Yêu Em Điên Cuồng

Chương 91: Duyên tiền kiếp




Biết cô đã ngủ sâu giấc, Cố Dạ Bạch đậy thứ kia lại. Làn khói trắng dần tắt ngấm. Anh ngồi trên giường nhìn cô đang ngủ. Bàn tay anh chạm nhẹ lên khuôn mặt của cô. Đôi mắt anh nhìn cô ngập tràn nhung nhớ. Cố Dạ Bạch cứ nghĩ cả đời này anh sẽ không thể gặp cô nữa.

Không ngờ cô vấn còn sống, chỉ là cô không nhớ ra anh là ai. Nhưng Cố Dạ Bạch không vội, chỉ cần anh nhìn thấy cô mỗi ngày là được. Còn chuyện nhớ ra hay không điều đó cần thời gian để cô dần phục hồi.

Cố Dạ Bạch vén chăn cởi áo khoác nằm xuống cạnh cô. Triệu Y Vân vẫn ngủ say mà không hay biết bên cạnh mình có một người đàn ông đang nằm cạnh.

Anh đưa tay ôm lấy cô, cúi xuống hít hà mùi hương trên cơ thể cô. Bốn năm qua anh nhung nhớ mùi hương này của cô gần như phát điên. Cố Dạ Bạch không cho ai động đến đồ dùng, quần áo mọi thứ của cô khi trước dùng.

Mỗi ngày đi làm về bước vào trong căn phòng của hai người. Cảm giác cô đơn tràn ngập trong tâm trí anh. Nhìn xung quanh căn phòng thiếu đi bóng hình cô, Cố Dạ Bạch gần như suy sụp. Lúc đó anh chỉ muốn đi cùng cô nhưng vì Lộ Lộ anh đành nén lại nỗi đau mà tiếp tục sống.

Bỗng lúc này cô xoay người cử động, cánh tay anh đang ôm cô khế nới lỏng ra. Trong giấc ngủ cô tự động rúc vào trong lòng anh đưa cánh tay đặt lên người anh ngủ ngon lành.

Mùi hương trầm từ người anh toả ra làm cô dễ chịu thoải mái. Sau một hồi hí hoáy cuối cùng cô cũng yên vị trong lòng anh mà ngủ.

Cố Dạ Bạch khế mỉm cười, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô. Giống như vẫn chưa đủ thỏa mãn, anh lại cúi xuống gặm nhấm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Bên dưới từ lâu đã có phản ứng, nhưng hiện tai anh không thể đề cô ra mà ăn được. Cố Dạ Bạch đành nén nhịn cơn dục vọng trong người xuống, im lặng mà ôm lấy cô ngủ.

Sáng hôm sau Triệu Y Vân tỉnh dây sau giấc ngủ dài. Đã từ lâu rồi cô mới có một giấc ngủ thoải mái như vậy.



Hàng đêm cô đều mơ thấy một giấc mơ khá kì lạ.

Trong mơ cô yêu đương với một người đàn ông. Nhưng cho dù cô muốn đến gần để xem khuôn mặt của người đàn ông đó nhưng không được. Giấc mơ lại chuyện sang cảnh khác đó là cô đang mang thai và khi sang đường thì bị một chiếc xe tải lao đến tông trúng.

Mỗi lần mơ đến đó cô đều khua tay loạn xa rồi hét lên tỉnh dậy giữa đêm. Mồ hôi trên mặt đầm đìa, tim cô đau nhói đập rất nhanh.

Triệu Y Vân không hiểu tại sao mỗi đêm mình lại mơ một giấc mơ kì lạ đến vậy. Nhiều khi cô nghĩ lẽ nào bản thân bị ma ám. Nếu không tại sao giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Cô có kể cho người bạn của cô nghe chuyện này. Cô ấy nghe xong không chần chừ mà kéo cô đến một nhà thầy bói để cắt duyên âm. Cô cũng không phản đối với suy nghĩ tâm linh đó của bạn mình.

Vì đâu có ai lại mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại hàng đêm chứ. Nhưng khi đến nhà thầy trừ tà đó. Ông ta chỉ cho một mình cô vào đề nói chuyện. Sau khi xem đường chỉ tay của cô, đôi lông mày của ông ta khẽ chau lại mà phán:

- Cô không phải bị duyên âm theo, đường tình duyền của cô rất trắc trở. Phải vượt qua muôn vàn khó khăn thì mới đi đến viên mãn. Còn chuyện giấc mơ hằng đêm của cô đều là của quá khứ mà cô đã lãng quên.

Triệu Y Vân khi đó cũng khó hiểu những lời ông thầy kia nói. Bản thân cô nghĩ ông ta chỉ là một kẻ lừa đảo, vậy nên đã trả tiền rồi ra về. Trước khi cô bước chân ra cửa, ông thầy khi lại nói với cô một câu đầy hàm ý:

- Sau này cô sẽ gặp lại người mình nhung nhớ nhưng tính mạng cô sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn. Cái chết sẽ cận kể, nếu hai người không thể vượt qua thì một trong hai sẽ phải chết.

Cô nghe xong cũng không nghĩ gì bước chân đi nhanh hơn. Vì từ khi cô bước chân vào trong nhà cảm giác ớn lạnh bao trùm lấy cô, giống như có hàng trăm con mắt đang nhìn chẳm chẳm vào mình. Nhưng cô đã nhìn xung quanh hoàn toàn không có gì cả, chỉ có ông thầy ngồi trên phản và một cái tủ thờ.



Sau khi ra khỏi nhà của ông thầy kia, Triệu Y Vân đi nhanh ra phía cổng chỗ bạn mình đang chờ. Cô ấy tỏ ra sốt ruột hỏi han mọi chuyện. Cô cũng không giấu giếm gì mà kể hết lại mọi chuyện cho cô bạn mình nghe.

Cô ấy nghe xong cũng khẽ nhíu mày mà nói:

- Nếu không phải do duyên âm thì là do đâu chứ.

Triệu Y Vân cũng lắc đầu bất lực, cô sực nhớ ra chuyện gì đó liền nói nhanh với cô bạn mình:

- Ái Vy cậu chở mình lên chùa đi, biết đầu các sư thầy ở đó có thể giúp được mình.

Ái Vy cũng gật đầu đồng ý, hai cô gái không chần trừ vội lên xe lái đi. Ông thầy ngôi trên phản, đôi mắt sáng quắc nhìn ra phía ngoài cổng. Nhìn thấy chiếc xe của cô đã đi xa, lúc này ông ta khẽ thở dài đi đến trước tủ thờ rút ra ba que nhan, lấy bật lửa đốt lên rồi cắm vào bát hương trên tủ thờ.

Làn khói hương nghi ngút bay lên, lúc này ông ta chợt ôm ngực rồi phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Tiếng ho khụ khụ vang lên trong căn nhà, miệng ông ta khẽ lẩm bẩm giọng nói có phần mệt mỏi:

- Ta chỉ có thể giúp cô được đến đó, vì ta đã nói ra thiên cơ nên mới bị quật. Hai người vốn dĩ là duyên tình kiếp, mãi mãi không thể tách rời. Chỉ có điều....

Chưa kịp nói dứt câu, ông ta lại phun ra một ngụm máu nữa rồi từ từ gục xuống chiếc phản bất tỉnh. Học trò của ông ta từ trên núi hái thuốc trở về nhìn thấy sư phụ của mình bất tỉnh vội chạy nhanh đến đỡ ông ta dậy.

Cậu ta lấy từ trong lọ ra một viên thuốc gì đó rồi đút vào miệng của sư phụ mình. Chẳng mấy chốc thần sắc của ông ta cũng dần trở lại bình thường.