Tại hắc đạo, Cố Dạ Bạch đang ngồi vắt chéo chân trên bàn, cả người anh khẽ ngả ra phía sau. Hai tay đan xen vào nhau để trên bụng. Anh nhắm nghiền đôi mắt lắng nghe Chi Hạo đang báo cáo sự việc.
Chi Hạo trên người mặc một bộ đồ đen bó sát người, đuôi tóc được búi cao phía sau đầu. Khuôn mặt cô ấy lạnh lùng nghiêm chỉnh nhìn thẳng về Cố Dạ Bạch nói:
- Chuyện này tôi đã đi điều ra, cammera ở công viên vào thời điểm mà Lộ Lộ nói nhìn thấy mẹ lại không hoạt động. Nên không thể xác định được đó có phải là A Ninh hay không.
Nghe những lời Chi Hạo nói mi tâm của anh khẽ nhíu lại đôi chút rồi lại dãn ra, nhưng trên khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh lùng. Cố Dạ Bạch cũng đoán được ra phần nào, ra hiệu cho Chi Hạo ra ngoài.
Sau khi Chi Hạo ra ngoài thì Lâm Trình lúc này cũng gõ cửa rồi bước vào. Trên tay cậu ta là một tấm thiệp màu đỏ chói mắt. Lâm Trình nhìn anh rồi nói:
- Nhà họ Triệu mời lão đại tối này đến dự buổi tiệc chào đón cô con gái của bọn họ từ nước ngoài trở về.
Cố Dạ Bạch tỏ ra không hứng thú đến chuyện này nên chỉ lạnh lùng nói:
- Không đi
Lâm Trình úp mở một hồi cuối cũng vẫn nói tiếp:
- Nhưng nhà họ Triệu gần đây đã du nhập trên thị trường kinh doanh. Trong thế giới ngầm cũng có kẻ đứng đằng sau chống đỡ. Nghe nói tối nay kẻ kia cũng sẽ đến.
Mà theo như điều tra nhà họ Triệu 4 năm trước tìm được con gái thất lạc của mình. Điều này cũng dấy lên một làn sóng dư luận. Nhà họ Triệu trước đây chỉ có một người con trai, chưa từng nghe nói sinh ra một cô con gái.
Thông tin tìm kiếm cô con gái cũng bị ẩn đi. Ưu Trình đã xâm nhập vào hệ thống của nhà họ Triệu không tìm thấy tin tức gì liền quan đền việc tìm kiểm con gái.
Điều này có chút không hợp lẽ, với lại sau khi tìm được cô con gái của mình bọn họ lại bí mật giấu đi thông tin.
Đến ngày hôm nay nhà họ Triệu mới công khai chuyện này.
Mà thời điểm họ tìm thấy con gái mình lại trung hợp với ngày Y Vân mất và A Ninh biệt tăm.
Lâm Trình vừa dứt lời, đôi mắt Cố Dạ Bạch mở ra. Anh bỏ chân xuống bàn ngồi lại tư thế nghiêm chỉnh. Đôi mắt phượng khẽ nhíu lại nhìn Lâm Trình nói:
- Y cậu là đang nghi ngờ chuyện của A Ninh sao.
Lâm Trình gật đầu nói :
- Cũng không ngoài khả năng này, bao lâu nay chúng ta tìm kiếm tung tích của A Ninh nhưng không được. Mà nhà họ Triệu lại tìm lấy con gái thất lạc của mình.
Đằng sau nhà họ Triệu có một thế lực nào đó đang chống lưng để che đậy mọi chuyện.
Cố Dạ Bạch phút chốc suy tư, lời của Lâm Trình nói quả thật không sai. Nếu như muốn gỡ rối mọi chuyện thì anh cần phải bắt đầu từ nhà họ Triệu.
- Được tối nay chuẩn bị xe tôi sẽ đi, nói với Chi Hạo tối nay đi cùng tôi.
Lâm Trình gật đầu, cậu ta để tấm thiệp mời trên bàn rồi xoay người bước ra ngoài. Cánh cửa phòng khép lại, Cố Dạ Bạch ngồi trên ghế, ánh mắt anh nhìn vào tấm thiệp rồi cầm lên xem.
Trên tấm thiệp chỉ ghi ngày giờ bữa tiệc sẽ diễn ra còn lại không có gì khác. Cố Dạ Bạch rút tấm thiệp ra khỏi bao, đắng sau mặt tấm thiệp lại không trống như anh nghĩ.
Bên mặt sau tấm thiệp có ghi một dòng chữ nhỏ:
- Hãy đến và sẽ có điều bất ngờ.
Bên dưới dòng chữ là một con dấu hình đầu nâu trong hộc mắt có cắm một bông hoa hồng. Cố Dạ Bạch khẽ nhiếch miêng cười, trong lòng thầm nghĩ:
- Thì ra là cậu sao, để xem tối nay có trò gì vui nào. Tôi đây rất đón chờ.
Trên lầm hai của một căn biệt thự sang trọng. Một người đàn ông trên khuôn mặt đang đeo một nửa chiếc mặt nạ. Hắn ta trên tay cầm một điếu sì gà đưa lên miệng hút.
Một làn khói phả ra từ miệng bay lên không trung rồi tan vào không khí. Hắn dí điếu sì gà vào tẩu thuốc bên cạnh rồi đưa tay lên mặt chạm vào chiếc mặt nạ mà mình đang đeo.
Hắn đưa tay gỡ bỏ chiếc mặt nạ xuống, khuôn mặt tuấn tú lộ ra. Đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn xuống chiếc mặt nạ mà mình đã đeo nhiều năm chỉ để che đi vết sẹo dài trên khuôn mặt.
Nhưng từ khi hắn tháo bỏ chiếc mặt nạ kia, vệt sẹo dài đã hoàn toàn biến mất. Lúc này phía sau lưng hắn vang lên giọng nói của một cô gái:
- Phong Hiên anh làm gì ở đó vậy.
Hắc Phong Hiên quay lại nhìn người con gái trước mặt, vẻ lạnh lùng khi nãy đã biến mất, thay vào đó là một vẻ dịu dàng cưng chiều. Hắn nhìn cô gái đó khẽ cười rồi nói:
- Không có gì, anh chỉ muốn ra ban công hút điếu thuốc thôi.
Cô gái kia mỉm cười gật đầu, Hắc Phong Hiên nhìn cô nói tiếp:
- Mà em đến tìm anh có chuyện gì sao ?
Cô gái kia lúc này mới sực nhớ ra đoạn nói:
- Anh có thể đưa em về nhà không, khi nãy ba mẹ có gọi đến, họ nói muốn em về sớm một chút để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.
Hắc Phong Hiên gật đầu bước lại gần cô gái nói:
- Được, anh sẽ đưa em về.
Cô gái kia nghe vậy thì mỉm cười nói lời cảm ơn. Đang khi định bước ra khỏi phòng thì bị Hắc Phong Hiên giữ tay kéo vào trong lòng, vòng tay ôm lấy.
Cô gái kia có chút sững người nhưng rồi cũng vòng tay ôm lấy hắn. Hắc Phong Hiên cúi xuống bả vai hít lấy mùi hương ngọt ngào trên người cô gái. Bàn tay dần không an phận lần vào trong người cô gái kia.
Cô gái kia khẽ giật mình vội đẩy hắn ra, ánh mắt có chút hoảng loạng nhìn hắn ấp úng nói:
- Anh đừng như vậy em vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý. Xin lỗi bây giờ em phải về phòng để chuẩn bị đồ, một lát nữa xong anh chở em về nhé.
Dứt lời cô gái đó bước nhanh ra ngoài giống như đang chạy. Hắn nhìn theo cô, trong mắt có chút thất vọng nhưng cũng không lâu. Hắn lại khôi phục vẻ lạnh lùng ban đầu.