Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có

Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có - Chương 17




Lúc An Linh tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu qua lớp rèm cửa sổ khiến cô hơi chói mắt. An Linh nhăn nhăn mày lại, cô ghét nhất là bị đánh thức vào buổi sáng.



Tần Nam nhìn cô bé của mình vô cùng bất mãn với việc dậy sớm hơn thường ngày mà trong lòng lại thấy khoái chí, ai bảo cô hôm qua không để ý đến anh chứ. Không phải anh nhỏ nhen, nhưng mà đã mấy ngày rồi anh và cô chưa gặp nhau, điện thoại thì chỉ kịp nói vài câu là cô đã vội tắt. Tình cờ gặp được cô ở hội quán khiến anh không kịp suy nghĩ gì mà nhanh chóng lôi cô vào căn phòng dành riêng cho anh ở đây. Nhớ nhung bao ngày qua chưa kịp giải tỏa thì An Linh lại khóc nức nở cả buổi tối khiến Tần Nam càng cuống hơn, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng an ủi, nhưng cô càng thoải mái thì anh lại khó chịu không thôi. Mất bao công sức dỗ dành cô ngủ, Tần Nam chỉ biết cười khổ nhìn cậu bé đang đứng thẳng của mình. Cả đêm qua anh gần như không thể ngủ nổi, ôm người đẹp mềm mềm thơm thơm trong lòng mà lại không thể làm gì, chính Tần Nam cũng thấy uất ức thay cho người anh em của mình.



An Linh vừa tỉnh dậy thì thành phần ác mà trong người nào đó cũng nhanh chóng thức tỉnh. Tần Nam vừa cười vừa cọ cọ mũi vào người cô, hai cánh tay ôm chặt cô không rời khiến An Linh phải hét lên vì nhột:



“Á, anh mau bỏ tay ra, nhột quá… á”.



An Linh càng hét lớn thì Tần Nam càng thích trò chơi này, hai tay anh di chuyển khắp người cô khiến An Linh co lại như một con mèo nhỏ nằm gọn trong lòng anh. Chăn nệm cũng bị hai người đùa giỡn mà rơi hết xuống giường, quần áo cả hai đều xộc xệch, gương mặt An Linh thì đỏ ửng vì la hét nãy giờ, khung cảnh muốn bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ.



Hai người đùa giỡn một hồi lại chọc ra lửa lớn, bàn tay Tần Nam càng ngày càng quá phận, anh không kiêng dè gì mà đụng chạm hết tất cả những điểm nhạy cảm trên cơ thể An Linh. Bàn tay anh như có ma thuật, khẽ lướt nhẹ trên người cô mà giống như một người làm phép, chẳng mấy chốc đã khiến An Linh lạc vào mê trận tình triều.



Tần Nam lấy từ trong ngăn tủ đầu giường một gói nhỏ, An Linh chỉ vừa tò mò nhìn xem đó là gì thì đã nhanh chóng nhắm mắt lại. Người đàn ông không biết xấu hổ này, đến thứ đó mà cũng để sẵn ở đây như vậy, mà khoan đã…



“Sao anh lại có cái này ở đây”. An Linh trợn mắt lên hỏi anh.



“Bình thường thôi mà”. Tần Nam thản nhiên đáp.





“…”An Linh càng tức hơn.



“Sao vậy, không phải em thích vị dâu tây sao, mấy lần trước thấy em hưởng thụ lắm mà”. Tần Nam nói chuyện càng không có chừng mực hơn.



“Anh đi chết đi”. An Linh ném mạnh cái gối ôm về phía anh, cô không còn mặt mũi mà sống trên cõi đời này nữa rồi.



Tần Nam dễ dàng đón được cái gối của cô, anh nhanh chóng quay trở lại giường, cúi xuống gần gương mặt đang đỏ rực của An Linh, cười đến là xấu xa:



“Anh mà chết thì em phải làm sao bây giờ”.



Nhìn gương mặt hoa hoa công tử, hại nước thiệt dân của anh, An Linh chỉ muốn một cước đá bay anh ra ngoài, thế nhưng cô chưa kịp hành động thì ai kia đã nhanh hơn một bước. Phân thân của anh khẽ động, ngay lập tức tiến sâu vào trong cơ thể cô làm An Linh chỉ biết trân mình đón nhận. Vật của anh đi vào đến đâu cô đều cảm nhận đến đó, thậm chí trên bụng cô còn nhô lên một vùng rõ rệt.



“Anh đi ra một chút đi, trướng quá”.



Tay An Linh đánh đánh lên ngực anh, cô thực sự rất khó chịu, có vẻ như của anh đã to hơn so với trước kia rất nhiều thì phải.




“Ngoan,thả lỏng ra một chút đi, em hút anh chặt quá, anh làm sao mà chịu nổi”.



Tần Nam cũng khổ sở không kém, mới chỉ có một tuần thôi mà cô đã trở nên chặt khít như vậy, hàng ngàn cái miệng nhỏ bao chặt lấy anh, bảo anh làm sao mà khống chế được bây giờ. Cô đúng là bảo vật ông trời ban cho anh mà, mềm mại, ấm áp lại chật cứng như lần đầu tiên, thật khiến cho đàn ông dục tiên dục tử.



An Linh nghe lời anh, cô cố gắng thả lỏng bản thân, cơ thể dần trở nên mềm mại, hai chân cô nâng lên, vòng quanh eo của anh, đôi chân thon dài còn thỉnh thoảng cọ cọ vào hông anh như trêu ghẹo, điều đó đã khiến khống chế của Tần Nam tan biến trong nháy mắt.



“Là em tự chuốc lấy đấy, đừng trách anh”. Anh khẽ gằn nhẹ, giọng nói trầm ấm quyến rũ như cuốn hút An Linh vào trong nó.



Những lần làm tình trước, Tần Nam luôn là người rất chu đáo, anh có thể biết được mọi xúc cảm cơ thể của An Linh, thỏa mãn mọi mong muốn của cô khiến An Linh sung sướng đến tận trời. Thế nhưng lần này thì khác. Đang lúc cao trào mãnh liệt thì anh lại đột nhiên dừng lại khiến An Linh khó chịu muốn chết. Cơ thể cô ngứa ngáy khó nhịn, có một thứ gì đó khát khao được an ủi, nhưng chính An Linh lại không biết phải làm sao để thỏa mãn cơ thể mình.




Chưa kịp đợi đển An Linh bất mãn thì Tần Nam lại đột ngột đi vào, vật đàn ông của anh to lớn, từng đường gân nổi lên rõ rệt, cọ xát mọi góc nhỏ trong cơ thể cô khiến An Linh thoải mái rên rỉ:



“Uhhhh,…ahhhh”.



“Sướng không?”. Tần Nam tà mị hỏi.




“Em không trả lời thì chúng ta dừng lại thảo luận một lúc”.



“Đừng mà… em khó chịu lắm”. An Linh mềm nhũn trong vòng tay anh, nói như sắp khóc.



Tần Nam vẫn chần chừ không chịu động đậy, đầu nấm của anh chọc chọc một điểm bên trong cơ thể cô khiến An Linh như phát điên, thế nhưng lúc cô tưởng như sắp đến đỉnh thì anh lại dùng dằng không chịu cho cô.



“Anh… mau động đi….cho em đi mà…”. Chỉ một câu nói đơn giản mà An Linh nói mãi không xong, bản năng cơ thể khiến cô thèm muốn nhiều hơn thế nữa, từng cơn ngứa ngáy bên trong cơ thể, âm vật của cô cũng trở nên nóng rát, nó rất thèm được anh quan tâm an ủi.



Nhìn cô gái xinh đẹp kiều mị uốn éo cơ thể dưới thân mình, Tần Nam có muốn cũng không thể nhịn được nữa, cả tuần qua ngày nào anh cũng mơ được cùng cô lăn lộn trên giường, cơ thể anh đã sớm bùng nổ từ lâu rồi.



Tần số luật động như vũ bão, từng trận từng trận khoái cảm đánh úp lấy hai người. Cả hai như con thú đang lao vào nhau, không bận tâm những thứ xung quanh, chỉ sống đúng theo bản năng nguyên thủy nhất của vạn vật trên đời.



Cơ thể An Linh như được mở rộng hết cỡ, ôm trọn lấy anh, vuốt ve, an ủi, còn Tần Nam thì vô cùng mạnh mẽ, mỗi lần va chạm đều chạm đến nơi sâu tận cùng trong cơ thể cô, nhiệt độ nóng rực như thiêu đốt cả hai con người đang triền miên không thiết sống chết kia. Cả căn phòng cũng vì thế mà ngập tràn mùi vị hoan ái, âm thanh hai cơ thể va chạm vào nhau như vang vọng khắp nơi, hòa với tiếng rên rỉ của họ tạo nên một bản tình ca lãng mạn nhất thế gian, khúc nhạc của những con người đang yêu.