Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 7: 7: Chị Trả Đồ Đây




Nhật Hạ nhìn lấy gương mặt không góc chết của mình trong gương.

Nhạt hay trắng mà trắng rồi thì sao lại không phải hồng mà là xanh. Cô yếu đến thế sao mới chạy có năm vòng mà. Không chính xác là bốn vòng rưỡi lúc nãy cô có ăn gian nữa vòng hi vọng không ai phát hiện.

Dòng nước mát lạnh được cô tát lên mặt, thở hoắc một cái cô phải đảm bảo sự tỉnh táo cho bản thân bây giờ ngày còn dài lắm.

Giây phút cô định đi ra thì một đám nữ nhân xuất hiện chặn đường cô họ bao vây lấy cô, cô gái cuối cùng còn cẩn thận đóng cửa WC này lại.

Nhật Hạ nhíu mày, đôi mắt cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, gương mặt thể hiện sự bình tĩnh không chút dao động.

Bọn chúng có năm người.

Một cô gái với mắt tóc xoăn ngắn màu hạt vẻ mỉm cười giả tạo đi lại gần cô ''Xin chào, cô em đây tên gì?''

Đây là một câu hỏi. Cô nên trả lời không...tất nhiên là không. Mắc gì, cô đâu phải người dễ dãi.

''Sư tỷ ta đang hỏi ngươi bộ ngươi câm sao''. Nhỏ kế bên thấy cô im lặng liền lớn tiếng quát

Nhật Hạ nhìn lấy nữ nhân đứng trước mặt mình quét mắt từ trên xuống ''Khiết Băng''

Bảng tên có trên áo, Nhật Hạ nhanh mắt đảo con ngươi một lần nữa ''Khánh Trâm'', ''Dao Hương'', ''Bội Bội'' và ''Vân Thanh''. Từng cái tên hiện ra phía ngực trái của bộ quân phục.

Cô bỗng chợt nhớ một cái gì đó liền nhìn xuống bộ quân phục mà mình đang mặc ''Nhật Hạ''

Nhật Hạ:''...''

Mé! cô không nhịn được chửi thề một tiếng.

''Này có nghe ta nói không hả''

Nhật Hạ mệt mỏi day day thái dương ''Tên có trên phù hiệu, mắt các ngươi có chỉ để trưng thôi sao''

''Mày...''. Dao Hương bị lời nói của Nhật Hạ làm cho nghẹn.

Khiết Băng đưa tay lên ra hiệu im lặng.

''Này cô bé...''

''Vào thẳng vấn đề''. Nhật Hạ cắt ngang lời Khiết Băng.

Quả thật tốn thời gian của cô quá, nói gì nói thẳng đi.

Bỗng bị cắt ngang, Khiết Băng bỗng không biết phản ứng lại ra sao nhưng vẫn rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

''Tránh xa chị An Lam ra''. Khiết Băng từ tốn nói nhưng lại mang theo vẻ uy hiếp đến đáng sợ.

''Không cần cô nói''. Quả thật không cần ngươi nói bổn tiểu thư đây thật sự không dám đứng gần vị giáo quan kia trong phạm vi 10m. ''Xong rồi chứ, xong rồi thì tránh ra''

''Khoan đã'' Khiết Băng giữ lấy vai Nhật Hạ thì ngay tức khắc bị Nhật Hạ đẩy ra, do không phòng bị nên Khiết Băng theo lực đẩy ngã về phía sau hên mà có đồng đội đỡ kịp không là ăn cám rồi.

''Con khốn....'' Khiết Băng hét lớn và đồng thời lao lên phía Nhật Hạ.



Nhật Hạ nghiêng người né tránh và vô thế chuẩn bị chống lại năm con người này. Cô yếu nhưng không đồng nghĩa với việc cô không thể bảo vệ bản thân mình. Nói ít không ít nói nhiều không nhiều nhưng trong người Nhật Hạ vẫn có vài thế võ phòng thân do lúc nhỏ ông nội cũng từng bắt ép cô đến nơi huấn luyện riêng của gia tộc để mà rèn luyện.

''Nhật Hạ, cậu có ở trong đó không?''

Là tiếng của Du Linh.

*Cạch*- Tiếng mở cửa.

''Sao lại đóng cửa thế?....ủa''.

Đúng lúc Khiết Băng vừa đưa tay ra nắm lấy tóc Nhật Hạ nghe tiếng mở cửa liền dừng lại và lùi về sau vài bước.

Nhanh chân đấy!

Bốn người còn lại cũng đứng im.

Du Linh ngơ ngác:''Có chuyện gì thế?''

''Du tiểu thư, cô cũng tham gia khóa huấn luyện này sao?''. Vân Thanh nở nụ cười thương nghiệp lên tiếng chào hỏi.

Du Linh không nói chỉ nhìn và gật đầu.

''Cậu xong chưa, chúng ta đi ăn thôi''. Du Linh ngỏ lời với Nhật Hạ

Từng bước từng bước đi đên chỗ Du Linh cách khoảng chừng năm bước chân thì Khiết Băng một lần nữa chạm vào vai cô cúi đầu thì thầm ''Chuyện này chưa xong đâu, nhóc con''

Nhật Hạ nhếch mép nở nụ cười khinh bỉ tiến tới chỗ Du Linh.

_______________________

Tại nhà ăn của An Bảo Đường

''Lúc nãy có chuyện gì sao?'' Du Linh vừa ăn vừa hỏi

''Không có gì'' Nhật Hạ nhìn lấy cô gái phía đối diện vừa nhai mì phồng cả hai bên má thì chầm chậm trả lời.

Gắp thêm một đũa bỏ vào miệng nữa, Du Linh ngẩn đầu nhìn Nhật Hạ thắc mắc.

''Hửm'' Nhật Hạ nhíu mày

''Sao cậu không ăn, mì nở cả rồi?''

Chuyển tầm nhìn xuống dĩa mì ý xào của mình, ánh mắt đầy ghét bỏ: ''Ăn không được, cậu ăn đi tớ đi trước''

Nói rồi cô đứng dậy rời khỏi bàn đi ra ngoài bỏ lại một mình Du Linh đầy ngơ ngác, sao lại ăn không được, mì có vấn đề à. Cô ăn nãy giờ có gì đâu hay là không hợp khẩu vị. Không thể nào, đầu bếp nơi đây toàn là đầu bếp có tiếng khắp thế giới đó...

Thời gian ăn sáng kết thúc, toàn đơn vị của An Lam tập trung tại khu sân bóng luyện tập về phản xạ. Sau khi An Lam chuyển khai bài tập phản xạ, dù sao cũng là buổi tập đầu tiên cô sẽ cho các gia chủ tương lai này làm quen với bóng tennis trước thay vì dùng phi tiêu hay dao găm trực tiếp.

Cho người cũ lên thực hiện trước cho những người mới và họ thay phiên nhau chỉ dạy và cho thời gian hai mươi phút để luyện tập sau đó sẽ tiến hành kiểm tra.

Và Nhật Hạ cũng không biết bằng cách nào mà cô có thể vượt qua bài kiểm tra đầu tiên này trong hai mươi phút cho luyện tập thì cô chỉ ngồi quan sát thôi chứ có tập cái gì á đâu.



Bẩm sinh- cô nhóc âm thầm tán thưởng bản thân.

''Khá đấy chứ''. Quả không phụ lòng mong đợi của An Lam từ nãy tới giờ.

Tôi kết nhóc rồi đấy!

Sao khi đánh giá một hồi thì toàn đơn vị được nghỉ tại chỗ hai mươi phút và Nhật Hạ...

''Chạy đi đâu nữa rồi'' An Lam đảo con ngươi một vòng sân bóng nhưng không thấy bóng dáng nhóc con kia đâu cả.

Cả gan làm trái quy định của cô kêu ngồi nghĩ tại chỗ mà chạy lung tung phương trời nào rồi.

_______________________

''Nó chỉ nằm đâu đây thôi mà đâu mới được''

Nhật Hạ đi kiếm xung quanh cái hẻm định mệnh hôm xảy ra cuộc ẩu đả không nói nên lời giữa cô và vị giáo quan trẻ kia.

''Kì lạ...có khi nào nó bị ai nhặt được không nhỉ''. Nhật Hạ đưa tay lên cằm tỏ vẻ suy nghĩ thì bỗng có một sợi dây ánh kim trong rất tinh tế và trên chiếc lắc tay này có đánh tên Nhật Hạ trong vô cùng đẹp mắt lắc lư lắc lư trước mắt cô kèm theo một giọng nói mang theo ý cười:''Em đang tìm nó phải không?''

Nhật Hạ hoảng hồn xoay người lại thì lại một lần nữa vô tình môi chạm lấy môi An Lam. Động tác lắc lư chiếc lắc tay của An Lam cũng dừng lại khóe môi cô nàng khẽ nhếch nhẹ.

Nụ hôn lần này khác hẳn tối qua nó như chuồn chuồn lướt nhẹ trên mặt nước rồi vội vội vàng vàng rời đi chứ không điên cuồng sâu lắng.

''Chị..."Lùi về sau ba bốn bước chân cô đưa tay che lấy môi mình, ánh mắt hoảng hốt.

''Hửm...sao nào''. An Lam nhìn lấy cô nhóc nhếch nhẹ chân mày.

Di dời tầm nhìn lên tay phải của An Lam thì cô thấy một chiếc lắc tay quen thuộc đang nằm trên đó cô nhanh chân chạy lại đưa tay bắt lấy:'' Chị....trả đồ đây!'' nhưng An Lam đã nhanh tay hơn cô đưa tay cao đầu mình đồng thời đưa chân phải về sau trụ lại đoán lấy Nhật Hạ ngã vào người cô.

Thất thế về chiều cao thất thế về sức lực. Nhật Hạ bất lực.

Nhật Hạ:''...''. Giữ nguyên tư thế không nhúc nhích không la mắng vùi đầu vào ngực An Lam.

Ta tàng hình rồi, các ngươi sẽ không thấy ta kể cả chị.

Thu lấy cánh đang giơ lên cao An Lam nắm hờ hững nghiêng đâu che lấy khẽ cười thành tiếng: "Em có dám khẳng định bản thân tiếp cận tôi là không có mục đích không?" Dừng khoảng chừng là 2s. "Lần đầu gặp tôi thì cưỡng hôn tôi, lần thứ hai gặp tôi thì lại ngã vào người tôi, lần thứ ba gặp tôi thì thế này đây. Rồi em định làm gì tôi vào lần gặp tiếp theo hả, Tiểu Háo Sắc?"

Đánh chị- Nhật Hạ âm thầm trả lời trong bụng.

''Chị...trêu tôi''. Ngước đôi mắt xanh rêu đẹp như tranh vẽ giờ đây đã hơi ươn ướt

An Lam kinh ngạc mở to mắt nhìn.

Gì đây, bộ dạng phong tình này là sao đây đang quyến rũ cô à. Bình tĩnh cô phải bình tĩnh...không được rồi. An Lam vội vàng đỡ lấy hai cánh tay của Nhật Hạ đợi đến khi cô nàng đứng vững rồi mới mở lời nói

''Trong quá trình huấn luyện không được đeo trang sức, tôi sẽ giữ dùm em sau khi khóa huấn luyện kết thúc tôi sẽ đưa nó lại cho em''

''Chị đưa nó cho tôi, tôi sẽ không đeo nó''

''Không được, thời gian nghỉ hết rồi mau trở lại sân đi''. Nói rồi An Lam rời đi đến một góc khuất thì dựa vào tường đưa tay lên ngực cảm nhận nhịp đập của con tim.