Yêu Đương Cùng Người Lạ

Quyển 2 - Chương 6




Chân tôi run run, cảm giác như thể ai đó đang đi theo phía sau mình. Nhiệt độ cứ thấp dần, dường như có máy lạnh đang phả ra ào ào từ đằng sau. Dù tôi không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cảm giác bị ai đó theo đuôi lại vô cùng rõ ràng, tôi phải cố gắng chống cự, kiềm chế bản thân không quay đầu lại.

Đột nhiên, tôi cảm thấy chiếc váy cưới bị kéo lại.

Chiếc váy cưới rất dài, nên dù tôi ôm trên tay thì một phần vẫn quét đất. Mặc dù cảm giác chiếc váy bị níu lại nhanh chóng biết mất nhưng mà tôi rõ ràng đã cảm nhận được. Bước chân tôi khựng lại. Cảm thấy tôi có gì đó không ổn, Liêu câm nắm tay tôi chặt hơn, kéo tôi về phía trước.

Tôi cúi gằm mặt, cố gắng lắm mới không òa lên khóc. Lần này, tôi thật sự sợ đến muốn khóc. Rõ ràng, biết có gì đó ở đằng sau, nhưng không dám quay đầu lại chứ đừng nói tới nhìn lại đằng sau. Tôi thậm chí còn cảm thấy thứ đang theo sau lưng mình thỉnh thoảng lại giẫm lên chiếc váy cưới trên tay tôi, và đưa tay lên khoác vai tôi. Bàn tay, chỉ toàn là xương trắng.

Bước tới phía trước một chút có một chiếc gương hình bầu dục đang phản chiếu lại ánh sáng từ ngọn đèn dầu trong tay Liêu câm. Ánh sáng yếu ớt soi rõ hình ảnh một bóng ma đang đứng sau lưng tôi! Bóng đen mờ ảo, tay đặt trên vai tôi và chân đang giẫm lên chiếc váy cưới trên tay tôi.

Tôi đang định hét lên thì nhớ ra, vội lấy tay bịt miệng lại. Mắt tôi mở to, không thể kiềm chế được sự hoảng loạn.

Liêu câm quay sang nhìn tôi, đồng thời, đưa ngọn đèn dầu chiếu thẳng vào mặt tôi, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn ra sau lưng tôi, rất nghiêm túc, thậm chí còn có sát khí. Không phải hắn định đánh tôi chứ? Sau vài giây, hắn nhìn sang tôi rồi nói: “Đi nào.”

Trong lúc hoảng loạn thế này, ai còn có thể nói bình tĩnh tới vậy chứ, chỉ có Liêu câm thôi, hắn quay người, đặt một tay lên eo tôi, rồi đi sau lưng tôi một bước, cùng tôi bước đi.

Cuối cùng, tôi cũng đã lên tới căn phòng ở lầu trên cùng, nhìn thấy chiếc chuông to. Tôi quay sang nhìn Liêu câm bên cạnh, hắn lấy ra một đồng xu và buông tay. Đồng xu rơi xuống đất và lăn xuống lầu dưới. Nhưng không hiểu tại sao, đồng xu dường như không lăn nhanh như thường, mà cứ chậm rãi lăn về phía dưới, tạo ra âm thanh sắc bén giòn giã.

Liêu câm lấy ra tám đồng tiền khác, sau đó xếp lại thành một vòng tròn, tôi hỏi:

“Bát quái sao?”

“Chúng sẽ không lên được!” Hắn nói, rồi bước tới chiếc chuông lớn.

“Cái chuông này khác với cái ban nãy tôi thấy, khi tôi lên một mình, chiếc chuông còn treo trên đó, nhưng giờ…” tôi nói rồi ngừng lại, hắn ngồi xổm trên mặt đất, gõ gõ tay vào chiếc chuông. Chiếc chuông không được treo lên cao mà rơi xuống đất, làm sao mà chuông như thế này có thể phát ra âm thanh chứ!?

Liêu câm đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nói: "Những gì em đã thấy không hẳn là ở cùng một không gian.”

Tôi cau mày suy nghĩ, hắn nói có lý, giống như lúc mới chui ở trong quan tài ra vậy. Tôi đã nghĩ là cùng một sảnh đường, nhưng trên thực tế là một nơi khác. Tôi chợt nghĩ lại, không biết Lan Tuyết và Dương Nghị bây giờ thế nào.

Liêu câm kéo một cửa sổ, không mở được. “Chết tiệt thật!” Tôi nói, “Chỗ này giống như một ngôi nhà cũ nhưng không có ai quản lý và bảo vệ, không nên mở cửa làm điểm tham quan.”

Hắn lấy trong túi ra một con dao và bắt đầu cạy cửa sổ.

Trong lúc đó, tôi vẫn lo lắng nhìn ra ngoài hành lang. Tôi thật sự sợ có thứ gì đó sẽ bò vào đây. Tôi cũng nhìn sợi dây xích treo chuông, đó là một sợi xích sắt rất dày, nhưng dường như nó đã bị mòn nên quả chuông mới rơi xuống thế này.

Liêu câm một lúc đã nạy xong cửa sổ, đúng là đàn ông có khác! Thể lực đúng là không tệ! Loại việc chân tay này vẫn phải cần đến hắn làm.

“Anh thật sự quá tuyệt! Nếu không có anh thật sự tôi không biết phải làm sao nữa.” Tôi không thể giấu sự phấn khích, tôi vội giật con dao ra khỏi tay hắn, chuẩn bị cắt chiếc váy cưới sửa sang lại thành dây thừng.

Tôi đang hăm hở thì thấy hắn bốc một nắm đất ra đưa tới trước mặt tôi, không nói gì, chỉ nhìn tôi mà tôi. Tôi nhìn về phía cửa sổ bên kia, chỗ hắn đã và đang đào bới: “Nếu anh coi tôi là bạn, thì anh nói thêm vài câu đi có được không? Chả lẽ gọi anh là Liêu câm là anh câm thật luôn hả?” Bên ngoài khung cửa sổ hắn vừa nạy ra tối đen, ban đầu tôi tưởng đó là do trời tối, nhưng nhìn kỹ lại thì chính là đất! Bên ngoài cửa sổ chỉ toàn là đất!

Tôi bước tới, vỗ nhẹ vào lớp đất lộ ra và cảm thấy nó rất chắc. "Chúng ta đang ở dưới lòng đất?"

Hắn vỗ vỗ tay cho đám đất rơi hết xuống, trầm giọng nói mà không nhìn tôi: “Chẳng phải em nói là không hiểu rõ tôi sao?”

Tôi sững người. Hắn lại đi ghim lời tôi nói sao? Tôi vội đứng trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn lắc nhẹ: “Không, sao lại không hiểu nhau chứ, anh nghĩ coi, mình ôm nhau rồi, lại còn nằm chung trong quan tài mà! Nhưng mà, sao trên đầu anh nhiều đất vậy, để tôi phủi cho nào!”

Tôi vừa đưa tay ra thì hắn quay đầu đi chỗ khác nói: “Trên đầu tôi là mộ thổ (đất mộ) để giảm bớt dương khí của tôi, nếu không tôi sẽ không vào đây được. Còn người đàn ông ban nãy em thấy hắn mặc đồ liệm lấy từ một người chết.”

“À, hèn gì, khó trách tôi cứ nghĩ sao quần áo lại có kiểu dáng lạ như vậy! nhưng mà, người chết không phải là cả người cứng ngắc sao? Quần áo nhìn y như mới luôn ấy, không thấy như là đồ đã lâu rồi, nếu là đồ mới, thì sao hắn có thể cởi đồ người chết ra mà mặc?”

Liêu câm ngồi xuống, nghiên cứu cái chuông: “Có hứng thú không? Tôi dắt em đi xem.”

“Quên đi!” Tôi vội vàng cự tuyệt, “Bây giờ làm sao ra ngoài?”

“Giáo đường này nhìn ở bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng dường như được xây thành hai không gian giống như nhau ở trên mặt đất và dưới lòng đất. Cũng không biết lúc trước ai đã thiết kế và tại sao lại bố trí như vậy, chỉ có thể khẳng định là trên và dưới có thiết kế y hệt nhau. Bên ngoài là lòng đất nên chúng ta sẽ không thể trèo cửa sổ ra ngoài. Mục sư già ban nãy có lẽ là chủ nhân của nơi này, hắn đã nói gì với em?”

“Nghe nói chuông hôn lễ vang lên, cửa sẽ mở.” Chiếc chuông ở đây nằm lăn lóc trên mặt đất, tôi không biết phải làm sao.

Liêu câm tiếp tục nghiên cứu chiếc chuông, tôi quá mệt nên ngồi bệt xuống đất ôm chiếc váy cưới và nhìn hắn. Nếu chỉ có một mình, tôi sẽ không bao giờ dám thả lỏng như vậy, chỉ vì có anh ấy… tôi nghĩ về điều này, và tim tôi lại lạc nhịp. Dường như tôi đã trở nên phụ thuộc vào anh ấy rồi. Nhìn anh ấy với mái tóc đầy mộ thổ, khuôn mặt cương nghị, bộ quần áo mặc vừa người tôn lên vóc dáng chuẩn, lúc này lại còn đang ngồi xổm nên cơ ngực nhìn thấy rất rõ ràng, nhìn như thể đang kéo căng ra.

Chết tiệt! Tôi đang nghĩ về cái gì vậy? Nam tính sao?! Giờ là lúc nào mà tôi lại còn đang bị hấp dẫn bởi nam tính.

Tôi cau mày và đập vào đầu mình. Tôi cần bình tĩnh, bình tĩnh và tập trung!

Tôi chợt nghĩ tới một điều… Liêu câm! Người đưa tôi cuốn sách trên tàu với chữ Liêu kia. Người ban nãy cũng họ Liêu! Chẳng lẽ, người đã thiết kế để bẫy tôi là người nhà họ sao? Tôi không nghĩ Liêu câm làm điều này, vì nếu vậy thì lúc này anh ấy không ở đây với tôi.

“Tôi muốn hỏi anh một chuyện,” tôi nói, “Ba mẹ tôi có liên quan gì đến gia đình anh không?” Tôi không thể nói liệu gia đình anh có đang lừa dối gia đình tôi hay không.

Động tác của anh ấy khựng lại trong giây lát, không nhìn tôi, anh ấy vẫn tập trung vào chiếc chuông và nói: “Sao em không đến Mạch thôn tìm tôi?”

“Tôi tính vài hôm nữa đi.”

“Em biết được bao nhiêu về ông cố của mình?”

“Tôi, tôi cũng không biết nữa, ông cố của tôi thì sao? Cho dù ông ấy nợ tiền gia đình anh thì cũng nhiều năm rồi, nhà anh cũng đâu cần phải dùng cách này để đòi nợ, ba mẹ tôi… còn sống không?”

Anh đột nhiên hỏi về ông cố của tôi, xem ra quả nhiên đúng như tôi nghĩ, những thứ này là do người nhà bọn họ thiết kế.

"Bùm" Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên. Chiếc chuông khổng lồ bị lật ngược lại. Bên dưới chiếc chuông hóa ra lại có một bộ xương trắng!