Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có

Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có - Chương 47




Khi Tần Nam chạy đến nơi thì An Linh đã khóc như một con mèo nhỏ, hai mắt đỏ hoe khiến người ta thương xót không thôi.



"Ngoan, đừng khóc nào, có chuyện gì thì em cũng phải bình tĩnh đã chứ".



Tần Nam vừa ôm cô vào lòng vừa hết lời dụ dỗ, mãi một lúc sau mới khiến An Linh từ từ bình tĩnh trở lại. Dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, An Linh nhớ lại chuyện lúc nãy mà vẫn còn thấy hoảng sợ vô cùng. Cô chỉ biết gọi điện cho Tần Nam để khóc, bây giờ bình ổn tâm trạng rồi thì cô lại bối rối không biết phải làm sao cho phải.



An gia từ trên xuống dưới đều vô cùng coi trọng thanh danh, nếu như chuyện An Chu Nhi lén lút qua lại với anh rể bị lộ ra ngoài thì chắc chắn cuộc sống của cô ta những ngày sau sẽ chẳng thể dễ dàng nổi. Nhưng còn có cả Nhậm Doanh nữa, anh ta vốn là một con người vô cùng cực đoan, suy nghĩ vừa gia trưởng lại có chút ngu xuẩn, không biết anh ta còn còn thể làm ra loại chuyện kinh khủng gì nếu như người khác biết được bí mật này của anh ta. Thậm chí An Linh nghĩ, hồi nãy nếu cô không nhanh chân chuồn lẹ, nếu để họ phát hiện ra mình thì cái mạng nhỏ này của mình không biết còn giữ được nữa hay không đây.



Điều cô lo nhất bây giờ vẫn là An Mai Mai, nếu như chị biết chồng mình ngoại tình, mà lại là ngoại tình với chính em họ mình thì không biết chị ấy có chịu đựng nổi cú sốc này hay không. Tốt nhất là đừng có bất cứ mối liên hệ nào giữa việc chị ấy tự tử và Nhậm Doanh ngoại tình bên ngoài, nếu không cô nhất định sẽ không để yên cho hai người kia đâu. Tính cách Mai Mai vốn mềm yếu, cô chỉ sợ chị ấy phải chịu thiệt thòi mà thôi.



Càng nghĩ lại càng rối, An Linh thực sự muốn ngay lập tức đi gặp hai người kia để chất vấn, suy nghĩ kỹ lại thì cô không dám manh động như vậy. Nhưng không làm gì thì cô lại không thể chịu đựng được. Loại người như An Chu Nhi đúng là cái gì cũng dám làm, bên ngoài thiếu gì đàn ông,vậy mà cô ta lại cướp chồng của chị mình, thật là khiến cô ghê tởm.



Nhìn khuôn mặt An Linh hết xanh lại đỏ, biểu tình vô cùng phong phú khiến Tần Nam cảm thấy không yên. Anh thấy trời bên ngoài hơi lạnh nên kéo cô vào trong xe, dù có chuyện gì thì về nhà trước đã. Bây giờ cho dù có phải kéo thì anh cũng nhất định mang cô về nhà, cái nơi quái quỷ này không khiến anh yên tâm gì cả.



"Em đã suy nghĩ bình thường trở lại chưa".



Sau khi đưa cô lên xe, mở máy sưởi lên, Tần Nam mới cười cười hỏi cô.



An Linh lườm anh một cái, không thèm chấp với anh nữa.



"Chưa, em còn đang suy tính, anh cứ im lặng một lát đi".




Tần Nam không cảm thấy tủi thân vì bị cô vứt sang một bên như vậy, anh bình tĩnh dò đoán từng chút một. Nếu tình hình của An Mai Mai chuyển biến xấu thì giờ này An gia chắc sẽ loạn thành đoàn rồi, không thể nào An Linh lại tự ra ngoài khóc một mình như vậy. Chuyện này không có khả năng. Vậy thì vì sao chứ. Chẳng phải cô nói mọi người trong nhà đều đã quay về An gia hết rồi sao. Khoan đã, vẫn còn một người ở lại trông chừng, hình như là ông chồng trên danh nghĩa của An Mai Mai thì phải. Nhậm Doanh, người này anh biết, bởi vì tình hình Nhậm gia hơi phức tạp nên tính cách của Nhậm Doanh cũng biến thái khác người, nhưng anh ta không phải là người thông minh gì cho lắm nên luôn thua dưới tay Nhậm Hiền, điều này vô tình chung đã tạo nên tính cách cứng nhắc, vô sỉ và ích kỷ trong con người anh ta. An Linh không phải là người thích đụng độ người khác, cô và Nhậm Doanh có thể nói là không chút thân quen, cô nhất định sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt hắn ta. Vậy thì chỉ có thể là vô tình bị hắn ta bắt gặp, hoặc là cô vô tình nhìn thấy hắn ta làm điều gì đó. Có thể khiến cô kinh sợ như vậy, xem ra chuyện này không hề nhỏ chút nào.



Xe chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước tòa nhà mà An Linh đang ở. Cô vô thức theo Tần Nam xuống xe, đầu óc vẫn không ngừng xoay quanh chuyện xảy ra ở bệnh viện lúc nãy.



Nhìn cô mơ mơ màng màng như vậy, Tần Nam càng thêm lo lắng, anh đi bên cạnh, một tay ôm chặt lấy người cô, dường như chỉ sợ mình không để ý thì cô sẽ lập tức gặp chuyện không may vậy.



Lúc An Linh mở cửa đi vào nhà, Tần Nam vẫn theo sát không rời nửa bước, hành động che chắn của anh khiến cô chỉ biết than khổ trong lòng, chẳng lẽ vô về nhà mà cũng gặp được chuyện gì không lành hay sao, cuộc sống này làm gì mà lắm điều bất ngờ được như vậy chứ.



Đã mấy ngày An Linh chưa về nhà, vừa mở cửa ra, một mùi khó chịu xộc vào mũi cô, căn nhà mới không có người ở vài ngày mà đã trở nên bí bách như vậy. An Linh vội đi mở tung mọi cửa sổ để cho thoáng khí, đồng thời mở ti vi lên để cho có tiếng động một chút.




Tần Nam đến là khó hiểu với thói quen này của cô, chỉ cần ở nhà là An Linh sẽ mở ti vi hoặc bật nhạc, cô dường như không chịu được sự tĩnh lặng, đặc biệt là trong những không gian rộng lớn. Đột nhiên ánh mắt anh dừng lại ở bàn trà trước mặt, tính cách An Linh không phải người quá gọn gàng, nhưng tuyệt đối không phải người bừa bộn, cô sẽ không để tài liệu hay vật dụng cá nhân lung tung như vậy. Có lẽ hôm đó vội chạy đến Thượng Hải nên cô mới không kịp thu dọn mọi thứ hay sao.



Trong lúc Tần Nam ngồi ngoài phòng khách giúp cô thu dọn lại một vài vật dụng lung tung thì An Linh mang hành lý để vào phòng ngủ. Cô vẫn mang theo đồ đạc từ sân bay đến bệnh viện, bây giờ mới có dịp về nhà để cất. Theo thói quen, cô mở hộc tủ trên bàn trang điểm trong phòng ngủ, muốn nhìn vật đó một chút theo thói quen từ nhỏ đến lớn của mình bao năm nay. Mỗi khi từ bên ngoài về nhà, cô luôn nhìn nó một lần, giống như là chào hỏi, cũng giống như là tâm sự, cô chỉ biết đó là món quà duy nhất mà mẹ tặng cho cô từ khi cô mới năm tuổi, bao nhiêu năm nay, nó vẫn luôn là người bạn đồng hành với cô vượt qua mọi nỗi ám ảnh kinh khủng trong cuộc sống.



Mở chiếc hộp nhỏ tinh xảo ra, An Linh không thấy sợi dây chuyền đó đâu. Trái tim cô như đập chậm một nhịp, rất nhanh cô đã thở phào nhẹ nhõm. Hôm đó vội đi Thượng Hải nên cô quên cất nó vào hộp, chắc vẫn bị cô để ở trên bàn trà từ hôm đó đến giờ rồi.



Tần Nam nhìn rất kỹ sợ dây chuyền trên tay mình, kiểu dáng đã cũ, cũng không phải làm từ vật liệu gì quý giá, chỉ là một sợi dây bạc đơn giản, có mặt hình hoa lan tinh xảo, không phải kiểu mặt có nắp mở nên anh nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy nó có điểm gì đặc biệt hoặc có khả năng cất giấu điều gì cả.



"Trả lại nó cho em".




An Linh cầm lấy chiếc dây chuyền trên tay anh, Tần Nam cảm giác được cô thở phào nhẹ nhõm khi tìm được nó. Nhìn cô nâng niu cất nó vào trong một chiếc hộp vô cùng đẹp, anh biết đây tuyệt đối là bảo vật mà cô gái này cất giấu bao nhiêu năm qua.



"Em quý nó như vậy, sao lại vất lung tung ở ngoài bàn trà như vậy chứ, lỡ rơi mất thì sao".



"Hôm đó em vội đi quá nên không kịp cất nó, may mà không rơi ở đâu, nếu không chắc em lục tung nhà lên quá".



An Linh đưa mắt nhìn trên bàn, phát hiện ra mấy tài liệu cô để lung tung cũng được anh sắp xếp lại cẩn thận, cô hơi ngại, nếu không phải anh thu xếp chúng thì với bản tính cẩu thả của cô, chắc sẽ khó mà tìm được sợi dây chuyền này lẫn trong đám giấy tờ kia.



"Cũng muộn rồi, em mau tắm rồi đi ngủ đi".



Nhìn hai mắt cô thâm quầng lại, Tần Nam thương xót nói, cô đã vất vả chạy đi chạy lại cả ngày hôm nay rồi.



An Linh ngoan ngoãn nghe lời anh, đi lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Khi cô vào phòng ngủ lấy đồ thì Tần Nam cũng vào theo, nhìn anh mệt mỏi như vậy, cô có chút thương xót không thôi.



"Anh mau ngủ đi, không cần đợi em đâu, muộn lắm rồi". Nói xong cô nhanh chóng đi tắm, toàn thân cô đã rã rời hết cả rồi.



Tần Nam nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại thì ngay lập tức đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Hồi nãy ngay từ khi bước chân vào phòng anh đã cảm thấy có điều gì đó bất thường. Một căn hộ lâu ngày không có người ở cũng không thể nào có mùi khó chịu như vậy được, huống chi An Linh mới chỉ rời khỏi đây có vài ngày, làm sao mà căn hộ lại trở nên như vậy được chứ. Anh đã hít sâu mấy hơi, cẩn thận đánh giá, đó chắc chắn là mùi thuốc lá của đàn ông, An Linh rời khỏi nhà nên không mở máy lạnh thông gió trong mấy ngày hôm nay, thế nên mùi khói thuốc mặc dù đã nhạt đi rất nhiều nhưng anh vẫn có thể ngửi thấy được.



Tần Nam đã quan sát rất kỹ phòng khách, không hề có sự di chuyển đồ đạc, xem ra đây là một người vô cùng cẩn thận, hơn nữa là biết chắc mục tiêu của mình là gì nên không hề lãng phí thời gian ở những nơi không cần thiết, xem ra đây có lẽ là người quen của An Linh nên mới có thể ra tay thuận lợi như vậy. Vấn đề là người đó là ai và mục đích thật sự là gì chứ?