Sau khi quay về công ty, cô đã không nhịn được mà ngay lập tức gọi điện cho Diêu Xu, ở bên kia thì Diêu Xu cũng mới tắm xong, đến quần áo còn chưa kịp mặc, trên người chỉ có một cái khăn che thân.
Có lẽ vì quá thân thiết cho nên Diêu Xu cũng không có ý định “giữ kẽ” với cô nữa, vừa nhận máy, anh ta vừa nói:
- [Kiều Tuyết Vãn, em đúng là biết chọn thời điểm gọi điện thật đó. Anh còn chưa kịp mặc quần áo vào]
Nhưng nói sao thì Kiều Tuyết Vãn chính là những người thuộc chế độ nhan khống, mà cơ thể này của Diêu Xu quả thật rất tuyệt. Cô còn thản nhiên chống tay nhìn anh ta, nói:
- Diêu Xu, anh như vậy là đang ép em làm sắc nữ đó, anh có biết không hả?
Lúc này Diêu Xu cũng chỉ kịp cầm theo một cái áo choàng tắm, rồi lại ngồi vào bàn làm việc, nếu trái lại là người khác chắc đã sớm mắng cô là kẻ biến thái rồi, tuy nhiên chỉ có Diêu Xu hiểu rõ Kiều Tuyết Vãn cho dù có mê đấm mê đuối tới đâu cũng sẽ không ăn bậy. Còn Kiều Tiêu Mặc chỉ là một sự vô tình đáng yêu thôi.
- [Được rồi, em gọi cho anh là muốn cáo trạng cái gì nữa đây?]
- Cáo trạng chứ! Em không làm nữa, em muốn từ chức, ai muốn nhảy vào thì nhảy đi, em quá mệt với cái tên Nam Thừa Húc rồi.
Diêu Xu nghe qua chỉ cười nhẹ một cái, anh ta còn chẳng màn đáp lại lời của cô, còn Kiều Tuyết Vãn ở bên này thì cứ huyên thuyên về những chuyện khiến cô sôi máu.
Đột nhiên sau đó cô lại nghe thấy điện thoại lại vang lên ba tiếng *Ting, ting, ting* khá quen thuộc và vô cùng êm tai, cầm điện thoại lên xem thì lại nhìn Diêu Xu, cười như chưa từng có cuộc chia ly nào ở đây, lại nói:
- Nhưng em nghĩ là Nam tổng cũng chỉ muốn tốt cho dự án thôi, đúng không Diêu tổng?
- [Ừ, Kiều tổng nghĩ được như vậy là rất tốt. Vậy em còn gì muốn nói nữa không?]
- Không có, hết rồi. Tạm biệt Diêu tổng, chúc anh ngủ ngon nhé.
Sau đó cô còn vẫy vẫy tay với Diêu Xu, ở bên kia đầu dây Diêu Xu cũng chỉ biết lắc đầu chán nản, nhưng chưa kịp tắt máy thì anh ta lại nói:
- [Hai tháng nữa anh và Diễm Túy sẽ về Thành Đô một chuyến, em chuẩn bị đi nhé]
- Tuân lệnh ông chủ!
Sau đó Kiều Tuyết Vãn lại vẫy tay với Diêu Xu thêm một lần nữa rồi mới tắt máy, cầm điện thoại lên xem thì Diêu Xu đã chuyển tiền cho cô tận ba lần, mỗi lần đều chuyển rất nhiều.
Lời nhắn đầu tiên chính là tiền lương của cô.
Lời nhắn thứ hai chính là an ủi sự tổn thương của Kiều Tuyết Vãn.
Lời nhắn thứ ba chính là cho tiền cô tiêu vặt.
Còn nói gì nữa đây? Chỉ cần có tiền thì cái gì cũng dễ giải quyết hết đó, ngay cả Nam Thừa Húc cho dù có khó ưa đến mấy thì cô vẫn sẽ vui vẻ chào đón thôi. Dù sao cũng chỉ là một cái bản hợp đồng dự án thôi mà, trước sau gì cũng sẽ kí, mà kí xong rồi thì sẽ không liên quan tới cô nữa.
Với cả, hai tháng sau Diêu Xu cũng sẽ về Thành Đô, tới lúc đó thì cứ đem hết những khiếu nại của Nam Thừa Húc đẩy lên người của Diêu Xu, còn cô sẽ đi du lịch một chuyến cho khuây khỏa, chứ làm việc với Nam Thừa Húc quá áp lực rồi.
Sau đó Kiều Tuyết Vãn còn nhanh chóng chụp một tấm ảnh rồi đăng lên dòng bạn bè với lời nhắn.
[Hứa sẽ bán mạng vì ông chủ thân yêu! Mong ông chủ cứ tiếp tục phát huy nhé!]
Ở dưới bài đăng cũng có nhiều người vào để xin vía tìm được ông chủ tốt như cô.
Vốn dĩ tâm trạng của Kiều Tuyết Vãn đang rất tốt, nhưng đột nhiên lúc này ở khung tin nhắn lại nhảy lên một tin nhắn mới, bấm vào xem thì là của Nam Thừa Húc, nội dung là:
[Nam Thừa Húc]: Kiều tổng, ngày mai tôi rảnh, chúng ta có thể vừa ăn cơm vừa bàn về dự án có được không?
Kiều Tuyết Vãn ngơ ngác... Ủa? Rồi làm vậy chi vậy trời? Chẳng phải lúc nãy mới nói là bận quá nên không có thời gian ra ngoài sao? Sao mà cô vừa mới đăng dòng bạn bè liền có giờ rảnh để gặp nhau luôn vậy?
[Kiều Tuyết Vãn]: Thật ngại quá Nam tổng, ngày mai tôi còn phải đón con trai của mình nên chắc là không thời gian, hay để tôi báo lại với trợ lý nhé. Sẽ sắp xếp người khác gặp anh.
Nhắn tin xong cô cũng ném điện thoại sang một bên còn tính sẽ gọi cho Bùi Hằng, nhưng cô còn chưa kịp gọi cho Bùi Hằng thì Nam Thừa Húc đã gọi điện đến rồi.
Gương mặt của Kiều Tuyết Vãn có chút tức giận, nhưng phải kiềm nén lại và nhận máy.
Ở đầu dây bên kia liền xuất hiện hình ảnh của Nam Thừa Húc, nhưng ở bên cạnh anh còn có hai đứa nhỏ... Mà một trong hai đứa lại là đứa con tài... Tài lanh của cô!
- [Mami à, ngày mai con cùng bà bà đi chơi rồi, mẹ cùng chú Nam cứ hẹn hò đi nha, đừng tới đón con nha!]
- Cái gì? Ơ... Này... Alo?
- [Vậy là Kiểu tổng có thời gian rồi nhỉ?]
#Yu~