Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có

Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có - Chương 75




An Linh theo sau lưng Tần Nam vào nhà, từ nãy đến giờ cô không dám ngẩng mặt lên, chỉ sợ lại làm ra điều gì thất lễ.



“Ba, mẹ, hai người ngồi đây một lát đi”. Tần Nam dẫn ba mẹ anh đến sofa, mang nước và trái cây ra.



Hai vị lão nhân gia kia lại chẳng thèm để ý gì đến anh, chỉ chăm chăm nhìn cô gái nhỏ đang đứng nép trong phòng bếp kia, càng nhìn lại càng thấy thích, mà thích nên nhìn mãi không thôi.



Tần Nam bó tay với ba mẹ mình, anh để hai người họ ở phòng khách rồi nhanh chóng kéo An Linh về phòng.



An Linh ngượng đỏ cả mặt, cô đã từng bị người ta nhìn, nhưng đó chỉ là những người xa lạ, còn với ba mẹ của Tần Nam thì khác, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần gì hết mà đã phải gặp mặt phụ huynh rồi. Trong những tình huống như này thì tiểu thuyết thường viết như thế nào nhỉ. Sao đầu óc cô không nghĩ được gì hết thế này.



Tần Nam nhìn cô bé trước mặt anh đang hoảng đến muốn khóc, đành phải tận tình an ủi cô.



“Được rồi, em bình tĩnh đi. Ba mẹ anh dễ tính lắm, họ sẽ không làm khó em đâu”.



An Linh mãi mới chịu ngẩng đầu lên nhìn anh.



“Nãy giờ….em không làm điều gì mất mặt chứ”.



Điệu bộ nhăn nhó không biết phải làm như thế nào của cô khiến Tần Nam thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ sợ ba mẹ mình dọa cô chạy mất, thì ra là cô đang lo lắng chuyện khác.



Anh xoa xoa đầu cô.



“Không sao đâu, có anh ở đây em lo gì chứ”.



An Linh tức giận đánh đánh vào người anh.



“Đến lúc nào rồi mà anh còn đùa như vậy chứ, em đang lo muốn chết đây này”.



Tần Nam xấu xa sáp lại gần cô, miệng cười nham nhở.



“Em làm như vậy khiến anh nghĩ em nóng lòng muốn gả cho anh đấy”.



An Linh liếc anh, cô chẳng thèm nói gì mà đi ra ngoài. Bọn họ không thể để phụ huynh ở ngoài rồi kéo nhau vào phòng to nhỏ như vậy được. Cô đã nghĩ kỹ rồi, sớm muộn gì cũng chết, không bằng chết sớm siêu sinh sớm.



Cô chuẩn bị một chút bánh ngọt mang ra bàn trà, bây giờ cũng hơi muộn rồi, cô sợ họ đói bụng.



Tần lão gia và Tần phu nhân nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ của Tần Nam, khi thấy hai người họ bước ra mới dám thở một hơi. May quá may quá, không phải là con dâu bị bọn họ làm cho sợ rồi chạy mất là được rồi. Khó khăn lắm con trai bọn họ mới dụ dỗ được con gái nhà người ta, hai người bọn họ không thể làm hỏng chuyện được.



“Bác trai, bác gái, hai người ăn chút bánh ngọt đi ạ”.



Nhìn con dâu tương lai ngoan ngoãn lễ phép như vậy khiến hai người càng nhìn càng muốn mau chóng cưới vào nhà. Lòng thầm tính toán năm nay còn những ngày tốt nào có thể làm lễ kết hôn được.



“Cháu gái ngoan, mau ngồi xuống đây chơi với ta một lát đi”. Tần lão phu nhân đẩy đẩy con trai ra chỗ khác, tay nhanh chóng kéo An Linh ngồi xuống bên cạnh mình.



Tần Nam bất mãn với thái độ trọng con dâu khinh con trai của ba mẹ mình, hơn hết anh còn sợ An Linh chưa có sự chuẩn bị trong những tình huống như vậy. Cô từ nhỏ lớn lên ở bên ngoài, làm gì có kinh nghiệm đối đáp với trưởng bối chứ.




An Linh không dám trái ý Tần phu nhân, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh bà, miệng cười ngọt ngào gọi một tiếng.



“Bác gái”.



“Sao lại gọi là bác gái chứ, gọi là mẹ luôn đi cho quen, sau này khỏi bỡ ngỡ”.



An Linh nghe đến đây mặt lại càng đỏ hơn, cô không biết phải đáp lời như thế nào.



Tần Nam thấy thế bèn cứu nguy giúp cô.



“Mẹ, cô ấy xấu hổ, mẹ đừng làm cô ấy sợ”.



Tần lão phu nhân trừng con trai mình, ta đây không phải là đang giúp con sao, không mau mau cưới vào cửa thì làm sao an tâm được.



Bên này Tần lão phu nhân chuyện trò thân mật với An Linh, bên kia Tần Nam đưa mắt ra hiệu cho ba của mình, hàm ý không cần nói cũng rõ, ba mau mau mang mẹ về đi, nếu không đến con dâu cũng chẳng còn đâu. Tần lão gia quá hiểu con trai mình, lại càng hiểu vợ mình hơn, ông nhất thời không biết làm sao cho phải.



“Linh Linh, con ăn bánh ngọt đi, đừng có nói chuyện mà quên ăn như thế, bánh này ngon lắm”.



Tần phu nhân vừa nói vừa đưa một miếng bánh cho An Linh, bây giờ có vẻ hơi muộn, con dâu dường như chưa kịp ăn tối, chắc là đói bụng rồi.



An Linh làm gì còn tâm trạng ăn uống, lại bị hai tiếng Linh Linh của Tần phu nhân dọa sợ, vội vàng đón lấy đĩa bánh lên ăn. Bánh sô cô la, cô rất thích vị bánh này nên mỗi lần đi siêu thị đều mua.




Dưới con mắt chăm chăm của Tần phu nhân, cô chỉ dám ăn nhỏ nhẹ từng miếng. Bánh hôm nay có vẻ hơi ngấy, không ngon như mọi ngày. Cô cố gắng nuốt miếng bánh trong miệng xuống, nhưng cảm giác có cái gì đó không đúng lắm. Cơn buồn nôn khó chịu khiến cô không nhịn được chạy vội vào nhà vệ sinh.



Tần Nam thấy cô như vậy lo lắng chạy theo, bỏ lại hai vị phụ huynh đang không hiểu gì nhìn nhau trong phòng khách.



An Linh nôn một lúc mới thấy đỡ hơn, Tần Nam đỡ cô dậy, lo lắng hỏi.



“Em không sao chứ, cảm thấy thế nào rồi”.



An Linh đón lấy ly nước từ tay anh, lắc lắc đầu.



“Em không sao, chắc là do chưa ăn tối nên dạ dày hơi khó chịu thôi, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi”.



Tần Nam đỡ cô ra phòng khách, An Linh còn chưa kịp xin lỗi về hành vi thất lễ của mình thì anh đã lên tiếng trước.



“Ba, mẹ, cũng muộn rồi, để con tiễn hai người một đoạn”.



Tần phu nhân nghe thế liền phản ứng.



“Sao có thể thế được, bây giờ vẫn còn sớm mà”.



Nói xong bà ngay lập tức quay sang nhìn An Linh.




“Con không sao chứ, nhìn mặt con nhợt nhạt quá”.



An Linh ngượng cười với bà.



“Con không sao ạ, dạ dày hơi khó chịu một chút thôi”. Mỗi lần cô căng thẳng thì đều có phản ứng như vậy nên lần này An Linh cũng không lo lắng gì nhiều.



Tần phu nhân nhìn cô gái nhỏ mệt mỏi đến mức gương mặt cũng tái đi vài phần nên cũng không đành lòng làm phiền cô nữa. Trước khi ra về còn nhất định bắt An Linh phải hứa là cuối tuần đến thăm bà thì mới chịu mỉm cười bước đi.



Hai vị phụ huynh vừa ra khỏi cửa Tần Nam liền lập tức lấy thêm áo khoác mặc vào cho An Linh.



“Anh làm gì vậy, em đâu có lạnh”.



“Đi bệnh viện, dạ dày em không ổn như vậy thì phải đi khám thử xem”.



An Linh không muốn đến bệnh viện một chút nào, cũng đâu phải chuyện gì lớn đâu.



“Em không sao rồi mà”. Cô yếu ớt lên tiếng.



“Không được, nhất định phải đi, lần trước em cũng bị nôn như vậy rồi, không chữa trị để lâu sẽ càng nặng hơn”.



Anh vừa nói vừa kéo cô ra khỏi cửa. An Linh biết không thể thuyết phục được anh nhưng vẫn cố lên tiếng.



“Chỉ khi nào căng thẳng em mới vậy thôi mà, bình thường cơ thể em vẫn khỏe mạnh”.



Tần Nam thắt dây an toàn cho cô xong mới lên tiếng.



“Nghe lời anh, có bệnh thì phải chữa, em cảm thấy không sao nhưng anh đau lòng”. Nói xong anh khởi động xe chạy đến bệnh viện.



An Linh im lặng, bị lời nói lúc nãy của anh làm cho cảm động đến rối tinh rối mù. Cô có phước đức gì mà đời này có thể gặp được người như anh chứ.



Vị bác sĩ già nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt mà lắc đầu thở dài. Phản ứng của ông ấy khiến cho Tần Nam và An Linh hoảng hốt không thôi, không phải là bệnh nan y gì chứ.



Tay ông ấy viết rất nhanh mấy chữ rồi đưa cho Tần Nam.



“Dẫn cô ấy đến đây khám”. Nói xong ngay lập tức đến khám cho bệnh nhân khác.



An Linh nhìn Tần Nam không hiểu gì hết, sao tự nhiên lại bắt bọn họ đến khám chỗ khác, ở đây không khám được sao.



Tần Nam mặc dù trong lòng hỗn loạn nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh dắt tay An Linh đến địa điểm mà bác sĩ kia chỉ. Tờ giấy trong tay anh không ghi rõ đó là nơi nào, chỉ vẽ đường đơn giản, kèm theo số phòng thôi.



Khi hai người bọn họ đến được nơi mà vị bác sĩ kia chỉ định thì đều ngẩn người ra một lúc lâu, tên phòng khám được ghi rất rõ ràng ba chữ "Khoa Phụ Sản".