Cả hai người đều giống như không thể tin được chuyện này có thể xảy ra một cách vô lí như vậy được. Cố Dạ Bạch cùng Chi Hạo đứng bần thần tại đó. Cô gái kia sau khi bước đến cạnh Triệu Quốc Phong. Ông ta mỉm cười cầm mic nhìn con gái mình nói tiếp:
- Xin giới thiệu với mọi người đây là con gái của tôi Triệu Y Vân.
Triệu Y Vân nhìn xuống những vị khách mời mỉm cười tươi tắn. Cô khẽ khom lưng cúi chào. Cố Dạ Bạch kích động anh định xông lên để ôm lấy cô nhưng bị Chi Hạo nhanh tay túm lấy gấu áo.
Cố Dạ Bạch quay người lại nhìn Chi Hạo đôi lông mày khẽ nhíu lại.
- Cô làm gì vậy mau bỏ tay ra.
Cố Dạ Bạch mất kiên nhẫn nhìn Chi Hạo nói. Nhưng cô ấy không bỏ tay ra mà nhìn anh nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe thấy:
- Anh bị điên sao, giờ anh lên đấy lại chẳng khác gì gây ra hoạ. Chuyện Y Vân tại sao còn sống lại còn trở thành con gái của nhà họ Triệu chẳng lẽ anh không thấy có vấn đề ở đây ư.
Vả lại nhìn Y Vân của bây giờ có điều gì đó không đúng. Chỉ e kẻ đứng sau mọi chuyện đang thao túng mọi thứ.
Khiến chúng ta trở lên mơ hồ mọi chuyện. Bây giờ anh nghe tôi tạm thời không nên gây ra hành động ngu xuẩn gì. Kẻ thù của anh rất nhiều, nếu bây giờ anh đi lên đấy chắc chắn sẽ khiến Y Vân trở thành mục tiêu của chúng.
Cố Dạ Bạch nắm chặt tay, anh không nói gì mà chỉ đứng đó nhìn đến cô. Đã 4 năm trôi qua anh đã nghĩ mình mất đi cô. Nhưng bây giờ cô lại xuất hiện ở đây trở thành con gái của nhà họ Triệu.
Trong chuyện này anh nhất định phải điều tra cặn kẽ. Ánh mắt anh nhìn cô dần trở lên dịu dàng, Triệu Y Vân có cảm giác ai đó đang nhìn chẳm chẳm mình. Cô đưa mắt nhìn tới nhìn lui cuối cùng dừng lại ở chỗ anh.
Bốn mắt hai người giao nhau khiến anh càng thêm kích động. Ngay bây giờ anh chỉ muốn tiến đến ôm chặt cô vào lòng để thoả lỗi nhớ thương bao năm qua.
Nhưng khá xa với vẻ thương nhớ của anh, Triệu Y Vân chỉ nhìn anh mỉm cười gật đầu thay lời chào rồi lại quay đi.
Cảnh giác sự xa cách của cô đối với mình anh khẽ nhíu mày, Chi Hạo tiến đến cạnh anh nói nhỏ:
- Hình như Y Vân hoàn toàn không nhận ra chúng ta, giống như cô ấy đã quên mất đi chúng ta vậy.
Cố Da Bạch vẫn đưa ánh mắt nhìn về cô mà nói:
Y cô là mất trí nhớ.Đúng vậy.Chi Hạo khẽ gật đầu đoạn nói. Lúc này Triệu Y Vân cùng Triệu Quốc Phong bước xuống khán đài cầm ly rượi đi chào hỏi với mọi người. Cố Dạ Bạch nóng lòng cầm vội ly rượi trên bàn rồi tiến lại chỗ cô. Chi Hạo thấy vẫn cũng vội bước đi cùng anh.
- Đây là con gái của ồng sao, thật xinh đẹp.
Cố Dạ Bạch vừa dứt lời thì những vị khách đang tiếp chuyện với ba con hai người vội thoái lui. Triệu Quốc Phong nhìn thấy anh vội cười tươi rồi nói:
- Ngài Cố đây quá lời rồi.
Cố Dạ Bạch không thèm để ý đến ông ta, anh khẽ nhếch miệng cười nhìn cô đang đứng sau Triệu Quốc Phong đoạn nói:
- Không biết cô Triệu đây có thể nhảy với tôi một bài được chứ.
Triệu Y Vân nhận ra anh là người hồi nãy cứ nhìn mình. Cô tỏ ra khách sáo mỉm cười nhìn anh nói:
- Chỉ sợ ngài Cố đây sẽ chê cười tôi mà thôi.
Nhìn thấy sự xa cách khách sáo trong từng câu nói của cô, trái tim anh chợt nhói lên. Nhưng bề ngoài anh vẫn tỏ ra lịch thiệp khẽ cười nói:
- Không sao, được nhảy chung với một cô gái xinh đẹp tôi nào dám chê cười chứ.
Dứt lời anh đặt ly rượi xuống bàn cạnh đó rồi đưa tay đến trước mặt cô. Triệu Y Vân không thể từ chối vì làm vậy không phải phép. Vả lại cô cũng biết người đàn ông trước mặt này không tầm thường.
Khi nói chuyện với anh trong người cô có cảm giác rất kì lạ không giống như ghét bỏ mà là yêu thích. Lần đầu tiên cô có cảm giác khác lạ với một người đàn ông xa lạ như vậy.
Đối với Hắc Phong Hiên thì ngược lại, cô không ghét bỏ anh nhưng cũng không có cảm giác thích anh. Cho dù 4 năm ở bên nước ngoài hai người ở bên nhau thì cô vẫn không thể thích anh được.
Mỗi lần anh muốn gần gũi cô, trái tim cô cảm thấy khó chịu, đầu óc cô thúc giục cô tỉnh táo đẩy anh ra. Nhìn thấy cô thất thần, mọi người xung quanh vẫn đang theo dõi hai người.
Cố Dạ Bạch vẫn kiên nhẫn chờ đợi, Triệu Quốc Phong thấy không khí dần trở lên ngượng ngùng, ông ta vội chạm nhẹ vào vai cô. Lúc này Triệu Y Vân khẽ giật mình tỉnh táo trở lại. Ông ta nhìn cô lo lắng nói:
- Con sao vậy, không khỏẻ trong người sao ?
Cô mỉm cười lắc đầu nhìn ông ta rồi nói:
- Con không sao đâu, ba đừng lo.
Nói rồi Triệu Y Vân nhìn anh, cô đưa tay ra đặt vào tay anh khẽ cười đoạn nói:
- Được nếu ngài đây đã mời thì sao tôi có thể từ chối được chứ.