Sáng hôm sau cô mệt mỏi ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh thấy trống không. Vậy ra hôm qua anh không về nhà.
Cô phải tìm anh để giải thích mọi chuyện, không thể để chuyện này đi càng xa.
Triệu Y Vân bước xuống giường cả thân thể rệu rã. Hôm nay cô phải đi làm vì có một bản kế hoạch mới sắp đưa ra thực hành. Cô đến công ty làm việc như thường lệ, các anh chị đồng nghiệp cũng hỏi chuyện cô không đến công ty mấy ngày này.
Cô cũng chỉ cười rồi giải quyết cho qua chuyện. Sau khi tan làm, cô nhìn thấy chiếc xe của anh đang đậu gần đó tâm trạng cô bỗng chốc vui hơn.
Cô vội đi nhanh đến gõ cửa kính xe, khi cánh cửa hạ xuống nụ cười trên miệng cô dần trở lên ngượng ngạo. Lâm Trinh nhìn cô ra hiệu cho cô lên xe.
Sau khi cánh cửa xe được cô đóng lại, Lâm Trình khẽ liếc nhìn lên gương chiếu hậu nhìn cô đoạn nói:
Giữa cô và lão đại xảy ra chuyện gì ư.Tại sao anh lại hỏi vậy ?Triệu Y Vân không trả lời vội mà hỏi ngược lại cậu ta. Lâm Trình vừa lái xe vừa nói:
- Vì tâm trạng của lão đại rất khác, anh ấy uống rất nhiều rượi.
Nghe thấy vậy cô khẽ nhíu mày giọng nói có phần lo lắng nhiều hơn.
- Anh đưa tôi đến chỗ anh ấy được không, tôi có vài chuyện muốn nói với anh ấy.
Lâm Trình chỉ gật đầu mà không đáp. Chiếc xe lái thẳng vào trung tâm của thành phố. Mất khoảng 10 phút chiếc xe dừng lại trước một quán bar sang trọng bậc nhất.
Cô xuống xe nhìn vào trong, mọi thứ ở đây thật xa xỉ. Lâm Trình dẫn cô vào trong, bên trong tiếng nhạc sập sình đinh tai nhức óc đập thẳng vào tai khiến cô khẽ nhíu mày lại.
Lâm Trình dẫn cô vào trong thang máy sau đó bấm tầng cao nhất của quán bar. Quán bar này có tám tầng tất cả, càng lên cao người sở hữu căn phòng phải thật nhiều tiền.
Cánh cửa thang máy mở ra, cô đi theo sau Lâm Trình đến trước một căn phòng lớn. Cậu ta đưa tay mở cánh cửa xang hai bên. Đập vào mắt cô là cảnh tượng anh đang ngồi trên một chiếc ghế sofa dài, cúc áo phía trên bị phanh ra để lộ cơ ngực rắn chắc.
Xung quanh có bốn, năm cô gái ăn mặc hở hang phục vụ bên cạnh. Những cô gái kia ra sức õng ẹo lấy lòng anh.
Những đồng tiền anh bo bọn họ đều ngoan ngoãn mở miệng ngậm lấy.
Lâm Trình khẽ đưa mắt nhìn xang cô. Bàn tay cô khẽ siết chặt quai túi mà cô đang cầm trên tay. Cô cắn chặt môi rồi bước từng bước đi vào bên trong.
Nhìn thấy có người vào các cô gái đều dừng lại đưa đôi mắt nhìn về phía cô. Triệu Y Vân đứng lại trước bàn rượi, cô nhìn thắng vào anh không chút kiêng dè.
Cố Dạ Bạch đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía cô, điều này khiến tim cô kh sững lại. Mấy mấy giây sau lúc này cô mới mở miệng nói:
- Em có chuyện muốn nói với anh.
Cố Dạ Bạch lạnh lùng nhìn cô nói:
- Được.
Cô đưa mắt nhìn mấy cô gái đang ngồi cạnh anh rồi nói:
- Anh muốn để bọn họ nghe cùng sao ?
Cố Dạ Bạch vẫn ngồi đó, nhưng trong giọng nói của anh dần tỏ ra mất kiên nhẫn:
- Cho em 5 phút.
Móng tay cô đâm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau đớn truyền đến khiến cô dần lấy lại bình tĩnh. Cô bắt đầu nói:
- Giữa em và hắn không xảy ra chuyện gì, lúc anh đến trong căn hầm hắn có chạm vào cổ em. Nhưng khi đó em đã đẩy hắn ra, em và hắn không hề có bất cứ chuyện thân mật nào khác.
Cố Dạ Bạch vẫn ngồi đó không có một chút phản ứng nào. Triệu Y Vân nhìn thấy vậy trong lòng không khỏi cười chua chát. Dù sao cô cũng đã giải thích mọi chuyện, nếu anh vẫn tỏ ra không tin thì thôi vậy.
Cô hít một hơi thật sâu rồi xoay người bỏ đi. Bước đến cánh cửa phòng cô lên tiếng nói:
- Mọi chuyện em cũng đã nói hết, nếu anh không tin thì em cũng không còn cách nào khác để chứng minh mọi chuyện.
Dứt lời cô bước đi thật nhanh, cô không muốn ở lại đây để bị sỉ nhục. Lòng tự trọng của cô không phải thấp. Cô cũng có liêm sỉ của mình, nếu anh không tin thì mối quan hệ này có lẽ nên kết thúc.
Cô cũng không thể nói đi nói lại một câu nói được. Dù sao cô cũng có công việc riêng, có thể tự chủ được kinh tế của mình mà không cần phụ thuộc vào ai.
Khi cô vừa bước vào thang máy, bấm xuống tầng một. Cánh cửa thang máy đang dần khép lại thì bị một bàn tay của ai đó đưa ra chắn lại.
Cánh cửa thang máy lại mở ra, một bóng người toàn mùi rượi nhanh chóng vồ lấy cô, đè cô lên tường của thang máy. Nụ hôn mạnh bạo giáng xuống môi cô. Cánh cửa thang máy dần đóng lại.
Mùi hương của anh xộc vào mũi cô lúc này mới làm cô thở phào. Nụ hôn của anh mạnh bạo có chút chiếm hữu.
Cô nhìn lên chiếc cammera nhỏ trên đầu thang máy thì dùng lực vội đẩy anh ra.
Đôi mắt anh đục ngầu có phần si mê nhìn cô, mùi rượi phả ra từ hơi thở của anh khiến cô có chút say. Khuôn mặt cô ngượng ngùng chỉ lên chiếc cammera nhỏ nói:
- Chỗ này có nắp cammera.