Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh

Chương 14: Niềm vui truy đuổi của kẻ đi săn




Anh lười biếng ngồi dựa vào ghế, lập tức có người ở phía sau đẩy xe lăn ra ngoài.

An Cẩm run sợ ngồi bên bàn ăn ăn cơm. Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, cô chỉ sợ Dung Hoa bực mình lên lại vứt cô ra ngoài cho chó ăn.

Trước đây cô đã được nghe rất nhiều về thủ đoạn tàn nhẫn của người đàn ông này.

Ăn xong cơm, trái tim An Cẩm khẽ run rẩy, âm thầm siết chặt tay, liên tục chuẩn bị tâm lý cho mình, vung vẩy chiếc dép lê dưới chân, đôi chân cô đung đưa loạn lên. Đây là một cách để cô di chuyển sự chú ý.

Anh một chiếc áo sơ mi đen, trên cổ tay áo có một chiếc cúc áo được khảm viên kim cương hai cara, bên dưới cổ tay áo là cổ tay vừa rắn rỏi vừa gân guốc. Bộ đồ đơn giản được anh mặc lên lại mang theo cảm giác lười biếng và cấm dục*.

(*) Cấm dục: Cẩm chế tình dục hoặc những dục vọng khác, kiềm chế lòng ham muốn.

Mái tóc đen của anh không rối hay loạn như những người khác, mà nó vừa gọn gàng vừa mềm mại. Lúc còn sống cô đã từng sờ một lần, đó là chuyện của kiếp trước...

Lúc đó cô sắp chết.

Trong lúc hưởng thụ đồ ăn ngon, động tác của anh vừa chậm rãi vừa thanh tao, tự phụ, làm cho người khác không dám nhúc nhích chân.

Cô vẫn luôn biết rằng Dung Hoa rất điển trai.

Lúc anh nhìn người khác, đôi mắt sâu thẳm kia u ám như địa ngục, sống mũi cao như rặng núi, đôi môi mỏng đóng chặt có phần lạnh lẽo. Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, dáng vẻ cười như không, khi nhìn người khác mang theo chút lạnh lùng làm cho người ta run sợ. Khuôn mặt vừa tuấn tú vừa quyến rũ, không thể miêu tả rõ được sự quyến rũ và nguy hiểm toát ra từ anh.

Người đàn ông như thế này mang đến cho người ta cảm giác rất nguy hiểm.

An Cẩm ngẩng đầu lên nhìn anh, bên ngoài chiếc áo sơ mi cao cấp màu đen được đặt may riêng là làn da trắng nhợt. Làn da anh trắng đến mức phát sáng, hơn nữa còn mềm mịn hơn cả da phụ nữ, trắng đến nỗi khi ánh đèn chiếu xuống, gương mặt tuấn tú kia càng thêm phần ma mị, đẹp đến mức làm người khác cảm thấy ngột ngạt. Gương mặt hơi hồng hào càng làm người nhìn vào hồn xiêu phách lạc, vô thức đắm chìm vào trong đó.

Gương mặt đẹp đến nao lòng này làm cho người ta như thiêu thân lao vào lửa, cam chịu mà đâm đầu vào. Tạo hóa không những mở cửa sổ áp mái cho người đàn ông này, mà còn mở cả ống khói cho anh.

Ghen tị sẽ khiến con người điên cuồng.

Dung Hoa dừng tay, người phụ nữ này đã nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, anh mà không cảm thấy gì chắc là anh chết rồi. Dung Hoa thầm cười khẩy mấy tiếng, anh ngẩng đầu lên nhìn An Cẩm, vẻ mặt hơi khó chịu, tao nhã buông dao nĩa trong tay xuống: “Tôi đẹp trai không?”

Giọng nói kia trầm ấm, quyến rũ như bị nguyền rủa vậy, nó mang chất giọng vừa kết hợp giữa chất giọng thanh niên và sự nam tính của đàn ông trưởng thành. Càng cảm nhận càng thấy ngon. Từ lúc nãy đến giờ, người phụ nữ vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, anh đã từng thấy rất nhiều ánh mắt thèm khát như hổ đói giống như vậy.

“Đẹp, đẹp trai.” An Cẩm liếc anh một cái, sau đó cúi đầu xuống, sợ sệt mà gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn như đứa trẻ đang bị phụ huynh kiểm tra bài tập.

Dung Hoa vốn cảm thấy khó chịu, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch kia của cô, anh cười rồi...

“Đẹp trai thì nhìn nhiều chút.” Anh kiêu ngạo đưa tay lên lấy khăn lau miệng, ngón tay vừa trắng vừa dài vừa thon giống hệt như bước ra từ trong truyện tranh.

Khi người đàn ông ngẩng đầu lên, nơi yết hầu nhô ra của anh khẽ chuyển động gợi cảm, chiếc cổ kia cũng trắng tựa ngọc. Trong lúc lơ đãng, cổ áo sơ mi đen xẻ sâu đã để lộ ra phong độ ngời ngời, mê hoặc lòng người. Trái tim An Cẩm thoáng rung động, trước đây cô chưa từng ở gần Dung Hoa như vậy.

Ngày tiếp theo sau khi cô đánh anh bị thương đã bị nhốt lại, hoàn toàn không được nhìn thấy bóng anh.

“Anh đi đâu?” An Cẩm lo lắng hỏi, cô nhìn thấy anh không thèm nói lời nào đã đi ra ngoài, nhất thời cảm thấy luống cuống.

Chẳng lẽ anh định nhốt cô lại sao?

Trong thoáng chốc, Dung Hoa chợt quên mất rằng mình còn có một cô vợ, nhưng anh đi đâu cũng phải báo cáo cho cô sao?

Anh quay đầu lại, ánh mắt hơi bực mình. Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt hồng hồng, sợ sệt, nước mắt lưng tròng kia, sự khó chịu trong mắt anh lập tức biến mất, trong nháy mắt trở nên dịu dàng. Nói thật thì giây phút này, tim anh đã mềm nhũn rồi...

Rõ ràng biết dáng vẻ đơn thuần này của cô vợ là giả, nhưng tim anh vẫn mềm nhũn.

Ai bảo cô giống hệt với “gu” của anh cơ chứ?

“Ngoan ngoãn ở nhà đi.” Anh để lại một câu, người phía sau đây anh đi ra ngoài. Nhưng An Cẩm sợ bị anh nhốt nên khi chưa được lời cho phép của anh, cô sẽ không cho anh đi đâu hết!

“Dung Hoa, anh đừng đi!” An Cẩm đẩy ghế ra, còn không kịp đi giày mà chạy chân trần đuổi theo.

“Mợ chủ, xin mẹ đừng làm khó chúng tôi.” Hứa An lạnh lùng ngăn trước mặt cô, lời nói vẫn tôn kính như cũ, nhưng ánh mắt lại làm cho người khác sợ hãi.

Đó là một ánh mắt xem thường.

Hứa An là một trong những người trợ lý đặc biệt của Dung Hoa, cũng là người của ông cụ Dung. Dung Hoa có hai người trợ lý đặc biệt, người còn lại tên là Tạ Trần.

“Cậu tránh ra!” Đôi mắt An Cẩm ửng đỏ nhìn chằm chằm tảng băng trước mắt, cô đứng phía sau lưng anh, nước mắt lã chã nhìn người đó, nghẹn ngào hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Tiếng khóc lóc cùng nức nở giống như một chú mèo bị bỏ rơi vậy, vô cùng đau thương.

Nhất thời, Dung Hoa ngẩn người, trái tim hơi thắt lại. Anh đẩy xe lăn quay lại, nhìn đôi chân trần kia rồi cau mày: “Ai cho phép cô không đi giày?”

“Anh đã muốn đi rồi thì em còn đi giày làm gì?” An Cẩm tức giận lau đi nước mắt, vẻ mặt tủi thân nhìn anh.

“Đi giày vào, nhà họ Dung không chứa chấp người phụ nữ không biết chừng mực! Đừng để tôi nói lần thứ hai.” Khuôn mặt Dung Hoa trở nên u ám khiến cô hơi sợ hãi.

“Vậy thì anh đừng đi.” Cô nhỏ giọng nói, vội vàng chạy vào đi giày. Cô sốt ruột mà chạy chân trần lạch bạch trên sàn nhà. An Cẩm vội vã chạy vào đi giày, đợi khi quay lại thì trong phòng đã không còn bóng dáng của Dung Hoa nữa. Ngoài cửa có tiếng khởi động xe, An Cẩm chạy theo nhưng còn chưa ra khỏi cửa, vệ sĩ đã đứng sừng sững trước cửa, lạnh lùng như sắt đá. An Cẩm không ra ngoài được, vệ sĩ của căn biệt thự này đều từng là lính đặc chủng và sát thủ. Cô đã mất ba năm nhưng vẫn không thể ra ngoài được.

“Hu hu...” An Cẩm bị xoay vòng vòng, cô ngây ngốc đứng trước cửa, nhất thời uất ức mà gào khóc.