Yêu Em Điên Cuồng

Chương 35: Giái cứu




Tên đó càng hưng phấn mỗi khi nghe tiếng rên rỉ đau đớn của cô. Hắn thô bao mà đút cây gậy sắt vào sâu chạm tới tử cung cô gái kia. Máu ở bên dưới hạ thân bắt đầu chảy ra, cô gái kia chỉ biết trừng mắt há miệng nhìn lên trần nhà.

Ngay lúc này cô gái đó chỉ muốn chết đi để không chịu đựng cơn hành hạ thể xác này nữa. Cánh cửa phòng bỗng chốc bị đạp mở khiến tên bệnh hoạn kia giật mình quay lại.

Một đám người áo đen mang theo vũ khí xông vào. Nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn trước mắt ai nấy cũng đều nhíu mày, trong lòng dâng trào sự căm phần.

Một người trong số đó đưa súng lên không kịp để tên kia phản ứng thì hắn đã bị ăn phát đạn xuyên qua đầu, nằm gục ngày tại chỗ.

Cô gái kia thấy một màn này thì kinh hãi vô cùng mà ngất đi. Người đàn ông vừa ra tay kia tiến đến lấy chăn cuốn vào người cô gái rồi bế lên đoạn nói:

- Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện, mấy cậu mau quá phụ giúp những người kia một tay đi.

Mấy người áo đen gật đầu rồi bọn họ nhanh chóng chạy đi. Bên ngoài những tiếng hét, tiếng súng vang lên không ngừng. Có những người đã nằm gục xuống vũng máu

Mùi máu tanh tưởi xộc lên nhưng Cố Dạ Bạch mặt không biến sắc. Anh đưa súng lên nhắm chuẩn vào điểm chí mạng khiến kẻ thù khiến chúng gục xuống trong giây lát. Máu bắn lên khuôn mặt đầy sát khí của anh. Nhưng đôi mắt anh vẫn một vẻ tuyệt tình tàn nhẫn.

Bọn chúng thấy tình hình không ổn liền giẫm đạp lên xác của đồng bọn mà bỏ chạy. Những tên nhà giàu ban nãy đều ngồi co rúm lại một góc. Có những tên nhìn thấy xác chết không ngất xỉu thì cũng tè ra quần.

- Chi Hạo cô ở đây tôi sẽ vào trong để cứu người.

Cô gái đi cùng anh tên Chi Hạo lúc này lên tiếng nói:

- Không được ở đây rất nguy hiểm, tôi sẽ đi cùng anh.

Cố Dạ Bạch biết cũng không ngăn cản được nên anh cũng chỉ gật đầu. Cả hai người cùng bước về dưới cuối hành lang. Người của bọn họ ở lại lo liệu những thứ còn lại.



Trong căn phòng dưới cuối hành lang, Cố Dạ Bạch đưa một miếng kim loại nhỏ vào ổ khóa để mở cửa.

Cạch một tiếng cảnh cửa phòng mở ra. Bên trong mùi ẩm mốc khó chịu thoát ra ngoài. Anh cùng Chi Hạo bước vào trong. Chi Hạo đưa tay bịt mũi khẽ càu nhàu:

- Đây mà là nơi con người ở hay sao chứ.

Cảnh tượng trước mắt còn khiến hai người bàng hoàng hơn. Trong căn phòng rộng lớn có rất nhiều chiếc lồng sắt lớn, bên trong phải chứa đến hơn 20 cô gái trẻ.

Bọn họ đều là những người bị lừa bán đến nơi này. Khuôn mặt ai lấy đều sợ hãi mà co rúm lại một góc. Phía trước mỗi chiếc lồng có một thứ giống như cái máng lợn. Bên trong những đồ ăn ôi thiu trộn lẫn vào nhau bốc mùi.

Chị Hạo bịt miệng cố gắng tiết chế cơn buồn nôn đang cuộn trào trong miệng. Cố Dạ Bạch thì khác khuôn mặt anh trở lên tức giận khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Người của anh ập vào bên trong, ai nấy đều sững người trong giây lát. Vẻ mặt mỗi người đều trở lên căm phẫn.

Bọn họ chía nhau mở khóa những chiếc lồng giam mấy cô gái bên trong.

Mấy cô gái kia như được giải thoát, bọn họ ổ ạt chạy ra ngoài. Người của anh chia nhau đưa những cô gái ra ngoài an toàn. Bọn họ cúi đầu cảm ơn anh, có những người quỳ rạp xuống mà bái lạy anh.

Sau khi bọn họ đều được cứu, nơi này dần trở lên yên tĩnh một cách hoang tàn.

- Chúng ta đi thôi.

Chi Hạo lên tiếng thúc giục anh, Cố Dạ Bạch nhìn vào khoảng hư vô đôi mắt anh hằn lên những tia máu quay người rời đi.

- Nổ tung nơi này đi.



Giọng nói lạnh lùng ra lệnh của anh vang lên. Người của anh nhận nhiệm vụ bắt đầu đặt bom. Tống Trình và Ưu Trình sau khi làm xong nhiệm vụ được giao phó thì đi tới báo cáo:

- Người của chúng ta đã giải cứu những người bị bắt để lấy nội tạng. Nhưng có một số người đã không cứu kịp thời do bị mất máu quá nhiều nên không qua khỏi.

Nghe xong trong mắt ai nấy đều xuất hiện tia xót thương. Có những em nhỏ bị chúng mổ lấy nội tạng đem bán cho các bệnh viện để bọn họ ghép cho những người cần.

Bọn chúng tuy biết nội tạng này lấy từ đâu nhưng vẫn nhắm mắt cho qua. Vì lợi ích tiền bạc mà không ngần ngại giết chết một sinh mạng đang khoe mạnh để cứu lấy kẻ bệnh tật.

- Các bằng chứng đều thu thập đầy đủ rồi chứ.

Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên. Ưu Trình cẩn trọng gật đầu nói:

Vâng mọi thứ đều đầy đủ.Ngày mai hãy công bố với truyền thông và cảnh sát đi. Cũng đã đến lúc cần phải thanh trừ những kẻ sâu bọ.Khuôn mặt anh ngang tàn mà ra lệnh. Những vệt máu bắn lên mặt khuôn mặt không cảm xúc của anh càng khiến anh trở lên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Cả bốn người rời khỏi nơi rác rưởi này. Trên toàn nhà cao tầng, một khẩu súng bắn tỉa đang nhắm thẳng vào đầu anh. Như có dự cảm không lành ngay khi viên đạn bắt ra thì anh đã nhanh chóng nói lớn:

- Mau ngồi xuống.

Tiếng viên đạn xé gió bắn trượt qua ghim thẳng vào tường. Ưu Trình và Tống Trình lấy khẩu AK mà nhắm về toàn nhà bên hông mà bắn. Những phát đạn đều nhả ra, tên kia thấy vậy lên thu dọn đồ rồi lẩn trốn.

Khi hai người định đuổi theo thì bị anh ngăn lại. Đôi mắt anh sắc lẹm nhìn vào màn đêm chỗ tên sát thủ ban nãy ra lệnh:

- Đi thôi.

Tiếng động cơ xe vang lên, tiếp đến mấy chục chiếc xe đen lao vào màn đêm. Phía đằng sau phát ra một tiếng nổ lớn, cả một tòà nhà bị sụp đổ tan tành trong phút chốc.