Yêu Em Điên Cuồng

Chương 9: Lục Lệ Thành




Triệu Y Vân đờ đẫn bước đi trong làn mưa. Lúc này trên đầu cô xuất hiện một cây dù, Triệu Y Vân quay lại nhìn xem đó là ai. Một dáng người đàn ông cao lớn, khuôn mặt rất điển trai. Trên mặt còn đeo thêm một cặp kính nhìn có vẻ rất tri thức.

Anh ta nhìn cô mỉm cười giọng nói dịu dàng cất lên:

- Cô gái tuy tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với em. Nhưng em đi dưới mưa thế này sẽ dễ bị cảm lạnh đó.

Cô nhìn người đàn ông xa lạ đang quan tâm mình. Trong lòng cô dâng lên cảm giác khó tả. Cô hít một hơi rồi lấy lại giọng khẽ cười nói:

- Cảm ơn nhưng tôi không sao đâu, anh cứ mặc kệ tôi đi.

Nói xong cô xoay người bước đi thì người đàn ông kia nhanh chóng giữ lấy cánh tay cô:

- Hay tôi đưa cô về nhé, cô thân con gái đi một mình đêm hôm nguy hiểm lắm.

Triệu Y Vân quay lại nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt này. Anh ta hình như hiểu cô đang do dự điều gì, anh ta nở nụ cười dịu dàng đưa tay ra giới thiệu nói:

- Tôi quên mất, tên tôi là Lục Lệ Thành là CEO của tập đoàn RH.

Như để chắc chắn hơn anh ta lấy trong ví ra một tấm danh thiếp của mình rồi đưa cho cô. Cô cầm lấy tấm danh thiếp của anh ta đưa, thì ra là sếp của công ty RH. Triệu Y Vân cũng có biết một chút thông tin về công ty này. Là một công ty lớn nổi tiếng trong nước, chuyên về mảng thiết kế.

Cô cũng mỉm cười lịch sự giới thiệu bản thân:

- Tôi tên Triệu Y Vân.

Anh ta gật gù mỉm cười nói:

- Vậy cô Y Vân tôi có thể đưa cô về nhà chứ.

Nghĩ đến cảnh đi bộ mấy chục cây số nữa mới về tới căn biệt thự kia. Cô cũng không còn do dự nữa mà gật đầu đồng ý. Được sự cho phép Lục Lệ Thành cùng cô bước đến xe hơi đang đậu gần đó. Anh ta mở cửa cho cô ngồi vào trong.



Chiếc xe mercedes dần di chuyển trên đường phố. Trong xe cô ngại ngùng vì chiếc váy của cô đã bị nước mưa làm cho ướt đầm. Lục Lệ Thành khẽ liếc nhìn xang cô thấy vậy anh cởi áo khoác ngoài của mình rồi khoác lên cho cô.

- Cô bị ướt hết rồi, đừng để bị cảm lạnh khoác tạm áo của tôi vào đi.

Nói xong anh nói với tài xế bật điều hoà làm ấm trong xe. Cô ngượng ngùng nhìn người đàn ông xa lạ này nói:

- Cảm ơn anh.

Lục Lệ Thành nhìn cô mỉm cười nói:

- Không có gì cứ gọi tôi là Lệ Thành được rồi.

Cô gật đầu không nói gì nữa, trong xe dần trở lên tĩnh lặng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngắm nhìn thành phố về đêm.

Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng của căn biệt thư sang trọng. Lục Lệ Thành nhìn cô mỉm cười nói:

- Đây là nhà em sao?

Cô lắc đầu thở dài nhìn vào căn biệt thư trong mắt cô toàn u ám kia nói:

- Không phải nhà của tôi, có một số chuyện xảy ra nên tôi mới ở chỗ này.

Lục Lệ Thành nghe cô nói vậy cũng không hỏi gì nhiều. Anh bước xuống xe mở ô rồi vòng qua bên kia mở cửa cho cô bước xuống. Triệu Y Vân bước xuống xe mỉm cười nói:

- Cảm ơn anh đã đưa tôi về, chiếc áo này tôi sẽ giữ lại giặt sạch rồi trả lại anh nhé.

Lục Lệ Thành cũng không phản đối. Cũng tốt sau này cũng sẽ có cớ để gặp cô nói chuyện.



- Được, cô cầm lấy ô rồi vào nhà thay đồ đi. Mặc quần áo ngấm mưa lâu sẽ không tốt cho cơ thể đâu.

Cô gật đầu nhận lấy chiếc ô từ tay anh mỉm cười chào anh rồi bước vào bên trong. Lục Lệ Thành nhìn cô một lát rồi cũng nhanh chóng ngồi lên xe để trở về.

Triệu Y Vân bước đến hiên nhà cô gấp chiếc ô lại rồi bước vào trong. Cô khá bất ngờ khi nhìn thấy Cố Dạ Bạch đang ngồi ở phòng khách, trên tay anh ta là một ly rượi đang uống dở.

Nhìn thấy cô bước vào đôi mắt khẽ nhíu lại khi thấy trên người cô đang khoác áo của người đàn không nào đó. Giọng nói thâm trầm không vui của anh vang lên:

- Hắn là ai ?

Nghe thấy câu hỏi cộc lốc của anh, cô biết anh ta đang muốn hỏi chuyện gì. Cô cũng không trả lời ngay mà lấy áo khoác trên người xuống rồi cẩn thân khoác lên cánh tay.

- Chỉ là một người lạ giúp đỡ thôi.

Nhìn thấy hành động nâng niu giữ gìn chiếc áo khoác đó của cô trong lòng anh khó chịu. Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:

- Vậy tại sao em lại trân trọng nó như vậy chứ.

Tâm trạng cô lúc này không tốt, cô không muốn ở đây tiếp tục tranh luận với anh ta về vấn đề này. Cô mặc kệ anh ta mà bước lên lầu.

Cố Dạ Bạch nhìn theo bóng dáng cô bước lên lầu đôi mắt khẽ nheo lại. Anh cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Tiếng cốc thủy tinh va với mặt bàn vang lên. Anh đứng lên bước từng bước đi lên cầu thang.

Sau khi vào tới phòng cô để áo khoác của Lục Lệ Thành sang một bên dự tính ngày mai sẽ giặt rồi đem trả lại. Cửa phòng cô lúc này có tiếng mở ra rồi đóng lại rất nhanh.

Cô nhìn ra thì thấy Cố Dạ Bạch ở trong phòng từ khi nào. Cảm nhận được sự việc không ổn cô nhíu mày nhìn anh dò hỏi:

- Anh tại sao lại vào phòng tôi, mau đi ra ngoài đi.