qua lời hắn cái tự nhiên cô thành thủ phạm vậy.

"Nếu như không có chuyện gì thì biến đi ngủ đi đừng ở đây nhây với bổn tiểu thư."

"Khoan đã khoan đã, anh đùa một chút thôi mà, đừng dỗi như thế chứ." Nhật Thiên cười cười, trên tay anh còn tung thẩy một chiếc hình nhân bằng rơm "Bảo bối, em đoán xem anh vừa mới thu được chiến lợi phẩm nào?"

Bảo Châu im lặng suy nghĩ, cô chợt vỡ lẽ...

"Đừng nói là..."

________________________

An Lam mặc chiếc áo khoác vào người, sau đó nhìn gương chỉnh trang lại một chút, cô vội cầm lấy chìa khóa xe đi ra khỏi phòng.

Nhưng thật không ngờ vừa xuống tới đại sảnh cô lại bị ông nội An bắt gặp.

Dường như ông biết chắc cô sẽ xuống và ngồi đây để đợi cô.

"An Lam, khuya rồi, con còn định đi đâu?"

"Ông nội, đã muộn thế này rồi sao ông còn chưa ngủ ạ.?" An Lam đi vòng qua ngồi xuống đối diện với ông An.

"Suy nghĩ chút chuyện, già cả rồi khó mà có thể đi vào giấc ngủ được." Ông An nhấp một ngụm trà nhàn nhạt lên tiếng: "Con định ra ngoài à?"

"Vâng ạ." An Lam nhìn nhìn ông, ánh mắt chợt xuống sắc, lạnh giọng hỏi: "Ông lại nghỉ đến chuyện của ba cháu à?"

An Hạo thở dài một hơi, não nề nhìn An Lam "Dạo gần đây cháu có gặp mẹ cháu không? Còn cả ba cháu nữa?"

"Không ạ, cháu không có thời gian." An Lam đứng lên, nhẹ nhàng khuyên bảo "Ông nội, ông nên nghỉ ngơi sớm, đừng nghỉ linh tinh nữa, chuyện này cứ để cho cháu giải quyết."

An Hạo ngưng sầu, trầm lắng, vẻ suy tư khắc khoải lộ rõ trên gương mặt ông.

"Nhẹ tay một chút." Không nằm ngoài dự đoán của ông, An Lam chắc chắn sẽ không bỏ qua vụ việc này. "Đó dù sao cũng là ba cháu..."

"Ông yên tâm, cháu có chừng mực." An Lam khẽ nhếch môi cười khinh, nhưng không phải ai cũng nhìn thấy được. Ngay giây phút cô bước chân tới cửa thì ông An lại nhàn nhạt lên tiếng.



"Cháu định đi tìm Nhật Hạ sao?" An Hạo khẽ quay đầu nhìn An Lam, ánh mắt chợt trở nên uy nghiêm phán xét "Cả tuần qua cháu luôn túc trực bên cạnh Nhật Hạ có đúng không? An Lam, từ khi nào mà cháu trở nên ân cần với người khác đến thế?"

An Lam xoay người lại đối mặt với ông An, khí thế cao ngạo, tại thượng không sợ trời không sợ đất, một thân uy nghiêm nhàn nhạt lên tiếng "Từ khi cháu gặp được em ấy."

Lời thừa nhận chứa đầy sự cưng chiều vô hạn làm An Hạo sững sờ, nhìn theo bóng lưng An Lam dần đi khuất, ánh mắt An Hạo trở nên thật vô hồn.

Sự nghi ngờ của ông quả thật không sai, đứa cháu này của ông biết yêu rồi...

Lại còn yêu con gái...

Mà đối tượng ở đây lại là Nhật Hạ...đương kim đại bảo bối của Nhật gia.

"An lão gia, ngài ổn chứ?" Tinh Hà quản gia đi đến cúi đầu hỏi, cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu, ông là người nắm rõ nhất vì ngoài chức vị quản gia ra, ông còn là thuộc hạ thân cận nhất của An Hạo và ông đã trung thành với An gia từ đời trước rồi.

"Tinh Hà, ông có nhìn thấy ánh mắt của nó lúc nãy không." An Hạo bật cười thành tiếng "Chính tay tôi nuôi lớn nó tần tuổi này, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó ra sức bảo vệ, cưng chiều một ai đó đó."

Đứa trẻ này của ông chưa từng, thật sự chưa từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với ông.

An Lam chưa từng sợ hãi, chưa từng lo lắng đến việc ông sẽ không chấp nhấn mối quan hên này.

Mà cho dù ông có không chấp nhận thì An Lam cũng sẽ không từ bỏ.

Chắc chắn là như vậy, An Lam tuyệt đối không từ bỏ.

Ánh mắt kiên quyết đó đã nói lên câu trả lời cho ông rồi.

"Thật giống...Tinh Hà....có phải lúc nãy An Lam trông rất giống với An Ngọc vào năm đó không..."

Giống đến mức khiến ông phải ngỡ ngàng.

Người đời nói quả thật không sai: Nếu trong một gia đình có di nguyện của đời trước chưa được hoàn thành thì đời sau bằng mọi giá cũng sẽ tiếp tục nguyện ước ấy.

Và người sẽ phá vỡ sự tuyệt vong ấy của An gia sẽ không ai khác ngoài An Lam.