Ngày đầu năm không khí khá lạnh nên Du Huân Huân rất lười dậy , nàngrúc đầu trong tấm chăn bông ấm cúng say giấc. Người đàn ông nằm bên cạnh vẫn im lặng ngắm nhìn nữ nhân xinh đẹp , đột nhiên nàng đưa tay kéo tấm chăn lên cao , rúc đầu vào chăn , cả cơ thể cuộn tròn . Nhìn hành độngcủa nàng , Ngô Vũ Thần bật cười , đưa tay kéo chăn ra , cố gắng mãi mớilôi được thân hình kiều nhỏ ra ngoài , cất tiếng “Bà xã , sáng rồi , mau dậy đi anh đưa em đi chơi.”
“Huân Huân !” Hắn đưa tay nâng mặt nàng lên.
Du Huân Huân xoay người vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn , lí nhí nói “Ưm…không dậy , ngủ thêm chút nữa….”
Ngô Vũ Thần đưa mắt nhìn nàng , có lẽ do hôm qua thức khuya nên nàngcòn mệt , hắn cưng chiều ôm lấy nàng nằm xuống “Được rồi , ngủ thêm chút nữa.”
Gần trưa Du Huân Huân cũng không chịu dậy , Ngô Vũ Thần dọn sẵn cơmra khay rồi đem lên phòng . Nhìn nàng vẫn say ngủ hắn cất tiếng “HuânHuân , trưa rồi. Em mau dậy ăn sáng đi.”
Du Huân Huân nhíu mày tỉnh dậy , gục đầu vào lồng ngực rắn chắc , dụi dụi đầu “Ưm…ông xã…”
Ngô Vũ Thần vuốt tóc nàng , cất tiếng “Hử ?”
*Chụt…- Du Huân Huân nhướn đầu dậy hôn lên môi hắn , cười hì hì “Chào buổi sáng.”
Hắn mỉm cười , đưa tay nhéo bên má phúng phính “Bây giờ mà là buổi sáng sao ?”
Nàng không trả lời đi vào toilet rửa mặt , thay đồ . Một lát sau mới bước ra ngồi trên giường chờ hắn đưa cơm.
“Em ăn đi.” – Ngô Vũ Thần đưa chén cho nàng , rồi cùng nàng ăn cơm. “Một lát nữa anh sẽ đưa em đến nhà ba mẹ anh.”
“Vâng.”
“Ăn nhiều một chút !”
Du Huân Huân híp mắt cười , vui vẻ ăn , hôm nay là ngày đầu của nămmới khiến nàng rất vui khi được đón tết cùng hắn. Nhìn nàng cứ tủm tỉmcười hắn cất tiếng hỏi “Có chuyện vui sao ?”
“Hửm ?….Không có.” – Du Huân Huân ngừng ăn , vừa ngậm chiếc đũa vừa lắc đầu.
“Mau nói anh nghe.”
“Vì lần đầu được đón Tết cùng anh”
Ngô Vũ Thần có chút ngỡ ngàng , hắn đưa tay chạm vào cái mũi nhỏ xinh , cười tươi nói “Vui đến thế sao ?”
“Ừm.”
“Ăn mau đi.”
“Vâng.”
***
Ngô Vũ Thần lái xe đưa nàng đến Ngô gia , vì trời lạnh nên nàng phảimặc nhiều áo để giữ ấm , đứa bé trong bụng càng lúc càng lớn . Tuy nàngkhông hay khó chịu như những phụ nữ mang thai khác nhưng hắn cũng phảirất cẩn .
Du Huân Huân mở cửa đi vào trong , mọi người trong Ngô gia đều có mặt cả Du Ái My và Vân Yến Nhi cũng có mặt. Nàng vui vẻ cất tiếng “Chào mọi người , Tiểu Yến , cậu cũng đến đây sớm thế sao ?”
“Anh Chấn Nam đưa mình đến.” – Vân Yến Nhi mỉm cười trả lời. Vừa sáng sớm cô đã nhận được điện thoại của Ngô Chấn Nam là sẽ đến đây.
“Hai người định bao giờ cưới ?”
“Ây….bây giờ vẫn còn sớm , cậu thật là…”
“Không còn sớm , năm sau sẽ có thiệp hồng gửi chị đấy.” – Ngô ChấnNam chen ngang , ôm vai Vân Yến Nhi mà nói , khiến cô có chút xấu hổ màđỏ mặt.
Du Huân Huân bật cười “Không cần kiêng nể như vậy , anh lớn hơn em cứ xưng hô bình thường là được.”
“Sao được ? Phải đúng với quy tắc , con là vợ của Vũ Thần thì là chị dâu của nó.” Ngô phu nhân nhíu mày lên tiếng.
“Bà xã , qua đây.” – Ngô Vũ Thần ngồi đối diện hắn đưa tay ngoắcngoắc , Du Huân Huân bước sang ngồi kế bên , hắn lại cất tiếng “Mẹ cứ để Huân Huân thoải mái , cô ấy muốn gọi sao cũng được.”
“Haiz…Tùy con vậy.”
“Vâng.” – Nàng híp mắt cười , chỉ có Ngô Vũ Thần hiểu ý nàng.
“Xem ra anh rất chiều vợ.” – Ngô Thiên Bảo cất tiếng chọc ghẹo , quảthật từ khi em trai anh lấy vợ anh cũng có được thú vui mới là chọc ghẹo hắn-
“Tất nhiên , chẳng lẽ anh không chiều vợ ?”
“Vợ anh sao ? Tất nhiên phải chiều rồi , không chiều sẽ chết đấy…haha…”
“Anh còn dám nói , em đâu cần anh phải chiều chuộng.” – Du Ái My đánh mạnh vào vai anh , trừng mắt nói.
“Haha…này Tiểu Minh con nói xem có phải ba rất chiều mẹ ?” – Anh đưatay chạm vào bên má phúng phính của cậu nhóc đáng yêu đang ngồi trên đùi cô.
“Hihi…ưn….” – Cậu nhóc Ngô Tuấn Minh híp mắt cười , đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy ngón tay vừa chạm vào mặt mình.
Ngô lão ôn tồn cất tiếng “Tiểu Huân , Vũ Thần nó có chăm sóc cháu tốt không ?”
“Anh ấy chăm sóc con rất tốt.”
“Hèn gì thấy cậu mập lên nhỉ.” – Vân Yến Nhi cất tiếng trêu chọc.
Nàng trừng mắt liếc cô , bặm môi nhìn hắn “Anh thấy chưa , cứ bắt em ăn nhiều đồ bổ làm em sắp biến thành con heo rồi.”
“Có sao đâu , trong mắt anh em vẫn rất xinh đẹp.”
“Aiz….sao nổi hết da gà vậy nè…” – Ngô Chấn Nam giả vờ rùng mình một cái , thích thú nói.
Du Huân Huân “hừ” mạnh một cái , hắn chỉ mỉm cười , đưa tay vuốt tócnàng , mọi người cũng bật cười , nang tự hỏi rôta cuộc thì tại sao aicũng chọc ghẹo nàng như thế ???
“Tiểu Huân , ăn trái cây đi.” – Ngô tổng đẩy đĩa trái cây cho nàng ,Du Huân Huân đưa tay cầm lấy nỉa cắm miếng dưa cho vào miệng rồi quaysang nhìn hắn “Anh ăn không ?”
Hắn nhướn mày , há miệng ra , nàng vui vẻ đút cho hắn , mọi người đều trố mắt nhìn , hai cái người này đang xem mọi người là không khí sao ??
Du Ái My bật cười “Hôm nay năm mới mọi người phải vui vẻ lên chứ.”
“Phải phải , nào , một lát nữa các con phải ở lại đây ăn cơm đấy nhé.” – Ngô phu nhân cười tươi , cất tiếng nói.
“Vâng.” Mọi người đều đồng ý , không gian bắt đầu trở nên vui vẻ vàhuyên náo. Cậu nhóc Ngô Tuấn Minh thì ngoan ngoãn ngồi im , để cho mọingười nói chuyện…
—
Hai năm sau….
“Đây là hoa cưới của cậu.” – Bó hoa cưới màu lam được trao cho cô dâu xinh đẹp trong váy cưới màu trắng. Du Huân Huân mỉm cười nhìn cô bạncủa mình.
Vân Yến Nhi gật đầu “Cảm ơn cậu.”
“Hôm nay trông em rất xinh.” – Du Ái My
vén tóc cô sang một bên , khóe miệng giương lên , cất tiếng nói.
Hôm nay là lễ cưới của Vân Ái My và Ngô Chấn Nam , lễ cưới này vốn đã tổ chức năm trước nhưng lại rời lại đến năm nay.
“Mau lên , anh Chấn Nam đang chờ ỏ ngoài đấy.”
“Ừ.”
Du Huân Huân nắm tay cô mở cửa bước ra ngoài . Lễ cưới được tổ chức ở nhà thờ , là nơi vợ chồng Ngô Vũ Thần từng làm lễ. Mọi khách mời đềuđứng bên ngoài , chờ đợi cô dâu bước ra. Mục sư cũng đang chờ đợi , đứng bên cạnh là chú rể Ngô Chấn Nam.
Du Huân Huân rời tay cô , bước đến bên chồng mình.
“Mẹ…ưm…” – Nàng vừa bước đến một thân hình nhỏ nhắn đã lao tới , ôm lấy chân nàng . cất giọng nỉ non.
Du Huân Huân cuia người bế cậu nhóc lên , hôn lên bên má trắng nộn phúng phính “Chuyện gì ? Tiểu Kỳ , chơi có vui không ?”
“Ưn..” – Cái đàu nhỏ gật gật , cậu nhóc là con của nàng và Ngô VũThần . Hai năm trước đã được chào đời , tên là Ngô Thiên Kỳ , nhỏ hơncon trai của Ngô Thiên Bảo 1 tuổi. Rất kháu khỉnh và đáng yêu. Cậu nhócđang chập chững biết nói.
“Đáng yêu quá đi.” – Du Huân Huân cọ cọ cái mũi nhỏ , cưng chiều nói
Ngô Vũ Thần vươn tay đón lấy nó , khóe miệng khẽ nhếch lên “Để anh bế con , Tiểu Kỳ , lại đây.”
“Ưm…” – Cậu nhóc níu lấy áo hắn , ôm chặt . Du Huân Huân xoa xoa cáiđầu nhỏ . Đứng cạnh hắn , ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp đang tiến lại gầnchú rể…
Khi chiếc nhẫn lấp lánh đeo vào ngón áp út của Vân Yến Nhi , hàngloạt tiếng vỗ tay liền vang lên. Ánh mắt nàng hướng đến đôi vợ chồng mới cưới rất hạnh phúc , Ngô Vũ Thần khẽ cất tiếng “Đi thôi.”
“Vâng.” – Du Huân Huân híp mắt cười nắm tay hắn bước đi , hôm nay gia đình họ sẽ đi du lịch theo kế hoạch đã tính từ trước nhưng Ngô Chấn Nam lạiquyết định cưới hôm nay không còn cách nào khác nàng và hắn phải hoãnchuyến đi lại 3 tiếng. Bây giờ đã tận mắt thấy họ kết hôn nên có thể đi.
Ngô phu nhân thấy hắn rời đi , bà liền bước đến kéo tay hắn”Vũ Thần.”
Ngô Vũ Thầnquay đầu nhìn , thanh âm trầm thấp khẽ vang “Có chuyện gì ạ.”
“Hai con định đi ngay bây giờ sao ?”
“Vâng.”
“Vậy đi cẩn thận , nhớ chăm sóc Tiểu Huân cẩn thận.”
“Con biết rồi.”
“Tạm biệt mẹ.” – Du Huân Huân mỉm cười cúi đầu chào bà.
“Ừ.”
Ngô Thiên Bảo thấy gia đình Ngô Vũ Thần bỏ đi , anh đi đến gần bà , cất tiếng hỏi “Hai đứa đó đã đi rồi sao ?”
“Ừ.”
“Chậc , bỏ đi nhanh vậy sao ?”
“Cứ kệ chúng nó , cũng đã lâu rồi cả nhà Vũ Thần không đi chơichung.” – Bà thở dài nói. Anh nhún vai quay lưng bỏ đi , chuyện của NgôVũ Thần anh cần gì phải lo lắng và bận tâm vì em trai anh là kẻ thíchlàm gì thì làm có bao giờ nghe ai ?
“Anh đã đi rồi sao ?” – Ngô Chấn Nam cầm ly rượu bước xuống , vốn định mời Ngô Vũ Thần một ly thì đã không thấy đâu.
Du Ái My mỉm cười “Đã đi rồi.”
“Aiz….”
“Kệ họ đi anh , phải để Tiểu Huân có thời gian đi chơi với chồng vàcon chứ.” – Vân Yến Nhi kéo cánh tay anh , cất tiếng nói. Ngô Chấn Namcũng đành vậy , đưa mắt nhìn vào đám đông.
Bóng dáng vợ chồng Ngô Vũ Thần và cậu con trai Ngô Thiên Kỳ dần khuất sau đám đông. Sau bao chuyện xảy ra Du Huân Huân cũng đã sống vui vẻmọi ám ảnh trong qua khứ đều trôi vào quên lãng…
*End.