Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 40: 40: Bi Kịch




Nhật Long một màn chứng kiến hết thảy cảnh tưởng vừa rồi, gương mặt vốn mang đầy vẻ phúc hậu lại đột gột hiện lên vẻ trầm tư, gay gắt, không nói rõ là vui hay sầu, đôi chân mày tướng nheo lấy nheo để.

Ông vốn đang xem xét lại nguồn nhân sự của công ty lại loáng thoáng nghe được tiếng đàn của Nhật Hạ, ông bị thu hút bởi âm hưởng triền miên lôi cuốn chứa đầy sự ngọt ngào. Đáy lòng ông chợt dâng lên cảm xúc khắc khoải khi vô tình thưởng thức được một màn trình diễn mang theo cả một bầu trời tâm sự của một nghệ nhân đại tài mà không một ai biết đến.

Ông một phần nào đó hiểu được, biết được đại khái tâm tình mà Nhật Hạ muốn gửi gắm vào giai điệu để nói lên tiếng lòng của mình.

Nhưng...ông thật không thể diễn tả được cảm xúc và suy nghĩ của ông lúc này.

Thấy được sự phấn khích vui mừng của Nhật Hạ khi An Lam tới. Đây là lần đầu tiên ông thấy cô cháu gái bảo bối của mình thực sự vui vẻ đến vậy, cái niềm hớn hở nhào vào lòng An Lam cùng với cái dang tay đợi ôm lấy Nhật Hạ của An Lam làm ông càng minh chứng, đây không phải là một cái ôm giao hữu giữa bạn bè chị em thân thiết bình thường.

Nhật Long uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống cặp đôi đang ân ân ái ái, con ngươi ánh lên sự dò xét phóng hẳn vào người An Lam, thăm dò một cách kĩ càng thấu đáo...

Xem ra phải gặp mặt An Hạo một chuyến rồi.

An Lam ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn Nhật Hạ, kéo cô nàng sát lại mình, đôi mắt tinh tường khẽ lướt lên trên nhìn lấy Nhật Long, ông vẫn đứng sừng sững nơi ấy quan sát cô cùng Nhật Hạ. Cô vốn đã tinh mắt nhìn thấy bóng dáng thoát ẩn thoát hiện của ông Nhật ngay từ khi Nhật Hạ từ trên nhà chạy xuống đây nhưng thay vì từ chối, trốn tránh những cái hành động thân mật với Nhật Hạ thì An Lam cô đây sẵn sàng cả gan làm lớn mật hơn thế.

Trước sau gì cũng sẽ công khai, dù sớm dù muộn thì hai bên nhà cũng sẽ biết, mà cô cũng không muốn giấu diếm, để họ biết càng sớm thì càng tốt, dù có lợi hay có hại An Lam cô cũng không sợ. Cái mà cô lo ngại nhất chỉ là suy nghĩ của Nhật Hạ, An Lam cô không thế đoán được nội tâm lúc nóng lúc lạnh của Nhật Hạ, cô chỉ sợ nếu việc công khai không thuận lợi sẽ gây ảnh hưởng đến tâm lí của em ấy. Bảo bảo của cô ở thời điểm này rất dễ bị kích động, mà Nhật Hạ khi không đạt được ý nguyện của mình, em ấy sẽ tự bạo ngược chính bản thân em ấy.

Đây là điều cô không bao giờ muốn nó xảy ra, chính vì thế cô cần phải nắm chắc phần thắng trong tay, phải đi trước Nhật Hạ một bước, An Lam cô cần phải bao đầu ngọn sóng này làm dịu cơn gió lại để tránh cho Nhật Hạ bị tổn hại.

Bản thân sức mẻ một chút cũng chả hề hớn gì chỉ cần bảo bảo của cô có thể an nhàn mà sống là được.

Tiếng ho khan của Nhật Hạ làm An Lam bừng tĩnh trong suy nghĩ của chính mình, cô khẽ đẩy Nhật Hạ ra kiểm tra lấy nhiệt độ của Nhật Hạ.

"Em không sao chứ, có khó chịu chỗ nào không?" An Lam hết để tay lên trán rồi để tay vào cổ Nhật Hạ, lo lắng nói: "Nào, vào trong xe đi bên ngoài lạnh lắm, đứng gió một hồi em lại cảm nữa cho coi."

An Lam mở cửa đỡ cô nàng vào xe sau đó lên ghế lái chỉnh lại nhiệt độ trong xe thì liền vòng ra sao ôm chọn lấy Nhật Hạ vào lòng.

"An Lam...." Nhật Hạ nằm trong lòng An Lam chợt nỉ non.

"Sao thế?" An Lam ôn nhu, vuốt mái tóc Nhật Hạ qua một bên khẽ hôn xuống.

"Cả tuần qua chật vật đến không có cả thời gian nằm, sao chị không ở nhà nghỉ ngơi đi đến tìm em để làm gì, bộ không mệt sao?" Nhật Hạ vuốt ve sườn mặt của An Lam, còn tinh nghịch nựng má An Lam một cái, thỏa mãn tâm tình.

"Không mệt." An Lam mỉm cười, mặc cho Nhật Hạ tinh nghịch, chuyên tâm vỗ về Nhật Hạ.

Con ngươi Nhật Hạ hiện lên màn sương buồn ngủ, đôi mi dài cong vút hết khép rồi lại mở. Dạo gần đây cô mới để ý, cô không ở cạnh An Lam thì thôi chứ một khi ở cạnh rồi thì cô chắc chắn sẽ bị ngãi heo nhập.

Ngủ xuyên suốt, không màn gì hết, chả hiểu sao.

"Bảo bảo, em không cần cố sức ngượng ép đến thế đâu, cứ ngủ đi " Đã muốn ngủ lắm rồi nhưng lại cố thanh tỉnh, nhìn thương lắm, không nỡ..."Yên tâm, tôi sẽ ở đây với em, không đi đâu cả."

"Cũng tại chị hết, tên đáng ghét nhà chị..."

An Lam bật cười với sự vô lí vô cớ này, đang yên đang lành sao lại nổi hứng mắng cô rồi, An Lam cô lại làm gì phật lòng đại tiểu thư này sao.

"Sao lại tại chị, chị đã làm gì bé đâu." Nói chuyện có lí một tí được không hả, tiểu bá vương.



"Lúc trước ít gì cũng có thể chợp mắt đôi ba phút, thế mà qua mấy ngày được chăm sóc đặc biệt chưa gì hết mà đã quen hương vị của chị rồi, giờ mà không có chị là tuyệt đối không thể nhắm mắt được." Nhật Hạ vùi đầu vào người An Lam, hít hà lấy hương thơm dịu ngọt dễ gây nghiện của An Lam, thầm trách.

An Lam cô chỉ biết cười trừ, nghiện hơi của cô cũng là lỗi của cô sao, khổ quá đi mất!

"Chị nói xem, bộ em không đúng à, ở đó mà cười, tại chị hết, tập thói quen xấu cho em."

"Được, được, lỗi của chị hết, chịu chưa." An lam chỉnh lại tư thế cho Nhật Hạ nằm dễ chịu hơn, cô chạm khẽ vào chóp mũi mình vào chóp mũi cô nàng, cưng chiều hôn lấy chiếc má bánh bao của ai kia một cái.

"Thế em có muốn ngày nào cũng được an giấc không?"

Nhật Hạ nheo mắt lại, điều này còn cần phải hỏi cô à, ai mà chả muốn được ngủ yên ổn cơ chứ.

"Dọn đến ở với tôi nhá." An Lam nhỏ giọng trêu đùa.

"Chị điên à, đang yên đang ổn dọn đồ để ở nhà chị rồi ông em sẽ nghĩ gì, còn cả ông chị nữa, bộ chị muốn bị tống cổ ra khỏi An gia à." Nhật Hạ cười nghiêng ngã, nói trước nhá, có bị đuổi là cô không có chứa đâu, ở đó mà mạnh miệng.

"Nhật Hạ, bộ em nghĩ, người yêu em chỉ có một căn nhà thôi à?" An Lam khẽ nhếch môi, kiêu ngạo nói.

Nhật Hạ:"..."

Đang muốn đo độ giàu với bà à.

Đùa à!!!

Giàu quá thì sao lại không mở rộng diện tích đất đai ở An Bảo Đường ra đi, chứ bắt ba bốn đứa ở chung một phòng, không thấy phiền hà à.

Làm ăn có tâm tí chứ.

''An đại tiểu thư, không cần phải phô trương sự giàu có của mình ra đây, người đang nằm trong lòng chị cũng phải nhân vật tầm thường đâu." Đáy lòng thật muốn khinh bỉ.

An Lam bật cười, quay đầu nhìn lên tầng cao nhất của căn biệt thư đầy xa hoa, đầy sự tráng lệ nhưng lại cực kì trang trọng.

Nhật Long đã vào nhà rồi, không còn đứng đấy nữa. An Lam khẽ thở phào, quay lại nhìn Nhật Hạ, dịu giọng hỏi.

"Khi nào thì em định công khai với ông?"

Nhật Hạ do dự, chẳng biết trả lời thế nào, cô đang hoạch định ra kế hoạch để đối mặt không những với ông mà cả Nhật gia. Phải chuẩn bị thật kĩ, đây không phải chuyện đùa.

"Em không muốn công khai à?" Ngữ điệu An Lam hơi dồn dập nhưng vẫn giữ thái độ bĩnh tĩnh, không bắt buộc.

"Không phải, chỉ là...chưa đến lúc." Nhật Hạ càng lúc càng nép sát vào lòng ngực An Lam, ỉu xìu nói.

"Đừng sợ, có tôi chiến đấu cùng em, em không phải lo lắng gì cả.''

Nhật Hạ im lặng không trả lời, cô cúi đầu trầm tư suy nghĩ, cô không lo lắng người ngoài sẽ nghỉ gì, cũng chẳng quan tâm đến việc họ có chấp nhận hay không, bởi họ vốn đâu sống dùm cô ngày nào, thế nên cô cần gì phải để ý đến lời nói của họ mà tự làm khổ bản thân mình cùng người cô thương yêu. Nhưng người cô lo sợ nhất là ông nội, cô chưa từng thăm dò vấn đề này với ông, cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ yêu sớm đến vậy nên vấn đề này cô không cần phải gấp gáp nhưng người tính thật không bằng trời tính.

Ai mà có ngờ cô sẽ nên duyên với An đại tiểu thư này đâu.



"Không sợ, chỉ là em muốn mặt đối mặt với ông, thẳng thừng mà nói từng chuyện một, giải thích cho ông hiểu, nhưng để làm được điều ấy em cần phải có thời gian." Nhật Hạ im lặng giây lát rồi lại tiếp túc nói:

"Đối với giới trẻ ngày này việc giữa hai người cùng giới yêu thích nhau đó là chuyện hết sức bình thường nhưng với những người ở thế hệ trước thì nó lại rất bất bình thường, chúng ta không thể ngày một ngày hai mà bắt họ phải chấp nhận được. Những định kiến xã hội thời cổ vốn đã ăn sâu vào xương máu, khắc ghi vào tận tiềm thức của họ rồi, thế nên thay vì trách họ cổ hủ thì chúng ta nên dành thời gian để cảm hóa họ, giúp cho họ hiểu. Thế nên, hãy cho em chút ít thời gian, chịu đựng một chút, được không.. "

An Lam gương mặt không gợn sóng, tĩnh lặng nhìn Nhật Hạ, phải chăng cô đã quá gấp gáp, không phải, không phải cô gấp mà là những lời nói của Nhật Hạ chỉ có thể áp dụng lên với gia đình của em ấy, còn riêng với An gia thì không thể, lí lẽ ở đây không thể áp dụng lên những kẻ cứng đầu, bảo thủ, luôn tự cho mình là đúng.

An gia tồn tại cả một hệ thống tập đoàn ấy. Ngoài ông của cô ra, thì cô cần phải triệt tiêu đi đám người chuyên gia chỉa mỏ, phá nát gia can người khác.

Một lần đã là quá đủ rồi, cô tuyệt đối không để họ có cơ hội làm điều ấy. Cô tuyệt đối không đi vào vết xe đổ của trưởng bối lúc trước, cô phải thay đổi mặt trận này.

"Chị cứ mãi nói em, còn chị thì sao, chắc gì ông của chị sẽ hai tay hai chân chấp nhận, ủng hộ chuyện của chúng ta đâu."

An Lam trầm mặt, thở dài một hơi, nhàn nhạt bảo: "So với ông của em thì ông có tôi sẽ hà khắc hơn rất nhiều nhưng về vấn đề này thì có lẽ ông tôi sẽ dễ thuyết phục hơn ông của em."

"Vì sao ạ?"

"Vì trường hợp này đã từng xảy ra ở nhà tôi rồi." An Lam nâng mí mắt, mỉm cười, ôn nhu cúi đầu hôn lấy đôi môi sưng đỏ mộng của Nhật Hạ, ngọt ngào càng quét hết mọi tinh túy của Nhật Hạ, vị ngọt gây nghiện này khiến An Lam ngày một khó dứt ra.

Đến khi Nhật Hạ hết dưỡng khí, An Lam mới chầm chậm buôn tha cho Nhật Hạ, cô khẽ bật cười hài lòng, cưng chiều nựng lấy chiếc mũi cao đầy tinh xảo.

Nhật Hạ thở hổn hễnh, lắp bắp nói: "Ý chị là..."

"Trưởng bối của tôi...giống với chúng ta." Giọng An Lam trầm ổn, không rõ là vui hay buồn, mang theo hồi ức được kể lại, phút giây này lại một lần nữa tự sự cho Nhật Hạ: "Bà ấy tên là An Ngọc, là em gái của ông nội tôi, bà ấy cũng yêu thích con gái."

"Thật á..." Nhật Hạ ngạc nhiên ngồi bật dậy trong lòng An Lam, đôi đồng tử mở to chứa đầy sự tò mò: "Vậy...họ có được chấp nhận không?"

An Lam im lặng, đáy lòng dâng lên một nổi xót xa, cay đắng như chính mình là người từng trải...thật không từ nào có thể diễn tả được.

An Lam thở hoắc ra, ôm lấy Nhật Hạ vào lòng, tựa đầu lên vai Nhật Hạ, ánh mắt mang theo nỗi buồn cùng không cam tâm. "Họ bị dòng dõi An gia phản đối quyết liệt, ngăn cấm không cho đến với nhau nhưng cuối cùng họ cũng thắng được..."

An Lam nói đến đó thì ngưng lại, đôi tay càng lúc càng dùng lực siết lấy Nhật Hạ vào lòng như sợ chỉ cần cô lơ là một chút, thả lỏng một chút thì Nhật Hạ sẽ chạy đi mất..

"Kết cục của họ...có hậu chứ ạ?" Tâm tình Nhật Hạ bỗng nhiên trống rỗng ngay từ thời khắc nghe An Lam nói họ bị cả dòng tộc phản đối quyết liệt.

Sao mà nhẫn tâm quá vậy, họ có tội tình gì chứ, cớ sao lại hành hạ họ đến thế.

"Họ chết cả rồi." An Lam thản nhiên đến nỗi khiến Nhật Hạ khiếp sợ. Sao lại có thể nói ra câu ấy mà bĩnh tĩnh đến lạ thường như thế, và An Lam cũng không có ý định muốn buôn tha cho Nhật Hạ, câu nói tiếp theo của cô làm Nhật Hạ như chết lặng.

"Họ chính là bị ép cho tới chết."

Đôi đồng tử Nhật Hạ co rút lại, tơ máu cũng ẩn hiện lên, lồng ngực như bị ai đó đè ép khiến cô không thở được.

Đau quá..

Sao lại như thế...

An Lam nói cuối cùng họ cũng thắng được làm cô cứ tưởng kết cục của họ sẽ có hậu nhưng...thật bi kịch..