Yêu Em Điên Cuồng

Chương 47: Bệnh cũ




Mấy ngày sau tình trạng của cô cũng khá hơn rất nhiều. Cô muốn được về nhà để nghỉ ngơi. Cố Dạ Bạch cũng đồng ý rồi đi làm giấy xuất viện cho cô.

Khi đưa cô về đến nhà, lúc này điện thoại trong túi anh vang lên. Cố Dạ Bạch nghe máy, không biết người bên kia nói gì mà trông sắc mặt anh dần trở lên khó coi.

Anh cúp máy mà không nói một lời nào. Bế cô lên phòng rồi đặt cô xuống, làm xong anh nói:

- Em nằm nghỉ đi, anh phải đi có việc bây giờ.

Cô gật đầu mỉm cười nhìn anh nói:

- Được anh cứ đi đi em tự lo được mà.

Cố D Bạch nhìn cô mt cái rồi xay người bước đi. Cô dõi nhìn theo bóng dáng anh khuất sau cánh cửa. Vết thương ở cánh tay cô cũng đang dần hồi phục. Cô không có chuyện gì làm đành lôi giấy ra vẽ bản thảo. Cũng may cô bị thương ở tay trái nên không ảnh hưởng gì đến việc vẽ bản thảo.

Chiếc xe của anh dừng lại trước một căn biệt thự có kiến trúc kiểu pháp. Trang viên ở nơi này rất rộng, có rất nhiều cây cảnh quý hiếm được trồng tại đây. Những vườn hoa nở rộ mùi thơm thoang thoảng bay trong gió khiến ai ngửi thấy cũng đều có cảm giác khoan khoái.

Nhưng anh thì khác, khuôn mặt anh dần trở lên lạnh lùng. Cả người toả ra sát khí xung quanh. Nếu trong mắt người ngoài đây là thiên đường thì đối với anh đây chẳng khác gì địa ngục.

Những kí ức đau khổ dần tràn ngập trong tâm trí khiến anh khẽ nhíu mày khó chịu. Quản gia từ trong căn biệt thự bước ra nhìn anh cung kính nói:

- Lão gia đang đợi cậu trên phòng làm việc.

Cố Dạ Bạch lạnh lùng bước qua ông ta rồi đi vào trong. Trên hành lang yên tĩnh chỉ vang lên tiếng giày của anh nện xuống sàn.



Đến trước cánh cửa to lớn anh khựng lại đưa bàn tay đẩy cửa ra rồi bước vào. Bên trong thư phòng rộng lớn, chính giữa căn phòng là một chiếc bàn làm việc. Trên ghế có một ngừời trung tuổi đang ngồi đọc báo. Trên khuôn mặt in hằn dấu vết của thời gian có thể thấy ông ta giống anh đến bảy mươi phần trăm.

Nhìn thấy có người bước vào ông ta cũng không thèm ngẩng mặt lên lạnh nhạt nói:

- Về rồi sao.

Cố Dạ Bạch tỏ ra mất kiên nhẫn và chán ghét, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:

- Tôi không có nhiều thời gian mau nói đi.

Người đàn ông kia khẽ hừ một tiếng rồi ném tờ báo trên tay xuống bàn đoạn nói:

- Chuyện này là thế nào ?

Nghe đến đây anh cũng biết là ông ta đang tra hỏi chuyện gì. Anh cũng không muốn phí thời gian ở đây thêm phút giây nào nữa, anh nhìn ông ta mặt không cảm xúc nói:

- Chuyện của tôi không cần ông xía vào. Nếu ông dám làm tổn hại đến cô ấy thì đừng trách tôi không nể tình cha con.

Dứt lời anh quay người bỏ đi, một chiếc cốc thủy tinh bay qua người anh va đập vào tường. Tiếng đổ vỡ vang lên những mảnh thủy tinh bắn ra tung toé. Giọng nói mang phần giận giữ của người đàn ông kia vang lên:

- Chỉ vì một con đàn bà mà mày dám uy hiếp cha mày sao thằng nghịch tử.



Người đàn ông kia dứt lời thì ôm ngực thở khó nhọc. Anh cũng không quan tâm đến ông ta, lạnh lùng nói:

- Ông xứng làm cha của tôi sao.

Nói xong anh mặc kệ ông ta đang trừng mắt lớn phía sau nhìn mình bỏ đi. Cố Dạ Bạch nhanh chóng ngồi lên xe rồi lái đi. Anh không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, nếu không nể tình cha con thì anh đã giết chết ông ta từ 3 năm trước rồi.

Nghĩ đến những quá khứ trước đây, đầu anh khẽ nhói đau. Anh lái xe tập vào lề đường rồi ôm đầu gục xuống vô lăng. Đầu anh mỗi lúc một đau, những hình ảnh mờ nhoè máu me hiện lên trong tâm trí. Tiếng kêu cứu vang vọng của một cô gái vang lên:

- Dạ Bạch cứu em... đau quá... cứu em ra khỏi đây đi.

Cố Dạ Bạch không chịu nổi nữa, ánh mắt anh hằn lên những tia máu đỏ ngầu. Đầu cứ như vậy mà đập liên tục vào vô lăng đến khi chảy máu.

Ngửi thấy mùi máu tươi lúc này tâm trạng anh mới dần bình tĩnh trở lại. Hơi thở anh mỗi lúc một nhanh, đôi mắt anh trở lên tàn độc hơn bao giờ hết.

Anh khởi động xe nhấn ga, chiếc xe màu đen lao nhanh trên đường. Chiếc xe của anh dừng lại trước bến cảng, anh xuống xe lên một chiếc cano rồi lái đi.

Mất khoảng 5 phút chiếc cano dừng lại trên một hòn đảo rộng lớn. Lâm Trình cũng Ưu Trình và Tống Trình bước đến cạnh anh. Nhìn thấy vết thương trên mặt và trán cùng với tâm trạng anh đang bất ổn, bọn họ lo lắng vội đưa anh về trụ sở để gặp bác sĩ.

Ân Quân là bác sĩ tâm lý riêng của anh. Sau khi kiểm tra và tiêm thuốc an thần cho anh xong rồi bước ra bên ngoài. Anh ta nhìn ba người kia nói:

- Có lẽ lão đại do bị ai đó kích thích nhớ lại những chuyện lúc trước, cho nên tâm trạng của lão đại mới bất ổn như vậy.

Lâm Trình, Ưu Trình và Tống Trình nhìn nhau. Tuy không nói ra nhưng bọn họ biết chỉ có một người mới khiến anh tái phát bệnh như vậy.