*Bắt đầu biết yêu.
"Chậc, em gái bữa nay còn mọng nước hơn so với em gái hôm trước nữa, trông chả khác gì đào mật chín mọng, nước ngọt sắp chảy ra luôn rồi." Dương Tùng nhìn xuống lầu, ước ao chậc lưỡi: "Lớp trưởng may mắn thật."
Yến Hảo cắn một viên kẹo trái cây, mùi vị của táo lập tức quấn lên đầu lưỡi. Dương Tùng vẫn đang bô bô, cậu chợt lấy chân đá vào góc bàn: "Mày có thấy phiền không vậy?"
"Tiểu Hảo, mày hung dữ với tao."
Yến Hảo thâm trầm liếc qua.
Dương Tùng lập tức dùng ngón tay làm động tác im miệng.
Yến Hảo cầm cây bút chì bấm xoay qua xoay lại, thả xuống rồi lại xoay. Lặp lại nhiều lần trong chốc lát, cậu không đầu không đuôi hỏi một câu: "Mày thấy tao thế nào?"
Dương Tùng sững sờ: "Cái gì?"
Yến Hảo vén phần tóc mái mỏng lên một chút: "Để đổi cách hỏi. Trông tao như này có ổn không?"
Phần trán sáng bóng đầy đặn, mặt mày thanh tú đến cực điểm.
Song bởi vì nốt ruồi son giữa đôi mày mà lại sinh thêm vài phần quyến rũ.
Dương Tùng dựng thẳng hai ngón tay cái, "Ổn, ổn trên cả ổn nữa."
Yến Hảo thả tóc mái.
Dương Tùng thấp thỏm xoa tay như người cha già, "Sao thế?"
Yến Hảo thở dài: "Tư xuân."
Dương Tùng nghiêm túc bấm tay niệm chú: "Yêu tinh! Mau chóng cút ra khỏi người con ta ngay! Bằng không ta nhất định phải khiến mi vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Yến Hảo nhếch môi: "Khùng."
Có một người bước vào trong phòng học, người ấy có mái tóc ngắn gọn gàng mát mẻ, cao, vai rộng chân dài, nếp gấp mắt sâu, mắt vừa dài vừa sắc bén, mũi cao thẳng, môi mỏng, đường nét khuôn mặt rõ ràng nét nào ra nét nấy.
Ngoại hình trưởng thành, khí chất cực lạnh.
Giang Mộ Hành, giáo thảo của trường trung học số một, lớp trưởng của lớp 11-1, là học bá.
Đám cuồng nhan sắc chỉ cần nhìn lát là chết ngất.
Như Yến Hảo chẳng hạn.
"Rắc."
Yến Hảo cắn nát viên kẹo.
Chỉ còn chưa đến một tháng nữa là nghỉ hè, sau đó bước vào lớp 12 lại đếm ngược thêm một trăm ngày đến kỳ thi đại học.
Thời gian không chờ đợi ai, cậu nhất định phải nhanh chóng hành động.
.
Sau khi tan học, Yến Hảo chậm rãi dọn dẹp bàn học.
Dương Tùng đã vác xong cặp sách lên lưng: "Thưa ngài, ngài nhanh lên tí được không ạ?"
Yến Hảo phất tay một cái: "Mày đi trước đi."
"Đm!" Dương Tùng không chịu, "Đã hẹn sẽ cùng nhau đi chơi game, giờ mày lại hót cái gì thế?"
Yến Hảo chất chồng sách giáo khoa: "Sáng mai mang cho mày bốn cái tứ quý cẩm xíu mại với sữa đậu nành."
"Vậy nhé, hẹn mai gặp." Dương Tùng biến rất nhanh.
Quạt quay vang phần phật.
Trong phòng học có tiếng chơi đùa, tiếng bàn ghế xê dịch, tiếng hát như đang rống, tiếng kêu lanh lảnh khi thìa inox đụng vào hộp cơm...
Rất ồn ào.
Những thanh âm ấy xen kẽ nhau tạo thành một bản hoà âm chỉ có khi tan giờ.
Có thứ gì vướng bận trong tâm trí làm Yến Hảo nghe mà bực bội. Cậu ngửa ra sau tựa lưng vào ghế, ngón cái chốc chốc lại ấn cây bút chì bấm, xem ruột bút lộ ra ngoài rồi rụt vào trong.
Ánh mắt thi thoảng lại xéo qua bóng lưng rộng lớn ngồi bên cạnh hành lang trên hàng đầu tiên tổ một.
Yến Hảo ngồi ở hàng sau cùng tổ cuối cùng, ngay vị trí cạnh cửa sổ. Vừa vặn cách hắn một đường chéo, lại như là cách cả một ngân hà.
Lớp dần bớt ầm ĩ, người ngủ lại hay ngoại trú đều đã đi. Yến Hảo bất tri bất giác từ nhìn lén biến thành trắng trợn nhìn chằm chằm. Cậu đút hai tay vào gầm bàn, dùng sức véo giữa kẽ tay, đứng dậy cầm bài thi toán đi sang.
"Lớp trưởng, tôi có câu không biết làm. Cậu chỉ tôi chút được không?"
Giang Mộ Hành dọn sách bài tập tiếng Anh đang bày trước mặt về, giọng điệu lạnh lùng: "Câu nào?"
Yến Hảo dùng tay chỉ: "Câu này."
Giang Mộ Hành lia mắt một vòng: "Chưa thuộc công thức?"
Yến Hảo gãi gãi chóp mũi hơi vễnh: "Thuộc, nhưng không biết dùng."
Giang Mộ Hành vẽ đường phụ vào: "Hiểu chưa?"
Yến Hảo lắc đầu: "Chưa."
Giang Mộ Hành cúi đầu viết lời giải, nét chữ gọn gàng mạnh mẽ.
Yến Hảo nhìn đoạn gáy lộ ra từ cổ áo đồng phục của hắn, nhìn hàng mi vừa dài vừa dày đang rủ xuống, lúc giải đề khoé môi mím nhẹ, tay cầm bút, ánh mắt lia loạn, yết hầu nhấp nhô lên xuống, tâm trí bất định.
Giang Mộ Hành dừng bút, bắt đầu giảng đề, giảng xong lại tiếp tục lật sách bài tập ra.
"Tôi không hiểu." Yến Hảo nằm đè lên chồng sách, cọ mũi giày xuống mặt đất, "Nói lại lần nữa được không?"
Giang Mộ Hành nhàn nhạt nói: "Tâm tư không đặt ở đây, giảng một trăm lần cũng vô dụng."
Yến Hảo chột dạ hít một hơi, răng cắn phải lưỡi khiến cậu đau đớn nhíu mày. Cậu ra vẻ bình tĩnh: "Lớp trưởng, ý cậu là gì?"
Giang Mộ Hành nghiêng mặt qua, mí mắt vén lên.
Yến Hảo cả kinh nín thở, adrenaline tăng vọt, tim thình thịch đập loạn, âm thanh này vang tới mức quẩn quanh bên tai cậu. Pha này không biết phải làm sao, cậu bèn túm bài thi đi.
Kết quả không chú ý đến vẫn còn một góc bài thi nằm dưới cánh tay của Giang Mộ Hành, cậu kéo quá mạnh, nghe thấy tiếng kêu cái xoẹt.
"..."
Yến Hảo dùng sức xoa nắn vành tai nóng rực mấy cái, giả vờ như vô cùng ung dung: "Lớp trưởng, bài thi của tôi rách rồi."
Giang Mộ Hành lấy mảnh dưới cánh tay mình ra.
Yến Hảo đưa tay nhận lấy nhưng không rời đi, kiên trì đến cùng nói: "Cho tôi mượn băng dính lát nhé."
Giang Mộ Hành cho cậu nửa cuộn băng dính.
Yến Hảo ngồi vào chỗ bên cạnh, ghép bài thi cho hoàn chỉnh rồi giật một đoạn băng dính, ngả đầu lại gần, đang định dùng răng cắn thì thay đổi chủ ý: "Lớp trưởng, cho mượn con dao rọc giấy."
Một con dao màu xanh dương bị vứt qua.
Yến Hảo đẩy lưỡi dao lên cắt đứt băng dính. Cậu còn đang nghĩ đề tài nói chuyện thì có hai người mang theo hộp cơm bước vào cửa sau, mang đến mùi đồ ăn thơm ngon.
Thấy Yến Hảo chạy lên hàng thứ nhất ngồi, bọn họ thoáng sửng sốt.
Khi chứng kiến cậu trả băng dính còn thừa về cho lớp trưởng, nét mặt họ có thể nói là kỳ lạ.
.
Ráng chiều đan thành một tấm lưới lớn bao phủ ngôi trường vào bên trong, trông vừa dịu dàng lại triền miên.
Yến Hảo đang mở khoá xe, động tác rất chậm. Mãi tới khi Giang Mộ Hành đến đây, phiền muộn trong mắt mới tan biến.
Xe Giang Mộ Hành rất cũ, cũ như đôi giày trên chân hắn, song chúng lại đều cực kỳ sạch sẽ.
Yến Hảo đang muốn nói chuyện cùng hắn thì bầu không khi bị người ta phá rối. Lần này là cô nữ sinh đứng thổ lộ dưới bóng cây nhãn.
Giang Mộ Hành thả khoá xích đen vô giỏ trước: "Có việc?"
Nữ sinh thấy có người thứ ba ở đây, cô hơi thẹn thùng, giọng rất nhỏ nhẹ: "Tớ nghĩ thông rồi, chúng ta có thể làm bạn."
Giang Mộ Hành mặt không cảm xúc.
Mặt cô nữ sinh xinh đẹp tái đi, mím đôi môi đỏ nhìn: "Thậm chí cũng không thể làm bạn?"
Giang Mộ Hành đáp: "Thật có lỗi."
Hốc mắt nữ sinh dần đỏ lên: "Vậy nếu... nếu tớ không thổ lộ với cậu, không nói cho cậu, không để cậu biết tâm tư của tớ, liệu chúng ta có thể làm bạn không?"
Giang Mộ Hành dắt xe ra khỏi nhà để xe.
Nữ sinh muốn víu lấy đồng phục hắn, bị cái nhìn khi ngoái đầu của hắn doạ sợ tới mức rụt tay về.
"Giang Mộ Hành, cậu thích nữ sinh kiểu nào, tớ sẽ xem đó như mục tiêu để nỗ lực, nhất định tớ có thể làm được."
"Vô nghĩa."
Dứt lời, Giang Mộ Hành lái xe đi mất.
Nữ sinh khóc đến lê hoa đái vũ, khiến người ta thấy mà yêu. Yến Hảo đưa cô một gói khăn giấy, do dự hỏi: "Bạn học, cậu thích lớp trưởng của tôi... Lớp trưởng của chúng tôi bao lâu rồi?"
"Rất lâu." Nữ sinh vừa khóc vừa nói, "Từ lúc cậu ấy đại diện cho học sinh mới lên phát biểu ở đại hội, tớ, tớ đã..."
Yến Hảo nhếch môi, không sớm bằng cậu.
Con gái theo đuổi Giang Mộ Hành rất khó khăn, phải phụ thuộc vào tính cách, học thức, tướng mạo, vóc dáng, cảm giác vân vân mây mây. Nhưng đối với nam sinh mà nói, mọi yếu tố dù tốt hay xấu cũng đều là cái rắm, chỉ có thể chờ đợi một kỳ tích.
Yến Hảo chờ rồi lại chờ, thoáng cái đã sắp hết lớp 11. Thời gian trôi quá nhanh khiến cậu trở tay không kịp, lại vô cùng hoang mang.
Quan sát bóng dáng nơi xa xăm, đáy mắt Yến Hảo đựng đầy ánh sáng. Cậu nhảy lên xe, nhanh chóng giẫm bàn đạp đuổi theo.
Giang Mộ Hành rời khỏi trường, rẽ qua con đường bên trái.
Yến Hảo cũng rẽ cùng hướng với hắn. Che khuất xe cộ và những người đi đường, dường như chỉ còn bọn họ đồng hành làm bạn bám sau đuôi của những năm tháng thanh xuân tuổi trẻ.
Nghĩ vậy, khoé môi Yến Hảo cong lên. Lúc băng qua một tiệm nước giải khát, cậu ngoái đầu cười: "Lớp trưởng, tôi mời cậu uống gì nhé."
Giang Mộ Hành không nói lời nào.
Yến Hảo giữ lấy yên sau của hắn không cho hắn đi.
Chẳng mấy chốc đã có hai chiếc xe đạp đậu bên đường, hai người thiếu niên đứng sóng vai, lặng lẽ uống nước khoáng mặn có ga.
Yến Hảo cắn ống hút, đầu lưỡi đưa đẩy: "Nói là nước khoáng mặn, nhưng thực ra cũng không mặn, mà ngọt."
Giang Mộ Hành ngắm hoàng hôn: "Đồ uống nào cũng đều bỏ đường."
Yến Hảo ngắm thiếu niên ngắm hoàng hôn, hệt như một bức hoạ, đẹp vô thực: "Lớp trưởng, cậu rất cần tiền ư?"
Giang Mộ Hành vẫn ngắm hoàng hôn như cũ.
Yến Hảo dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi trên mắt: "Tôi từng thấy cậu làm việc trong nhà ăn."
Giang Mộ Hành không có phản ứng.
Yến Hảo không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi còn từng thấy cậu bước ra từ một cơ sở dạy kèm."
Giang Mộ Hành ở bên cạnh cúi đầu, nhìn cậu.
Hồi lâu, Giang Mộ Hành mở miệng, giọng nói lạnh lùng: "Cậu muốn nói gì?"
Yến Hảo uống hai hớp nước lạnh cho đỡ sợ: "Là như này, tôi được gia đình mua cho một suất để vào được nhất trung. Nói cách khác, tôi chỉ thi được đến mức điểm chuẩn có thể chi tiền. Căn bản không sánh bằng với những người thi được bằng thực lực như các cậu, thua kém rất nhiều."
"Tôi thật sự không hiểu câu tôi nhờ cậu giảng lúc tan học, cũng nghe không hiểu. Lên lớp không theo kịp bài, cứ như một lão già lơ đễnh."
Nói đến mấy chữ cuối cùng, Yến Hảo mất tự nhiên vuốt vuốt tóc mái, che đi con mắt.
Giang Mộ Hành cúi đầu xem đồng hồ.
Yến Hảo hiểu rõ thời gian của hắn rất có kế hoạch, sắp đến giờ làm việc, bèn nói nhanh hơn, lưng cậu lấm tấm mồ hôi: "Trong các môn học, tiếng Anh của tôi tương đối tốt, các môn tự nhiên tạm ổn, ngữ văn bình thường, toán vứt ngoài sọt rác, có lẽ là do nó yêu tôi quá."
"Trước đây ba tôi có mời giáo viên dạy kèm đến cho tôi, là một lão già bảo thủ cứng nhắc. Vì khoảng cách thế hệ nên chưa được bao lâu thì rời đi."
Yến Hảo cà mồ hôi trong lòng bàn tay vào chai nước: "Sau đó đổi sang một thầy trẻ hơn chút, nhưng tính cách lại không hợp với tôi."
Có vài cô nàng đến mua đồ uống, ngượng ngùng quan sát Giang Mộ Hành, xì xào cái gì "Cao ghê" "Đẹp thật".
Suy nghĩ của Yến Hảo bị cắt ngang, cậu đờ người.
Giang Mộ Hành xem đồng hồ lần thứ hai, dường như rất vội: "Tôi phải đi đây."
"Chờ lát!"
Yến Hảo ngửi thấy hương xà phòng nhàn nhạt trên người hắn, cậu rũ mắt nhìn giày, giọng nói rất nhỏ: "Lớp trưởng, cậu học giỏi, luôn là người đứng đầu trong lớp, lại là bạn cùng lớp của tôi, bằng tuổi, cùng giới, tôi nghĩ tôi sẽ rất hợp với cậu."
Giang Mộ Hành như là không nghe rõ, nhíu mày: "Nói lớn lên chút."
Yến Hảo liếm miệng lưỡi phát khô, cất cao giọng hơn: "Ý của tôi là, ba tôi đặt kỳ vọng rất cao vào tôi, tôi cần gấp một người dạy kèm. Hay là cậu dạy thêm một đối một với tôi, tôi trả cho cậu tiền học."