Vậy là kế hoạch bỏ trốn lần đầu bị thất bại. Cô đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ tìm cách khác để trốn.
- Đúng rồi mình sẽ nhân lúc đi mua đồ ăn rồi chuồn có vậy mà cũng không nghĩ ra.
Sau khi thống nhất cách làm này cô lên giường đi ngủ để chờ thời cơ. Cô không dám nói cho bạn trai biết chuyện này vì sợ anh sẽ lo lắng. Cái tên kia không phải là người dễ đụng, cô không muốn bạn trai mình bị hắn nhắm đến.
Huống hồ anh ấy còn đang cố gắng sắp tới để lên chức trưởng phòng. Cô nhắn tin cho bạn thân mình kể lại toàn bộ câu chuyện. Cô ấy sau khi nghe xong lo lắng cho cô.
- Vậy ngày mai cậu nhân cơ hội đi mua đồ ăn, mình sẽ đợi cậu ở đó rồi mình sẽ giúp cậu trốn khỏi anh ta.
Cô cảm động trước sự giúp đỡ của cô ấy. Hai người chơi với nhau từ hồi học cấp 3 nên mọi thứ đều chia sẻ cho nhau nghe.
- Được rồi mình cảm ơn cậu, chúng ta cứ chốt vậy nhé.
Nhắn xong cô tắt điện thoại rồi dần chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau cô vẫn như thường lệ mà chuẩn bị đi siêu thị mua đồ ăn.
Anh đang ngồi dưới nhà thấy cô chuẩn bị đi đâu đó thì gọi dật lại:
- Em tính đi đâu.
Trong lòng cô chột dạ nhưng bên ngoài vẫn cố gắng tỏ ra bình thường nói:
- Nhà hết đồ ăn rồi nên tôi đi siêu thị để mua.
Anh nhíu mày không nói gì đứng lên bước lại gần cô. Triệu Y Vân giật mình đi lùi lại về phía sau nói:
- Này này anh tính làm gì vậy ?
Miệng anh khẽ nhếch lên nhìn cô trêu chọc nói:
- Em nghĩ tôi sẽ làm gì em.
Cô đứng thừ người ra không trả lời. Thấy vậy anh thong thả hai tay đút túi quần nhìn cô nói:
- Tôi sẽ đưa em đi.
Cô lắc đầu liên tục tay xua xua cười giả lả nói:
- À không cần không cần, anh bận trăm công nghìn việc sao tôi dám làm phiền chứ.
- Không phiền đi thôi.
Anh ném lại cho cô một câu rồi thong thả bước ra xe. Cô nhìn theo anh tâm trạng dở khóc dở cười. Không hiểu nay anh ta ăn nhầm thứ gì mà lại muốn đưa cô đi.
Ngồi trên xe cô bồn chồn không yên. Khi nãy cô đã nhắn tin cho bạn thân báo về chuyện này. Cô ấy nói kế hoạch vẫn làm chỉ là thay đổi một chú. Cô ấy sẽ đứng chờ cô ở cửa sau của siêu thị lúc đó cô chỉ cần đánh lừa được anh ta là xong.
Anh khẽ liếc nhìn xang cô, nhìn thấy cô có vẻ đang lo lắng chuyện gì lúc này anh nói:
- Ngồi với tôi em cũng đâu cần phải căng thẳng như vậy chứ. Chẳng lẽ em là sợ tôi ăn thịt em sao.
Nói xong anh ghé sát người về chỗ cô ngồi. Cô giật mình lúng túng đẩy anh ra.
- Không có gì chỉ là lần đầu tôi ngồi trên chiếc xe đắt tiền như vậy nên cảm giác không quen lắm.
- Ồ vậy sao, tôi lại tưởng đi với tôi em sẽ không trốn được chứ.
Trong lòng cô chột dạ khi nghe anh nói trúng tim đen. Cô lắp bắp cố tỏ ra bình thường nhất rồi nói:
- Ai trốn chứ, anh đừng có nói bậy bạ.
Anh khẽ nhếch môi cười nhìn cô nói:
- Vậy cứ cho là tôi nói bừa đi.
Nói xong anh nhìn về phía trước xe, cô khẽ liếc anh một cái rồi cũng quay ra ngoài cửa xe để nhìn phong cảnh.
Tới siêu thị cô mở cửa xe nhanh chân bước xuống rồi đi vào trong. Anh cũng xuống xe không nhanh không chậm đi theo sau cô. Trong lòng cô thầm nghĩ :
- Cái tên này cứ đi theo mình như vậy thì bao giờ mới tới thời cơ để chuồn đây chứ.
Sau khi cô đi lượn các gian hàng để mua đồ ăn. Cô cố tình đi chậm lại để kéo dài thời gian tìm cách đánh lạc hướng anh ta. Từ nãy đến giờ khi anh xuất hiện ở siêu thị thì đều thu hút những cô gái trẻ tuổi.
Có mấy người đến chỗ anh muốn xin thông tin liên lạc nhưng bị anh từ chối. Nhìn thấy anh cứ lẽo đẽo sau lưng cô bọn họ nghĩ cô là người yêu của anh nên chỉ dám đứng từ xa để nhìn.
Cô nhìn mấy người đó cũng chỉ biết thở dài. Cô đây muốn chạy còn không được bọn họ còn muốn xông vào.
Bạn thân cô nhắn tin hỏi han tình hình liên tục, cô cũng nhanh chóng cấp nhật thông tin cho đối phương. Lúc này điện thoại trong túi của anh vang lên, có ai đó đang gọi đến.
Anh rút máy ra nghe cô biết lúc này thời cơ đã tới. Nếu không nắm bắt thì sẽ khó có lại lần sau. Thế là nhân lúc anh không chú ý đến cô lẻn đi ra phía sau kệ hàng rồi rón rén chuồn mất.
Cô chạy thật nhanh xuống tầng một rồi vòng ra phía sau của siêu thị. Sau khi nhìn thấy cô bạn thân đang đợi lúc này cô mới vui mừng mà chạy đến ôm lấy bạn thân mình:
- Được rồi đi nhanh thôi nếu không anh ta sẽ phát hiện ra cậu mất.
Cô vui vẻ gật đầu cùng với bạn thân mình chạy đi bằng cửa sau của siêu thị. Khi ra tới hầm để xe lúc này cả hai người khựng lại vì đằng trước có một đám người đang chặn đường hai người.
Lúc này tiếng giày va chạm với mặt đất vang lên. Người đàn ông mang theo vẻ chết chóc tiến lại gần cô:
- Không nghĩ em lại chạy nhanh vậy đấy.