Chẳng biết bác sĩ nói với cô những gì mà một lát sau cô đi vào phòng bệnh của anh với một gương mặt đằng đằng sát khí.
Quách An Dương ở một bên chăm sóc cho anh thấy gương mặt này của cô thì cũng phát lạnh sống lưng.
Tuy cậu biết thân phận của Như An Nhã chỉ là một người hầu nhưng cậu biết thật chất không đơn giản như vậy.
Sếp của cậu dám bỏ ra gần 1 tuần không làm việc để đi đến căn hộ ngoài biển với cô gái này, hơn nữa sếp xưa nay rất ít tiếp xúc với phụ nữa và hình như là từ ngày cậu quen sếp thì chưa bao giờ thấy sếp cho người phụ nữ nào đụng vào người mình cả.
Bấy nhiêu đây thôi là cậu cũng hiểu mối quan hệ của mình với cô gái này không đơn giản, mà hình như cậu mới nhớ ra một chuyện là cô gái này hình như là người thiếu gia bao lâu nay nhug nhớ và tìm kiếm thì phải.
Thấy tình hình không ổn nên cậu quay qua nói với nhỏ với sếp mình:
"Àk mình nhớ ở công ty còn vài bản dự án chưa hoàn thành nên mình đi làm đây. Bye"
Sau khi Quách An Dương đi rồi thì cô lên tiếng:
"Bấy lâu nay anh chăm sóc cho bản thân cái kiểu gì mà để bản thân mình bị bệnh nặng đến nỗi như vầy vậy hả."
"Anh xin lỗi"
"Anh không cần xin lỗi đâu"
"Em giận anh sau"
"Em không có quyền gì để giận anh cả"
"Em đừng nói chuyện xa cách như vậy, anh đau lòng lắm"
"Vậy anh hãy nói thật em biết, cái đống thuốc trong cái bàn làm việc của anh là gì"
" Àk thì àk thì anh thấy khi phát bệnh mình chỉ cần uống ột viên trong lọ thuốc kia là ổn nên.."
"Nên anh nghĩ không cần uống mấy loại thuốc khác chứ gì"
Nghe cô nói như vậy thì anh cười rồi gật đầu một cái:
"Trơi ơi anh hai ơi là anh hai, cái lọ thuốc anh dùng là lọ thuốc cấp tính, nó chỉ dùng cho những lúc khẩn cấp và nó có tác dụng phụ rất cao nên không thể nào uống thường xuyên được.
Từ nay về sau anh phải ăn cơm ngày ba bữa, thuốc phải uống đều đặng và còn hạn chế uống rượu và không hút thuốc lá. Mội hành động này của anh đều phải dưới sự dám sát của em"
Thấy cô bá đạo tuyên bố như vậy thì khóe môi anh giật giật và anh phát hiện ra mình đã đánh giá thấp cô rồi. Mới ban đầu anh tưởng cô rất hiền nhưng xem ra anh đã lầm.
Trước những lời nói này của cô thì anh phải tuân theo thôi vì đây là lệnh của bà xã mà. Với lại anh mà có chết thì thằng khác bay vào hốt cô rồi sau. Không anh muốn như vậy đâu.
Nhưng mà anh nhìn lại thấy cô bá đạo như vầy trong rất cuốn hút nha, cô không còn yếu mềm, hiền diệu như mọi ngày mà thay vào đó là sự mị hoặc quyến rủ.
Sau bây giờ trong đầu anh lại có tự tưởng muốn đè cô ra ngay lúc này nhưng nghĩ lại thấy mình đang ở bệnh viện thôi.
Sau khi bác sĩ thấy tình hình bệnh của anh ổn rồi thì cho anh xuất viện và kể từ đó mỗi bữa ăn, uống thuốc của anh đều dưới sự dám sát của cô.
Mà mỗi tối thì anh đều mò qua phòng cô ngủ chung, tới sáng thì anh về phòng của mình. Khoảng thời gian này do có anh ngủ chung nên cô cũng không còn mất ngủ nữa mà chuyển sang thiếu ngủ trầm trọng.
Ba tháng sau:
Ba tháng này anh và cô cũng không còn giữa mối quan hệ bí mật. Lúc trước anh đi làm về sớm và vô tình thấy cô đang làm việc nhà thế là anh nỗi sùng lên và hôn cô trước mặt mọi người rồi sau đó công khai việc cô sẽ ngủ cùng phòng với anh luôn.
Nói thật thì lúc đó mọi chuyện vừa bể ra thì người trong biệt thự ai cũng há hóch và không tin nỗi chuyện này luôn.
Thời gian trước bệnh của mẹ cô cũng đã được điều trị nên hiện nay tình trạng sức khỏe của bà rất tốt.
Còn về vụ Liên bỏ xuân dược anh rồi chạy trốn thì cũng đã bị anh bắc về rồi đưa vào chợ đen.
Tuy là anh đã công bố mối quan hệ của hai người và bắt cô không làm việc nhà nữa nhưng thỉnh thoảng lúc chán quá thì cô cũng lôi ra làm.
Trưa thì cô đem cơm rồi ăn cùng anh, sau đó thì anh bắc cô phải ngồi trong lòng một lúc thì mới thả cô ra rồi các bữa tiệc gì đó cũng bắt cô đi theo.
Hôm nay cũng như mọi khi cô vừa mới bước ra khổi công ty thì đột nhiên có một người phụ nữ trung niên lại gần và bà ấy nói là có chuyện cần trao đổi với cô.
Mặt dù cô không biết bà ấy là ai nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định đi theo bà ấy. Hai người vào một quán cà phê gần đó nói chuyện:
"Cô có phải là Như An Nhã không"
"Dạ vâng"
"Tôi là mẹ của Trần Gia Huy"
Vừa nghe nhưng lời này thì con người cô lập tức hơi run nhẹ rồi sau đó cô lập tức đứng dậy cuối đầu cung kính.
"Cô cứ ngồi đi, không cần phải hành lễ như vậy đâu"
Nghe bà ấy nói như vậy thì cô mới bắc đầu rụt rè ngồi xuống. còn mẹ của anh khi nhìn thấy thái độ của cô như vậy thì biểu môi khinh thường.
"Tôi không rãnh mà lòng vòng nên tôi sẽ vào vấn đề chính luôn, có phải cô với con trai cô có quan hệ yêu đương không"
"Dạ đúng vậy ạ"