Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có

Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có - Chương 20




“Hai người làm gì mà lén lút ở đây vậy?”.



Mike và Lục Chí Canh đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng A301 thì một giọng nói đáng sợ vang lên khiến cả hai người đều giật nảy mình.



“Tần Nam, cậu có thể đừng đi lại không một chút tiếng động như vậy nữa được không, có ngày bọn mình chết vì bị cậu dọa mất thôi”. Lục Chí Canh ai oán nói.



Mike ở bên cạnh cũng bày tỏ ánh mắt đồng tình.



“Hai thằng đàn ông, lén la lén lút ở đây làm gì hả?”. Tần Nam vẫn không buông tha câu hỏi lúc nãy.



“Cậu đi mà hỏi Mike đấy, tự nhiên tên đó bảo đứng ở đây đợi một người, còn lại thì không chịu tiết lộ gì cả”.



Tần Nam đánh mắt qua nhìn Mike, có thể khiến cho tên này hứng thú, ngoài pha chế rượu ra thì chỉ có thể là mỹ nữ, đại mỹ nữ là đằng khác.



“Hai người không cần hỏi, tôi không nói đâu”. Thực ra thì anh ta cũng chẳng biết gì về cô ấy ngoài một cái tên tiếng Anh, Ann.



“Vậy thì chúng tôi đợi cùng với cậu vậy, chẳng phải anh em là có họa cùng chịu hay sao”. Lục Chí Canh nhanh nhảu đáp, một buổi tối buồn tẻ như thế này, cuối cùng cũng có chuyện vui để hóng rồi.





Tần Nam nhìn theo ánh mắt của Mike, A301, đây là một trong những phòng Vip loại một của bar này, khỏi cần nghĩ cũng biết trong đó bây giờ đang diễn ra những gì. Những cậu ấm cô chiêu giàu có, cái gì cũng có thể thiếu, nhưng tuyệt đối không thiếu tiền, trong khi người khác mải suy nghĩ tìm cách kiếm tiền, thì bọn họ lại vắt óc suy nghĩ cách chơi sao cho thú vị. Phòng Vip của các quán bar nổi tiếng luôn là sự lựa chọn số một, rượu ngon, mỹ nữ, cuộc chơi thác loạn dường như sẽ không bao giờ chán.



Mike liếc nhìn đồng hồ đeo tay một lần nữa, đã 5 phút trôi qua rồi, sao cánh cửa kia vẫn chưa có dấu hiệu sẽ mở ra. Không kịp để bản thân suy nghĩ kỹ, anh ngay lập tức chạy nhanh về hướng phòng A301.



Tần Nam và Lục Chí Canh bị hành động đột ngột của Mike khiến cho không phản ứng kịp, đến khi định thần lại, biết tên kia định làm gì thì cả hai ngay lập tức chạy lại giữ chặt lấy Mike.




“Cậu định làm gì vậy, điên rồi sao”. Tần Nam gắt nhẹ, nhưng không một ai dám bỏ lời nói của anh ngoài tai.



Mike vung tay thoát khỏi sự kiềm cặp của Tần Nam và Lục Chí Canh, anh nhìn thẳng vào mắt hai người bạn của mình, giọng điệu vô cùng kiên quyết:



“Hai cậu nghe này, một cô gái đóng giả là nhân viên ở đây đang ở trong kia. Là mình chỉ cho cô ấy cách trà trộn vào trong phòng, bây giờ mình không thể mặc kệ sống chết của cô ấy được”.



“Không phải là việc cậu có thể can thiệp được”. Tần Nam lạnh lùng nói.



“Đúng đó, quán bar nào cũng có những quy định riêng của nó, Mike, điều này cậu hẳn là phải biết chứ. Bây giờ chỉ cần cậu xông vào kia, tụi bảo kê nhất định sẽ không tha cho cậu đâu”. Lục Chí Canh cũng khuyên giải.




“Nếu là bình thường, mình nhất định không ngăn cản, cậu thích làm gì thì làm, nhưng bây giờ cậu đang bị cấm túc, bác Lục nhất định sẽ nhốt cậu vào quân đội nếu cậu tiếp tục gây sự ở đây một lần nữa”. Tần Nam nhàn nhạt nói.



Lời của Tần Nam thực sự khiến Mike phải suy nghĩ lại, chuyện lần này mà ầm ĩ đến tai ông già thì anh nhất định cũng chẳng được yên thân. Nhưng, ánh mắt cô gái kia nhìn anh tin tưởng như vậy, lại còn ngọt ngào nói tiếng cảm ơn anh. Ánh mắt Mike khẽ trầm xuống, đúng lúc Tần Nam nghĩ là cậu ta đã hiểu thông thì Mike dùng lực đầy mạnh cánh cửa phòng A301.



Cánh cửa vừa mở ra, tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn ba người đang đứng trước của phòng.



An Linh đang đứng chờ cô tiếp viên chia đồ ăn vào đĩa của từng người thì bị cảnh tượng đang diễn ra làm sợ hết hồn. Mike, Tần Nam, cùng một người đàn ông đẹp trai một cách quỷ dị đang nhìn chằm chằm vào căn phòng mà cô đang đứng.



Nguy rồi, các quán bar đều không cho phép nhân viên tùy tiện vào phòng bao của khách, huống chi đây lại là phòng Vip, chuyện này nhất định sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến Mike, cậu ta chỉ là một nhân viên pha chế ở quầy bar, nhất định sẽ bị đám công tử ăn chơi ở đây chỉnh chết mất thôi.



Ánh mắt của mấy vị khách nhìn ba người đường đột xuất hiện kia không mấy thiện cảm. An Linh vội vàng đưa mấy cái đĩa đựng đồ ăn cho Mike, miệng cười cười nói với anh ta:




“Anh đến chậm quá, chén đĩa trong phòng này hơi nhiều, anh mau giúp em mang ra ngoài đi”.



Mấy người đàn ông đang uống rượu nheo nheo mắt lại, tia nhìn nguy hiểm bắn khắp phòng. Trán An Linh tuôn đầy mồ hôi lạnh, nhìn dáng vẻ Mike dường như không muốn đi ra ngay lúc này, mà mấy tên công tử trong phòng cũng chẳng có vẻ gì muốn buông tha cho bọn họ.




Mấy cô tiếp viên vẫn tiếp tục rót rượu vào ly cho khách, An Linh nhận lấy chiếc đĩa cuối cùng từ tay cô tiếp viên chia đồ ăn, mặc dù trong phòng nồng nặc mùi thuốc súng, thế nhưng vẻ mặt của tất cả nhân viên ở đây đều không hề biến sắc. Tố chất thật tốt, An Linh thầm than trong lòng.



Cô đưa toàn bộ số đĩa dơ cho Mike cầm, ánh mắt sắt bén liếc nhìn anh ta. Thế nhưng Mike lại chẳng thèm để cô vào mắt. Tần Nam ngay từ lúc cánh cửa phòng mở ra đã nhìn chằm chằm vào An Linh, đến lúc này anh cũng không nhịn được nữa, một tay kéo An Linh đi ra khỏi phòng, ánh mắt ra hiệu cho Lục Chí Canh kéo cái tên cứng đầu đang đứng bên cạnh anh ra ngoài luôn.



Đang lúc An Linh định thở phào nhẹ nhõm thì một tên ngồi ở góc trong cùng của căn phòng lên tiếng:



“Sao lại đi nhanh thế, ngồi xuống uống với mọi người một ly đi chứ”. Giọng nói trong trẻo cho thấy anh ta là một người còn khá trẻ, thế nhưng cung cách nói chuyện lại chẳng dễ chịu chút nào.



Tần Nam miễn cưỡng quay đầu lại, anh nhìn thẳng vào mắt tên kia, hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt tóe lửa nhìn tên vừa mới lên tiếng. Tến kia nhìn bọn họ rồi cười khẽ, tiếng cười rất nhỏ nhưng mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy. Toàn thân Tần Nam chợt cứng đờ, An Linh vội vàng giữ chặt lấy người anh, nhìn anh đầy cầu khẩn. Tần Nam nhìn thẳng vào mắt An Linh, từ từ kiềm chế cảm xúc, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng:



“Mọi người cứ chơi vui vẻ, buổi hôm nay tôi mời, chúng tôi còn chút việc, xin cáo lỗi trước”.



Chỉ một câu nói đơn giản của anh, nhưng cả đám người trong phòng không một ai dám lên tiếng phản đối. Mặc dù lời nói của Tần Nam vô cùng lịch sự, cử chỉ cũng không có gì vô lễ, nhưng ánh mắt sắc lạnh của anh cũng đủ để cho cả đám không rét mà run.



Tần Nam khẽ liếc nhìn đám bảo kê trong phòng, bọn chúng nhanh chóng đứng thành một vòng vây phía sau anh, thuận lợi để cho đám người Tần Nam đi ra ngoài một cách dễ dàng.