Yêu Đương Trong Thế Giới Thần Quái

Chương 7: Hắn đã chết




Ánh sáng trong mắt cô gái tan biến từng chút một, cô không còn sức lực để đứng dậy nữa. Cho dù lại một lần nữa quay lại thế giới này, thì thế giới này sớm đã không còn chỗ dung thân cho cô.

Hy vọng duy nhất của cô ấy là có thể tự tay giết chết kẻ thù của mình, bởi vì cô không còn cách nào nữa, không ai có thể báo thù cho cô.

Không ai có thể giúp cô, vươn một tay ra kéo cô đứng lên.

Phương Sở ngồi xổm trước mặt nàng, do dự một chút, mới chậm rãi vươn tay giúp cô vén mớ tóc rối bù trên trán sang một bên, nghiêm túc nói: "Hắn ta sẽ bị trừng phạt, tôi hứa với cô."

Xu Xu nghe vậy, hai mắt vô thần sáng lên, ngơ ngẩn nhìn Phương Sở.

Phương Sở cười nói: "Em có thể về nhà."

Xu Xu chớp chớp đôi mắt, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, lần này thực sự là nước mắt không phải là máu, là những giọt nước trong suốt, chậm rãi chảy ra rồi theo gương mặt cô nhỏ giọt xuống đất, môi giật giật, giọng nói yếu ớt: "Cảm ơn."

Phương Sở mỉm cười, cậu đứng dậy, bây giờ bọn họ phải đi rồi.

Đột nhiên, Xu Xu kêu lên một tiếng, cô ấy nói: "Anh Phương Sở..."

Phương Sở quay đầu lại.

Xu Xu nhìn cậu, chậm rãi nở nụ cười thẹn thùng nói: "Thực xin lỗi... Thật ra vừa rồi em không muốn làm tổn thương anh, em chỉ muốn ngăn cản các anh một chút..."

Phương Sở nhìn cô ấy và chờ đợi.

Nhưng cô không nói gì nữa, đôi mắt hoàn toàn mất đi ánh sáng, bất động như một pho tượng.

Cô ấy lại chết đi, đây là lần cuối cùng.

Phương Sở xoay người sải bước rời khỏi đây, hiển nhiên là không cảm thấy cô ấy đáng sợ nữa, nhưng vẫn không muốn ở lại nơi này.

Một đường này đi vô cùng thông thuận, không có bất kỳ cản trở nào cho nên bọn họ nhanh chóng tới được đại sảnh, vừa định đi vào, Phương Sở đột nhiên dừng lại.

Cậu quay đầu nhìn Úc Tư Trạch, ánh mắt giãy giụa trong chốc lát, có chút không xác định nhẹ giọng hỏi: "Trịnh Trí Duệ... Hắn ta thật sự sẽ bị trừng phạt sao?"

Mọi thứ đêm nay đều quá vô lý, lời nói của một người đã chết có thể dùng làm bằng chứng sao? Ai sẽ chứng minh những gì Trịnh Trí Duệ đã làm là đúng sự thật? Bởi vì có quá nhiều điều không chắc chắn, nên cậu không thể đảm bảo rằng Trịnh Trí Duệ sẽ bị trừng phạt, đấy kỳ thực chỉ là một lời nói dối thiện ý.

Nhưng chuyện cậu không làm được, có lẽ Úc Tư Trạch làm được.

Úc Tư Trạch nhìn vào đôi mắt chờ mong của Phương Sở, môi mỏng khẽ mở, thốt ra một chữ: "Ừ."

Phương Sở liền cảm thấy an tâm.

Cậu đột nhiên cảm thấy bạn trai cũ là một người có tiền là một chuyện vô cùng tốt.

Úc Tư Trạch nhìn biểu hiện và đôi mắt sáng ngời của Phương Sở, đột nhiên như chịu cảm nhiễm nào đó..... Úc Tư Trạch đưa tay ra sau lưng, chậm rãi siết chặt, nhịn xuống cảm giác muốn sờ đầu cậu.

Úc Tư Trạch nói: "Chúng ta vào đi."

Phương Sở vươn tay mở cửa, đại sảnh vẫn náo nhiệt, nhìn ai cũng lo âu, nhưng cũng không khác gì lúc cậu rời đi.

Vẫn chưa có gì xảy ra, thật tốt quá!

Trước mắt cần phải tìm cho ra Lily và Anna đã, nhưng trong đại sảnh có rất nhiều người Phương Sở và Úc Tư Trạch nhìn nhau, quay đầu tìm kiếm hai bên, nhưng đều không thấy bóng dáng của hai người họ.

Họ đã đi đâu?

Lúc này, Phương Sở đột nhiên nhớ không thấy Trịch Trí Duệ đâu cả, chẳng lẽ bọn họ đã thành công rồi sao?!

Đương nhiên Úc Tư Trạch cũng nghĩ đến điều này, cau mày trầm ngâm không nói.

Vào lúc này, La Tấn Nghĩa lặng lẽ đi lại đây.

Lúc nãy mọi người đều thấy Úc Tư Trạch đuổi theo tên sát nhân, lúc ấy La Tấn Nghĩa cũng biết, ông còn nghĩ Úc Tư Trạch hẳn sẽ không có việc gì, nhưng mãi vẫn không thấy người về cho nên có chút lo lắng, vạn nhất Úc Tư Trạch cũng không trị được..... Vạn nhất Úc Tư Trạch xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?

La Tấn Nghĩa cứ tâm thần không yên chờ đợi.

Cho đến khi nhìn thấy Úc Tư Trạch quay lại, trái tim ông mới hạ xuống, bất quá khi nhìn thấy tên nhóc Phương Sở cũng trở về cùng với Úc Tư Trạch liền lộ ra vẻ ngoài ý muốn, cậu chuồn ra từ khi nào, hơn nữa tại sao lại ở bên cạnh Úc Tư Trạch? Hay bọn họ thực sự có quan hệ mà không thể để người khác biết?!

La Tấn Nghĩa cảm thấy đã thật lâu ông không có bát quái như vậy, nhưng mà thật sự không chịu được sự tò mò, thằng nhóc này tuy là nghệ sĩ 18 tuyến, nhưng cũng là nghệ sĩ dưới trướng của ông, cậu có thể có quan hệ gì với Úc Tư Trạch? Dựa vào cái gì có thể khiến Úc Tư Trạch nhìn dưới con mắt khác?

Tất nhiên... Hiện tại điều quan trọng nhất vẫn là hung thủ ra sao rồi?

La Tấn Nghĩa mang theo nghi vấn, tuy biết sẽ bị ghét bỏ nhưng vẫn tiếp cận đối phương, vừa khẩn trương vừa nhẹ giọng hỏi: "Úc tiên sinh, cậu đã trở lại, cậu đã tìm thấy hung thủ chưa?"

Úc Tư Trạch liếc nhìn ông, tích chữ như vàng gật đầu.

La Tấn Nghĩa có chút miệng đắng lưỡi khô, cẩn thận hỏi: "Vậy chắc hẳn chúng ta sẽ không gặp phải nguy hiểm gì nữa, đúng không?"

Bây giờ hung thủ đã được tìm thấy, Úc Tư Trạch đã trở lại nguyên vẹn, vấn đề hẳn đã được giải quyết! Vừa nghĩ vậy thiếu chút nữa ông vui quá bật khóc.

Nhưng lần này, Úc Tư Trạch không có gật đầu, thay vào đó anh hỏi: "Ông có thấy Trịch Trí Duệ đâu không?"

La Tấn Nghĩa suy nghĩ một chút, lộ ra biểu tình vừa khinh bỉ, vừa ghen tị, nói: "Cậu ta ấy hả, tôi thấy cậu ta dẫn theo hai nữ người mẫu đi ra ngoài rồi, haiz đúng là tuổi trẻ ngông cuồng.... Loại thời điểm này còn dám đi ra ngoài làm loạn, thật là chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ phong lưu hahahahaah...."

Phương Sở: "..." La tổng à, không ngờ ngài đoàn mò mà cũng trúng.

La mập mạp bừng tỉnh phát hiện mình vừa nói một chuyện vô cùng đáng sợ, ông cũng chỉ nói giỡn chút thôi, mặc dù không thích cách cư xử của Trịnh Trí Duệ, nhưng thân là nam nhân lại có chút hâm mộ, dù sao loại pha nước ấm nấu cẩu kỷ tử như ông, cho dù không có vợ quản nghiêm thì cũng hữu tâm vô lực....

Nghĩ đến đây, La Tấn Nghĩa chua chát nói thêm: "Hai người một lúc, không sợ ăn không tiêu sao..."

Úc Tư Trạch: "..."

Phương Sở và Úc Tư Trạch nhìn nhau, Phương Sở hỏi: "La tổng, ngài có nhớ hắn đã đi đâu không?"

La Tấn Nghĩa cười nói: "Hình như là ở trên lầu, lầu trên là lầu độc quyền của cậu ta."

Ông chưa kịp nói xong thì đã thấy Úc Tư Trạch và Phương Sở đồng thời lao ra!

La Tấn Nghĩa:...

La Tấn Nghĩa:???

Úc Tư Trạch tốc độ nhanh, anh lên lầu trước, vừa đi lên liền cau mày.

Trong hành lang trên tầng cao nhất, mấy vị vệ sĩ ngã xuống tứ phía, một số bị gãy chân, gãy tay, một số thì bụng bị khoét rỗng, giống như hiện trường án mạng với xác chết trên khắp cánh đồng...

Phương Sở đi chậm một bước, nhìn thấy cảnh này có chút chết lặng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

Cậu thận trọng đi qua cái xác, nhưng lại vấp phải thứ gì đó, mắt cá chân của cậu đột nhiên bị một bàn tay đẫm máu nắm lấy! Phương Sở thành công bị dọa, run rẩy bắt gặp ánh mắt của tên vệ sĩ trên mặt đất.

Người vệ sĩ vẫn còn một hơi, trong ánh mắt vô cùng sợ hãi, máu từ miệng chảy ra, ngắt quãng nói: "Đừng, qua đó..."

Phương Sở: "..."

May mà ông nhắc tôi đó! Bây giờ cậu còn qua đó làm gì? Dù sao, phần còn lại cứ để Úc Tư Trạch xử lý là được! Cậu quyết đoán đêm chân mình rút ra, từ xa xa cho Úc Tư Trạch một cái cổ vũ! Anh em, tôi không kéo chân sau cho anh nữa!

Úc Tư Trạch lạnh nhạt bước tới, đạp tung cánh cửa đang đóng chặt trước mặt.

Ngay sau đó, Trịnh Trí Duệ kêu thảm từ trong phòng lao ra! Đầu tóc xõa tung, quần áo rách nát, trên người bê bết máu, không biết ăn bao nhiêu đau đớn nhưng vẫn chưa chết, hắn sợ hãi hét lên rồi chạy ra ngoài, khi nhìn thấy Úc Tư Trạch, ánh mắt của hắn phát ra sự vui vẻ, hét lên: "Cứu tôi!"

Hai nữ nhân phía sau hắn đuổi tới! Vẻ mặt của các nàng vặn vẹo dữ tợn, cơ hồ nhìn không ra bộ dạng ban đầu, vừa thấy Úc Tư Trạch tới gần, một trong hai biến tóc dài ra, hai mắt đỏ tươi hất tóc về phía anh ý đồ muốn cuốn anh lại!

Một người khác thì vươn móng vuốt bén nhọn ra ý đồ giết chết Trịnh Trí Duệ!

Dưới sự căm hận, ban đầu các nàng có ý định từ từ tra tấn Trịnh Trí Duệ, nhưng bây giờ Úc Tư Trạch đã quay lại cho nên các nàng trực tiếp hạ sát thủ!

Úc Tư Trạch lẳng lặng đứng đó, không có nhúc nhích.

Mãi đến khi những sợi tóc vươn tới gần, anh mới vươn tay nắm lấy, trực tiếp kéo người bay lên, cô gái đó như là một món đồ vật bị buộc vào sợi dây thừng màu đen, bị vung lên đập vào cô gái đang lao về phía Trịnh Trí Duệ.

Cô gái bị nắm trở tay không kịp, trực tiếp và vào đồng bọn! Cả hai người đạp mạnh vào tường rồi nặng nề rơi xuống, trên bức tường bị đạp ra một cái lỗ to đùng!

Phương Sở nghẹn họng nhìn trân trối: "..." Cho nên nói tóc dài quá cũng không tốt...

Các nàng hét chói tai, đứng dậy lao về phía Úc Tư Trạch.

Úc Tư Trạch cười lạnh một tiếng, thả mớ tóc ra, đạp lên tường mượn lực nhanh chóng tiếp cận các nàng, sau đó một quyền đấm vào đầu các nàng thành một hố nhỏ lên tường.

Tiếng nổ bang bang vang lên, sau đó hai cô gái kia liền hơi thở thoi thóp nhìn không ra hình dạng người, có thể nói vô cùng thê thảm.....

Các nàng căn bản đấu không lại Úc Tư Trạch, chỉ có thể gào to: "A a a a tao phải giết mày, giết chết hết chúng mày a a a ------!"

"Bang!"

Cô gái: "Ô ô ô ô..."

"Bang!"

Cô gái hơi thở mong manh: "..."

Dần dần cả hai đều bất động, lúc này Úc Tư Trạch mới dừng tay, thờ ơ nhìn hai người trên mặt đất, nhìn hai người từ từ biến thành một vũng mủ, bốc hơi từng chút một rồi biến mất.... Cuối cùng thì hiện trường cũng an tĩnh lại.

Trịnh Trí Duệ trốn ở trong góc tường không ngừng run lẩy bẩy, trên người hắn ngoại trừ máu tươi còn có một mùi khai nồng nặc, hiển nhiên là bị dọa tiểu ra quần.

Mãi cho đến khi hai nữ nhân hoàn toàn biến mất, hắn mới run rẩy đứng dậy, vội vàng chạy tới bên người Úc Tư Trạch: "May mà có cậu ở đây, may mà có cậu ở đây, cảm ơn, cảm ơn, nhất định tôi sẽ hậu tạ!"

Úc Tư Trạch nhàn nhạt liếc hắn một cái, không nói chuyện mà lạnh lùng tránh ra, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.

Trịnh Trí Duệ cũng không thèm để ý, hắn vốn tưởng mình chết chắc, hiện giờ có thể sống sót đã là từ cái chết tìm lại sự sống cho nên vô cùng vui sướng. May mắn thay, hôm nay Úc Tư Trạch ở đây! Nếu không thì... Hắn nhớ lại những chuyện trước đó, thân thể không ngừng run lên, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng và sợ hãi.

Tối nay trên tàu du lịch xảy ra chuyện như vậy, lại còn nhìn thấy thi thể của Xu Xu, vốn dĩ hắn lo lắng đến mức không có tâm trạng làm loại chuyện này, nhưng không biết tại sao hai cô gái kia vừa nói mấy câu, hắn liền như bị mê hồn, không màng sự ngăn cản của vệ sĩ cùng các nàng lên lầu, chuyện kế tiếp chính là ác mộng....

Tất cả vệ sĩ đều bị giết, hai con quỷ cái kia quấn lấy hắn, từ từ tra tấn, ngược đãi hắn, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của hắn....

Lúc đó hắn tuyệt vọng cực kỳ, bởi vì Úc Tư Trạch vẫn chưa trở về. Hắn sợ bị người phát hiện ra chuyện mình che giấu, cho nên để Úc Tư Trạch tự mình đuổi theo, mãi chưa thấy Úc Tư Trạch trở về nên đoán anh đã bị ngộ hại, cho nên trong lòng vô cùng hối hận, hối hận khi không cho người đi tìm Úc Tư Trạch trở về.

So với chết như vậy thì hắn thà ngồi tù còn hơn. Hơn nữa, với thế lực của hắn, không phải là không có biện pháp...

Nhưng ngay khi hắn cho rằng mình sẽ chết, Úc Tư Trạch đã quay trở lại.

Trịnh Trí Duệ đứng dựa vào tường, dùng ánh mắt trốn tránh cùng sợ hãi nhìn Úc Tư Trạch, run rẩy hỏi: "Bọn họ, bọn họ sẽ không trở lại nữa, có đúng không..."

Úc Tư Trạch nhìn hắn, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đùa giỡn.

Trịnh Trí Duệ bị vẻ mặt này làm cho kinh ngạc, lập tức muốn chạy trối chết, nhưng đáng tiếc là lúc này chân hắn đã mềm nhũn đứng không vững, hắn nhanh chóng nghĩ cách giải thích tất cả chuyện này với Úc Tư Trạch như nào, thì thấy Úc Tư Trạch đột nhiên quay người rời đi.

Bởi vì động tĩnh của lầu trên, không bao lâu liền có người chạy lên kiểm tra.

Người đầu tiên đi tới là một người phục vụ trẻ tuổi, mặc đồng phục của nhân viên trên tàu, Phương Sở có chút ấn tượng với người này, chính là người thanh niên có khuôn mặt trẻ con đã giúp cậu kéo khăn trải bàn và cho cậu một thẻ người tốt.

Cậu ta thận trọng liếc nhìn nơi này, có vẻ hơi sợ hãi, nhưng vẫn thu hết can đảm bước tới đỡ Trịnh Trí Duệ, nói nhỏ: "Trịnh tổng, ngài không sao chứ?"

Trịnh Trí Duệ nắm tay cậu ta, mượn sức lực để đứng không bị ngã, chậm rãi nói: "Không sao..."

Sau đó người thanh niên nói, "Tôi đỡ ngài đi nghỉ ngơi được không?"

Thi thể của hai người phụ nữ trên mặt đất đã bốc hơi hết, chẳng còn cái gì cả, coi như chưa từng tồn tại, chỉ còn lại thi thể của những vệ sĩ. Mặc dù không rõ tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng Phương Sở đoán rằng tất cả chuyện này có lẽ đã kết thúc, và sẽ không có ai phải chết nữa cả.

Chẳng qua cậu nhìn thoàng qua Trịnh Trí Duệ, có chút thất vọng không thể giải thích được.

Biết bao nhiêu người đã chết, có người trụ trợ vi ngược, cũng có người vô tội, hoặc tội không đến nỗi chết, tất cả bọn họ đều đã chết... nhưng người này vẫn còn sống.

Phương Sở lắc đầu, chuẩn bị rời đi nơi này, dù sao cũng không có chuyện của cậu.

Đúng lúc này cậu nhìn thấy hai mắt của Trịnh Trí Duệ đột nhiên mở lớn, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ, một con dao găm dính máu được rút ra từ cổ họng hắn.

Người thanh niên đỡ hắn nở nụ cười dịu dàng, từ phía sau chậm rãi rút dao găm ra, nhìn Phương Sở nhếch lên khóe miệng, trên má có lúm đồng tiền nhợt nhạt.