Yêu Em Điên Cuồng

Chương 78: Kẻ thù truy đuổi




Điều này khiến anh đắc tội với không ít kẻ thù. Sam là một tên trùm buôn lậu, hắn là lão đại của bạch đạo. Hắn tên thật là Hắc Phong Hiên. Cô ta nghe nói cả anh và hắn lúc trước là bạn thân của nhau. Cùng nhau trải qua vào sinh ra tử.

Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra lại khiền cho hai người trở mặt thành thù. Tên Sam đó cô ta cũng đã từng gặp qua vài lần. Trên mặt hẳn đeo một chiếc mặt nạ màu đen che đi nửa khuôn mặt. Tính cách của hẳn rất kì quái khiến cho ai tiếp xúc với hẳn cũng có một cảm giác run sợ.

Vụ tai nạn 5 năm về trước cô ta cũng không biết kẻ nào đứng sau. Khi đó trong một buổi hội nghị cấp cao. Cô ta được Cố Dạ Bạch đưa đi cùng. Và tên Sam cũng có mặt ở đó. Khi buổi hội nghị đang diễn ra thì bên ngoài vang lên tiếng nổ lớn.

Tiếp đó là hàng loạt tiếng súng vang lên. Mọi người trong hội nghị đều la hét chạy toán loạn. Cô ta cũng sợ đến tái mắt nhưng được Cố Dạ Bạch che chắn phía sau để bảo về.

Biết có kẻ thâm nhập vào đây nhằm mục đích giết chết anh. Cố Dạ Bạch nắm chặt tay cô ta chạy ra bên ngoài.

Anh ra lệnh cho Chi Hạo cùng ba người Tống Trình, Lâm Trình và Ưu Trình chia nhau hộ tống những người khác trong buổi hội nghị.

Tên Sam cũng ra lệnh cho đàn em của mình ẩn lấp dần di chuyển ra bên ngoài để tấn công những kẻ xâm nhập.

Bên ngoài dần trở lên hỗn loạn, có những người trúng đạn thì gục xuống thở thoi thóp. Cô ta nhìn thấy máu chảy khắp nơi thì không khỏi sợ hãi mà túm chặt lấy cánh tay của anh.

Khi thấy có kẻ đang nhắm súng về phía này Cố Dạ Bạch không chút do dự mà rút súng ra.

* Pằng *

Tên kia gục xuống, những tên còn lại cũng nhắm súng băn về phía anh. Vì không muốn để cô ta bị thương, Cố Dạ Bạch bắn những phát súng về bọn chúng dần lùi về phía tường gần đấy.



Một viên đạn bắn sượt qua cánh tay đang cầm súng của anh. A Ninh hét lên trong sự hoảng sợ. Cố Dạ Bạch khẽ nhíu mày vì đau đớn. Anh đẩy A Ninh vào phía sau bức tường rồi đưa súng lên nhắm thẳng vào kẻ vừa xong mà bắn.

Biết súng đã hết đạn kẻ thù lại đông, những viên đạn đang lần lượt bay về phía này. Cố Dạ Bạch thân thủ nhanh như chớp nằm xuống xoay một vòng để tránh lé nấp đằng sau một chiếc xe.

Nhìn thấy có người gục xuống trên tay người đó đang cẩm súng. Anh vội nhặt lấy rồi ló đầu ra quan sát. Sau một hồi anh lấy hết sức chạy thẳng đến chỗ của A Ninh đang núp.

Những viên đạn lần lượt lại bay tới, anh gắng sức chạy thật nhanh rồi xoay một vòng đến chỗ của A Ninh. Cô ta lúc này đôi mắt đỏ hoe vì sợ. Nhìn vết thương trên tay anh đang chảy máu mà cô ta không khỏi xót xa.

A Ninh dùng sức xét lấy một mảnh vải dài ở đuôi váy rồi băng bó lên vết thương của anh. Cố Dạ Bạch khẽ cười anh đưa tay vuốt ve mặt cô ta mà trấn an.

Em đứng sợ, một lát nữa người của anh sẽ tới thôi.Em không sợ, em chỉ lo cho vết thương của anh mà thôi.A Ninh nhìn anh lo lắng nói. Cố Dạ Bạch mỉm cười xoa dịu nỗi lo của cô ta.

- Anh không sao chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Lúc này một chiếc xe tiến thẳng đến chỗ của hai người đang núp. Cửa kính xe được mở xuống, tên Sam ra hiệu cho hai người lên xe. Ban đầu Cố Dạ Bạch cũng không muốn lên nhưng nhìn thấy A Ninh đang sợ hãi. Anh không thể cứ để cô ấy ngồi chờ chết được. Vì anh không biết bao giờ người của mình mới đến đây.

Cả hai người lên xe, chiếc xe do tên Sam lái vội phóng đi. Những kẻ kia thấy vậy cũng nhanh chóng ra xe đuổi theo.

Xe chạy đến sườn núi cũng không thể cắt đuôi được bọn chúng. Những tiếng súng phía sau vang lên, va chạm với vỏ xe. Kính xe được làm bằng loại chống đạn nên rất chắc chẳn.



Cố Dạ Bạch mở cửa kính xuống anh đưa súng ra ngoài nhắm thẳng lốp xe của chúng mà bắn. Chiếc xe đầu tiên do đạn bắn vào bánh lên lạng lách một đường rồi lao xuống vách núi.

Những chiếc xe phía sau thấy vậy cũng không dừng lại mà tiếp tục đuổi theo. Tên Sam nhìn vào gương xe thấy vậy miệng chửi thề một tiếng:

Mẹ kiếp bọn chúng ăn gì mà dai như đỉa vậy.Chưa giết được tôi nên mới vậy.Cố Dạ Bạch thâm trầm lạnh nhạt nói. Hắn ta khẽ nhíu mày giọng nói không khỏi châm chọc:

- Cũng đáng đời cậu lắm, dám phá hỏng chuyện làm ăn của hắn ta. Khiến hắn thiệt hại không ít thì làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ.

Cố Dạ Bạch không lên tiếng nói gì, kiểm tra đạn trong súng cũng không còn, anh nhìn tên Sam đoạn nói:

- Trong xe còn súng không ?

Hắn ta mở cốp trong xe lấy ra một khẩu súng lục rồi ném cho anh. Cố Da Bạch khẽ nhíu mày nhìn hắn nói:

Chỉ có vậy thôi sao ?Chứ cậu muốn bằng nào nữa, có còn hơn không đấy. Chỗ tôi còn một khẩu nhưng tôi lại đang lái xe đâu thể vừa lái xe vừa dùng súng được.Hắn vừa dứt lời A Ninh ngồi phía sau vội lên tiếng nói:

- Tôi có thế lái xe.

Cố Dạ Bạch tùy không muốn nhưng bây giờ lại không còn cách nào khác. Mấy chiếc xe phía sau sắp đuổi tới bọn họ rồi. Nếu không nhanh chóng cắt đuôi bọn chúng vậy thì bọn họ chỉ còn con đường chết.

A Ninh chui lên ghế phụ giữ tay lái, tên Sam kia cũng không muốn mất thì giờ nhanh chóng đưa tay lái cho cô ta rồi bản thân chui xuống ghế phụ phía sau. A Ninh chuyển sang ghế lái ngồi vào, cô ta nhấn ga hết mức khiến chiếc xe lao nhanh cách bọn người kia một đoạn.