Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh

Chương 8: Anh ta... lừa tiền của cô?




An Cẩm cảm thấy dù cô không thể làm người yêu Phó Thần, nhưng giao dịch không thành công thì vẫn còn sót lại chút tình nghĩa, anh ta vẫn nợ cô một mạng, thế mà lại hại cô? Đúng là đầu óc của cô quá đơn giản! Đáng ra lúc đầu cô nên để cho Phó Thần chết gục bên đường! Tình cảm của cô với Phó Thần đến rất nhanh, anh ta đi rồi, tình cảm đó cũng đi nhanh như vậy, không hề cảm thấy có gì phải đau lòng.

An Cẩm nhớ lại, trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu, cho dù không yêu thì cũng đến mức phải hại cô như vậy chứ?

Trong nháy mắt nỗi đau buồn lại ngập tràn...

Cô đã bị nhốt ba năm đấy! Nước mắt An Cẩm chảy ròng ròng, vòng tay qua cổ Dung Hoa rồi khóc rống lên. Cô khóc đến mức không thở nổi, chỉ nghe thấy tiếng nức nở, nghẹn ngào, Cô khóc suốt nửa tiếng, đầu tiên là khóc rống lên, khóc đến khi không còn sức lực nữa thì nghẹn ngào như trẻ con, rất giống với một con mèo nhỏ đang đau buồn.

“...” Dung Hoa.

Dung Hoa ôm lấy hồng cô, để cho cô nép vào chân mình: “Rời xa anh ta đau lòng vậy sao?”

An Cẩm nức nở nói: “Em hận không thể lấy dao chém chết anh ta!”

“Lột da rút gần của anh ta ra!”

“Hu hu, anh ta lừa em rất nhiều tiền!” Giọng nói đau khổ, nước mắt chảy thành sông.

“...” Trong nháy mắt ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Dung Hoa đã bị câu nói này dập tắt. Vẻ mặt anh u ám, mờ mịt, thậm chí hơi khó hiểu mà nhìn người phụ nữ đang làm bộ tịch này: “Anh ta... lừa tiền của cô?”

“Ừm.” Nước mắt ngừng chảy, cơ thể yếu đuổi dựa vào người anh thút thít nói. Cô giơ năm ngón tay lên cho anh xem, rất tủi thân nói: “Rất nhiều! Rất nhiều!” Dù sao cô nói anh ta lừa tiền thì là anh ta lừa tiền, có ai dám vạch trần lời cô với Dung Hoa nói đây là giá sao?

Phó Thần cũng không ngu như vậy.

“Không phải vì tình cảm sao?” Anh nheo mắt, giọng nói trầm thấp.

“Chuyện tám trăm trước rồi, ai còn nhớ được chút tình cảm đó?” An Cẩm thở hổn hển, vành mắt đỏ ửng, lập tức khóc òa lên: “Tiên của em mất rồi... Hu hu hu.”

“Em khóc cho tiền của em...” Bà đây cũng không dám khóc vì những thứ khác trước mặt một tên tâm thần như anh.

“Cô... thích tiên lắm sao?” Dung Hoa đưa tay ra ôm chặt eo cô, eo của An Cẩm rất nhỏ, dường như anh chỉ cần ngắt một cái là sẽ đứt đoạn.

An Cẩm áp mặt lên vai anh, yếu ớt gật đầu, giọng nói yếu đuối, mềm mại, còn mang theo chút nức nở.

Tim của anh trở nên mềm nhũn, xem ra lời của Đại Kiêu không đúng hoàn toàn, anh cũng không nên chất vấn cô về chuyện này nữa. “Sau này, tôi cho cô.” Giọng nói của người đàn ông rất trầm nhưng lại rất kiên quyết. Anh đưa tay ra kéo cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn lên đầu cô một cái. Dung Hoa cảm nhận cô gái mềm mại trong lòng mình, anh chỉ muốn ôm như thế này vĩnh viễn.

Anh muốn ôm cô, chuẩn bị đứng dậy rửa ráy cho cô nhưng chân lại không hề có phản ứng gì, những gì đáp lại chỉ là sự im lặng. Ngón tay anh hơi co lại, đây là lần đầu tiên trong đời anh muốn nhanh chóng đứng dậy như vậy. Anh không thể nào không thể bị được cô vợ của mình!

Anh cố kiềm chế ánh mắt của mình, chút u ám trong mắt cũng đã biến mất. Anh giơ tay lên lau đi nước mắt cho cô, sau đó buông tay để cho cô xuống, vỗ tay cô: “Đi gọi Hửa An vào đây cho tôi.”

“Ừm.” An Cẩm vẫn còn hơi nức nở, ngoan ngoãn quay người đi tìm người, ngay giây phút cô quay người đi, cảm xúc trong đôi mắt yếu đuối kia trở nên phức tạp.

Cô có thể nhìn ra được anh muốn bể cô dậy, nhưng đôi chân bị tàn phế rồi. Đối với một người đàn ông cao ngạo mà nói, chuyện này còn khó chịu hơn cả cái chết.

Tại sao Dung Hoa muốn kết hôn với cô?

Bao nhiêu phụ nữ như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác chọn trứng cô? Hay vì cô là con gái nhà họ An?

An Cẩm mở cửa ra, vệ sĩ ngoài của lập tức nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần bước ra.