Yêu Em Một Lần Nữa Có Được Không

Chương 11: Lời tỏ tình dối trá




Thú thật mà nói thì tình cảm của Hàn Minh Quân, Dương An Vỹ làm sao mà không biết? Cuộc đời cậu đã quá đỗi bất hạnh rồi, cậu cũng muốn thử một lần hưởng thụ cảm giác được người ta yêu thương, nuông chiều như bảo vật lắm chứ. Nhưng cũng đều là nước, liệu thân cây cằn cỏi giữa sa mạc có đủ dũng cảm để nhận lấy luồng nhiệt thủy* xối vào mình hay chăng?

Hàn Minh Quân quá kiệt xuất, anh như vầng dương quang soi sáng cả bầu trời kia, phận cỏ dại vĩnh viễn bị nhân loại dẫm đạp dưới chân như Dương An Vỹ kỳ thực không dám với đến. Huống hồ gì cậu đối với anh còn chưa hề phát sinh tình cảm, thậm chí trong tâm còn mang chút ý ghét bỏ, đơn giản vì anh là con nhà quý tộc. Vậy thì thử hỏi cậu sẽ phải chấp nhận anh bằng cách nào đây?

Nhiệt thủy : nước sôi. (Cây khô cần nước, nhưng dù có cần nước đến đâu cũng không thể dùng nước sôi tưới cây được. Cũng giống như Dương An Vỹ dù rất cần có người yêu thương mình nhưng cũng không thể tùy tiện chọn người mình không yêu.)

Dương An Vỹ rất ghét nghe mấy lời xì xầm bàn tán của mọi người xung quanh về mình, càng không muốn bị bọn họ gán cho cái mác đã nghèo mà còn kiêu ngạo. Nếu cậu biết thân biết phận mà khước từ chuyện hẹn hò với Hàn Minh Quân, chắc chắn việc bản thân bị đem ra chế nhạo là điều khó có thể tránh khỏi. Cơ mà còn ngược lại cậu đồng ý làm người yêu của anh thì sao? Có phải họ sẽ càng có lý do để mắng chửi cậu cay nghiệt hơn nữa hay không?



Nhưng hôm nay sau khi nghe được mấy lời vừa rồi Hàn Minh Quân bộc bạch, nghĩ lại những chuyện tồi tệ mà bản thân đã phải cam chịu trong khoảng thời gian qua, và hơn hết là cả việc bị đánh đập dã man vào lúc sáng, Dương An Vỹ dường như đã bị một thế lực nào đó thôi thúc.

Mà đến chính cậu cũng không thể ngờ được rằng điều mà mình sắp thực hiện sau đây sẽ khiến cho bản thân cả một đời phải sống trong ân hận và tội lỗi...

Cứ ngỡ rằng Dương An Vỹ đã thực sự động tâm trước những lời nói xuất phát từ sâu tận đáy lòng của Hàn Minh Quân, và đâu đó trong mắt cậu đối với anh hiện giờ sẽ có thêm chút ánh nhìn thiện cảm? Hoặc có chăng xa hơn là đã đến lúc để cậu mở lòng và chấp nhận cho một anh cơ hội? Nếu là thật, thì chẳng biết được Hàn Minh Quân sẽ vui sướng đến nhường nào. Nhưng hóa ra...hóa ra tất cả vốn dĩ chỉ là sự ích kỷ nhất thời của Dương An Vỹ mà thôi...

___***___

[Bắc Kinh, ngày.../tháng.../năm...]



Cận xuân, tiết trời cũng dần trở nên ấm áp. Những thân cây đâm chồi nảy lộc sau một mùa đông giá rét, nay lại được khoác lên mình chiếc áo trắng tinh khôi đính kết từ hàng vạn những bông hoa tuyết li ti, tạo nên một khung cảnh vừa hữu tình vừa tuyệt mỹ ngay giữa lòng thành phố.

Ven đường, hoa anh đào, hoa mộc lan đua nhau khoe sắc, đồng loạt nở rộ nhuộm hồng khắp cả phố phường Bắc Kinh, mở ra một vùng trời diệu cảnh. Cuộc sống phồn hoa đô hội nơi đây phải nói dường như đang diễn ra chậm đi dưới làn bạch tuyết. Hình ảnh một gia đình nhỏ với đầy đủ ba người cùng nhau dạo phố, phía xa xa có bé gái lên năm nhặt lấy cánh đào rơi hí hửng cài lên tóc chị mình; trước hiên nhà, vị lão niên với mái đầu bạc phơ tựa như mây đang xoa hai bàn tay rồi áp lên đôi má nhăn nheo để giữ ấm; hay trên các băng ghế gỗ dọc theo lối đi, vài cặp tình nhân trẻ lãng mạn trao cho nhau những cử chỉ thân mật dưới tán mộc lan. Tất cả như hòa như quyện vào trời đông, mở ra quý hạ ấm áp ngay giữa niên mạt lạnh giá.

Hàn Minh Quân đứng đối diện với Dương An Vỹ, trên gương mặt soái ca của nam nhân mười tám nở ra một nụ cười ôn nhu. Anh nhìn cậu, cậu nhìn anh, hai người đắm đuối một hồi lâu, cuối cùng lần này Dương An Vỹ lại là người dứt ra trước.

Cậu bước đến gần Hàn Minh Quân, đôi mắt tựa ánh sao trời vẫn hướng thằng về phía anh mà chẳng hề mang chút ý lo ngại. Vài chú chim bất chợt vỗ cánh tung bay khiến cho "tuyết hồng" bám ở các tán cây anh đào nhẹ nhàng rơi xuống, vài cánh hoa mỏng manh cứ thế vương lại trên tóc của hai bạn trẻ. Dương An Vỹ từ từ đưa tay gỡ xuống một cái trên tóc Hàn Minh Quân trước sự ngỡ ngàng của anh.

Quả thật trong suốt gần hai năm "mặt dày mày dạng" theo đuổi Dương An Vỹ, thì đây là lần đầu tiên Hàn Minh Quân được cậu chủ động thân mật như vậy. Cuộc hẹn ngày hôm nay cũng chính là do Dương An Vỹ đã mở lời trước, địa điểm này, ngay tại gốc cây anh đào này. Chỉ đơn giản bấy nhiêu đó thôi cũng đủ một phát đánh cho tâm trí của đệ nhất thiếu gia Hàn tộc bay lên tận chín tầng mây.

Sắp xếp lại mớ tâm trạng bối rối, Hàn Minh Quân lại hơi cúi mặt sang chỗ khác, miệng nhoẽn lên cười như một kẻ ngốc. Anh sượng sùng mà chẳng dám nhìn thẳng vào con nhỏ bé trước mình nữa, chỉ có thể tìm chuyện gì đó để hỏi cho bầu không khí giãn ra.

"À phải rồi, em đột nhiên hẹn anh là có chuyện gì sao An Vỹ!?"-Nói được câu này mà nội tâm Hàn Minh Quân đã rạo rực không thôi, đầu óc cũng bắt đầu suy tưởng viễn vong đủ điều về lý do Dương An Vỹ hẹn mình.

Bất ngờ cậu lao đến dang tay ôm lấy anh, rồi liền vùi mặt vào lòng ngực ấm áp ấy. Hai mắt cậu nhắm nghiền, từ từ tận hưởng mùi hương thơm mát tỏa ra từ người anh, miệng nhỏ lại từng câu từng chữ thổ lộ hết tâm tư cho anh nghe.

"Quân...em...em không biết vì sao nhưng...nhưng em lỡ thích anh mất rồi."