Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 46: 46: Em Thèm Khát Tôi Đến Nơi Rồi Kìa




Màn đêm hạ xuống, những ánh đèn đường phố nổi lên như cội, những tòa nhà sáng rực màu sắc chiếu xuống mặt đường làm hiện lên không gian lung linh huyền ảo.

An Lam nắm lấy tay Nhật Hạ êm đềm mà sải bước trên phố đi bộ, tiểu hài tử này của cô chính là sáng nắng chiều mưa, vừa rồi thì nài nỉ cô bắt cô đưa về, đi được giữa đường lại muốn đi dạo chơi. An Lam bất tri bất giác cùng bất lực thuận theo cô nàng, dù thâm tâm thật lòng không muốn nhưng lại không nỡ làm tiểu bá vương này hụt hẫng. Cơ thể vẫn chưa hồi phục, vẫn còn ho nhiều mà gió trời mỗi lúc một mạnh, cô thật sự rất lo Nhật Hạ sẽ nhiễm bệnh lại một lần nữa liền nhẹ giọng dụ dỗ.

"Bảo Bảo..." Thanh âm cưng chiều cùng sự sủng nịch truyền đến bên tai Nhật Hạ khiến cho cô nàng rơi vào trạng thái đê mê.

"Ưm.."

"Chúng ta nên về thôi, ở lại nữa ông sẽ lo đấy."

"Em muốn ăn nó." Nhật Hạ ánh mắt không dời khỏi những cây kẹo bông gòn được tạo hình bắt mắt, trẻ em thích thú phấn khởi xếp hàng đợi chờ đến lượt mình. Nàng bỗng nhiên cũng muốn ăn thử những món vặt giống thế này, từ trước đến nay nàng chưa từng được phép ăn những món lề đường như thế, tất cả mọi đồ ăn thức uống của nàng từ trước tới nay điều phải được kiểm tra kĩ mới đưa đến cho nàng ăn chính vì thế đây là điều tiệt nhiên bị cấm đối với nàng.

Do một phần là cơ thể nàng không thể tiếp nhận các món ăn được điều chế khác với phương thức cũng như liệu trình chế biến dành riêng cho nàng, mỗi khi ăn đồ ăn lạ vào nàng rất dễ bị đau bụng, rồi sinh ra bệnh chính vì thế nên ở nhà nàng bị ông Nhật cấm tiệt không được đụng tới các thức ăn ngoài nhà, nếu muốn ăn gì cứ việc nói với đầu bếp, họ sẽ chế biến theo công thức riêng để làm cho nàng.

Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay người đi bên cạnh nàng là An Lam nên hẳn nàng sẽ được toại nguyện, thế nhưng...không..

"Không được, em không thể ăn."

"Chỉ một ít thôi." Nhật Hạ nắm lấy vạt áo An Lam, lắc qua lắc lại



"Đợi em hết bệnh chị sẽ làm cho em ăn, bây giờ thì không được." An Lam kiên quyết, cô khẽ nâng tay chỉnh lại cổ áo cho Nhật Hạ sau đó nắm lấy tay cô nàng, cười khẽ: "Bảo Bảo ngoan, giờ chị đưa em về nhà, chịu không?"

"Nhưng mà..." Nhật Hạ luyến tiếc nhìn lấy chiếc xe kẹo bông gòn ấy, rồi đưa mắt nhìn hàng loạt món ăn vặt khác mà trong lòng tiếc lấy tiếc rẻ nhưng nàng biết An Lam sẽ không đồng ý thuận theo ý nàng đâu. "Thôi được rồi, ta về thôi."

Đi được một đoạn đường thì bỗng có một bé gái không biết từ đâu chạy đến nhảy vồ vào người Nhật Hạ, An Lam liếc mắt nhìn thấy liền phản xạ nhanh kéo Nhật Hạ ra sau mình, đồng thời lui về sau vài bước tránh cho đứa nhỏ đâm vào người.

Đứa bé mất thăng băng ngã nhào ra phía trước tưởng đâu sẽ đâm thẳng mặt xuống đường nhưng thật may mắn là An Lam đã nhanh tay đỡ lấy người cô bé lại.

Đứa trẻ thở hoắc ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt óng ánh lệ nhòa nhìn Nhật Hạ, miệng mếu máo kêu nàng: "Chị Nhật Hạ..."

"Tiểu Mỹ" Nhật Hạ nhìn nhận lại người trước mặt, mắt nàng dạo này vào ban đêm sẽ không nhìn thấy rõ các vật ở xa, chính vì thế nên ngay lúc nàng mới thấy rõ đối phương là ai. "Sao em lại ở đây vào giờ này? Ai đưa em đến đây thế." Nàng vội đi đến trước Tiểu Mỹ, quỵ một chân xuống hỏi han cô nàng.

"Là dì Hoa ạ, em bị lạc mất dì rồi." Nói rồi cô bé oa oa khóc lên, lúc nãy đông người chen lấn, dù cho cô bé có nắm chắc lấy tay dì Hoa cũng không thể tránh khỏi kết cục bị dòng người đưa đẩy đến lạc mất.

"A, a Tiểu Mỹ ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa, chị dẫn em đi tìm lại dì Hoa nha, ngoan." Nhật Hạ ôm cô bé vào lòng vỗ về, nàng đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, không nhìn rõ mặt người, tầm nhìn mờ mờ ảo ảo, kiểu này chắc mắt bị cận mất rồi, nên dành ra một buổi nào đó đi khám mắt thôi.

An Lam tay cầm lấy một ly trà đào từ phía nhân viên, cô cắm ống hút vào giúp cô bé sau đó cúi người xuống đưa cho Tiểu Mỹ: "Bạn nhỏ, khóc nãy giờ chắc khát lắm rồi đúng không, mau uống để lấy lại sức đi"

"Cảm ơn tỷ tỷ xinh đẹp". Tiểu Mỹ vui vẻ nhận lấy, lúc nãy quá lo sợ do lạc mất người thân nhưng bây giờ gặp được người quen ở đây, bé con đã an tâm hơn rất nhiều rồi.

"Đứa trẻ này là ai thế?" An Lam xoay người khẽ hỏi Nhật Hạ.



"Là bạn nhỏ sống trong mái ấm Tình Thương, nơi em thường lui tới để giúp đỡ chúng cái ăn cái mặc." Nhật Hạ nắm lấy tay Tiểu Mỹ nhàn nhạt trả lời, trong mái ấm thì đứa trẻ này chính là đứa lanh lợi nhất, ngoan nhất và cũng hiểu chuyện nhất nên nàng rất có ấn tượng. "Mà lúc nãy chị phản xạ nhanh thật đấy, em còn chưa kịp phát giác ra điều gì thì đã bị xoay như chong chóng rồi."

"Phải có phản xạ nhanh như thế thì mới có đủ trình độ để làm giáo quan của em cơ chứ, nói đúng không." An Lam khẽ cười nắm lấy tay còn lại của Nhật Hạ âm thầm sóng bước cùng em ấy.

"Chị tự luyến thế nhở, sao lúc trước em lại không nhận ra điều này ở chị sớm hơn chứ."

"Nếu nhận ra sớm hơn thì em sẽ làm thế nào?"

"Thì em sẽ xem xét lại vấn đề có nên làm bạn gái của chị không nhưng bây giờ thì quá muộn rồi." Nói rồi Nhật Hạ còn giả bộ bày ra bộ mặt rầu rỉ, nuối tiếc.

An Lam im lặng không nói, âm thầm mà đưa tay lên nhéo lấy chiếc má đang xụ xuống của ai kia, nhếch môi khẽ cười, nói: "Em thèm khát tôi đến nơi rồi mà còn ở đó bày đặt làm giá, hửm.."

"Ai mà thèm khát con người lưu manh như chị chứ, chả nói đúng sự thật gì cả" Nhật Hạ hơi đỏ mặt liền né tránh bàn tay hư hỏng đó ra, chu môi phản bác.

"Các chị đang nói chuyện gì thế ạ, em nghe chẳng hiểu gì cả?" Tiểu Mỹ tròn mắt nhìn hai con người đang vờn nhau, khó hiểu lắc đầu.

Thế giới của người lớn toàn những chuyện khó hiểu không thôi, hơn nữa, bộ khi làm người lớn cũng có thế nhéo yêu má nhau như vậy nữa à, làm cô bé cứ tưởng chỉ có người lớn mới có đặc quyền nhéo má của trẻ nhỏ thôi chứ, nhớ lại lần trước trong mái ấm cũng có lần cũng có hai anh lớn, anh kia nhéo má anh nọ liền bị anh nọ cầm chổi rượt đánh nguyên một buổi, từ đó dẫn đến cho cô có lối suy nghĩ người lớn thì sẽ không được thể hiện hành động yêu thương như thế.

Lần này vô tình được dẫn đến đây quả thật được khiến cô mở mang tầm mắt nha...