Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 28




Đúng là một buổi đi chơi rất vui, đến sáu giờ tối Nhu Nhu cùng với Thành Thành quay lại Phong Đăng lấy tượng mà mình đã tô.

Cô tự mình đi vào lấy, Thành Thành ở bên ngoài đợi, buổi tối mẹ cô sẽ không ở quán, Nhu Nhu đang nghĩ sẽ không phải gặp mẹ.

Nhưng rồi đang chờ ở quầy đợi người ta đi lấy tượng cho thì lại có giọng nói quen thuộc và tiếng bước chân lon ton đi đến ôm lấy cô chặt cứng.

Nhu Nhu nhìn xuống là em trai, tối rồi, nếu em trai còn ở đây thì chắc là mẹ cô cũng ở đây, Nhu Nhu quay ra nhìn xung quanh nhưng không thấy mẹ.

Cô cúi người xuống gỡ tay em trai ra, còn vui vẻ nói chuyện với em trai.

" Sao em lại chạy ra đây."

Dường như em trai cô rất có thiện cảm với cô, nó mới chỉ gần hai tuổi, nói cũng chưa được sõi nhưng mỗi lần thấy cô là luôn miệng gọi chị.

" Chị… Chị ơi."

Em trai muốn được cô bế, nó đưa tay lên ôm lấy cổ cô.

Nhu Nhu cũng nuông chiều nó mà bế lên, nhẹ đáp lại nó.

" Ơi, sao em lại thấy chị ở đây vậy?"

Nhu Đường tinh nghịch quơ tay vồ vào mặt Nhu Nhu mấy lần, cô không tức giận, đối với trẻ con thì làm sao mà tức giận được.

Thành Thành đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong, dáng vẻ dịu dàng này của cô anh lần đầu thấy.

Nhu Đường đang ở chỗ chị đùa vui thì có người đàn ông trung niên hớt hải chạy ra tìm, ông ấy chạy sượt qua hai chị em, sau đấy khựng lại quay người ra, Nhu Nhu liền buông em trai ra.

Cô nhìn về phía người đàn ông kia đang nhìn mình, cô đứng lên nở một nụ cười gượng gạo với ông ấy.

Ông ấy là chồng của mẹ cô, cũng là ba của Nhu Đường, là một doanh nhân mảng thời trang Cố Hải Đường.

Ông ấy đi tới đối mặt với cô, hai tay đưa ra đón con trai, còn niềm nở với cô.

" Nhu Nhu đến chơi sao."

Nhu Nhu cúi đầu chào.

" Chào chú, chú cũng đến Phong Đăng chơi ạ."

Ông chú bế con trai lên, còn bóp nhẹ chóp mũi của đứa bé trêu chọc.

" Nghe nói Nhu Đường thích chị lắm."

Nhu Nhu nhìn em trai đang cười tươi với mình, cô lại gượng gạo nở nụ cười.

" Kỳ lạ thật chú nhỉ."

Cố Hải Đường vốn muốn hai bên gia đình có một quan hệ bình thường, chỉ là hơi ái ngại ở chỗ Nhu Nhu, đứa con gái của vợ ông ấy, ông ấy cũng đã nghe nhiều chuyện về cô rồi, nghe nói tính cách hơi lạ lùng, sợ con bé sẽ ương ngạnh không thích.

Cố Hải Đường hào phóng chỉ vào quầy.

" Con đến uống nước thì cứ chọn đi, hôm nay để chú mời."

Nhu Nhu lướt mắt qua quầy lấy lệ, cũng chẳng muốn để ý, sau đó nhân viên đi tới đưa cho cô một túi giấy xách khá nặng tay, cô nhận lấy rồi nhìn chú ấy cười lịch sự.

" Không cần đâu ạ, con ghé qua lấy hai tượng gửi ở đây từ lúc chiều thôi ạ."

Cố Hải Đường lại cười thành tiếng ha ha làm cho không khí này gượng gạo hơn, Nhu Nhu cũng đứng đần ra mà không biết nên nói gì.

Từ đằng sau cô lại có tiếng người gọi, giọng nói đủ để hai người nghe thấy.

" Nhu Nhu."

Cô quay người ra sau nhìn anh, Thành Thành cố ý nói lớn.

" Mau về thôi, trời tối rồi."

Nhu Nhu lúc này mới quay ra cười trừ cúi đầu chào Cố Hải Đường.

" Vậy con về trước đây ạ, chào chú."

Cố Hải Đường cũng bế con ngẩn ra, nói mấy lời tạm biệt như mấy dòng tin nhắn tự động.

" À, chào tạm biệt."

Nhu Nhu cùng Thành Thành đi bộ sang bên kia, anh còn không để yên mà trêu cô.

" Bình thường em em rất bướng mà, lần này sao lại đứng đần ra thế, đó là ai vậy?"

Nhu Nhu lắc đầu mà không nói gì, làm sao mà nói được chứ, ấn tượng của cô về chú ấy chính là lúc bà cô bên nội cô chạy đến túm tóc của mẹ cô như đánh ghen, và chú nhân tình này đã chạy ra để can ngăn.

Nhu Nhu là người trong gia đình, cô hiểu rõ tình cảnh lúc đó, ban đầu cũng có hiềm khích với hai người họ, sau khi ba mẹ ly hôn cô mới hiểu ra được hết, sở dĩ mẹ cô đến nước phải đi ngoại tình như thế là vì chẳng có tình yêu nào trong cuộc hôn nhân của họ, cả hai người họ mãi mà không chấm dứt được vì hai bên nhà không đồng ý.

" Đang yên đang lành sao lại ly hôn làm gì?" cô vẫn nhớ rõ câu nói của bà ngoại nói với mẹ, nhưng ở nhà họ đã chán ghét vì phải ở chung với nhau, họ ngủ riêng, đi làm với hai công việc khác nhau, về nhà không ăn cơm chung, ngoài cô ra thì bọn họ không có gì liên quan tới nhau hết.

Lúc họ ly hôn cũng không dễ dàng gì, Cố Hải Đường là một người chưa lập gia đình, nhỏ hơn mẹ cô năm tuổi, trong mắt những người mẹ, chú ấy là một đứa con tài giỏi, tài chính trong nhà đều từ chú ấy mà ra, đến độ tuổi ba mươi năm của chú ấy cũng không gọi là già, cũng không còn trẻ, người ta tưởng chú ấy sẽ chọn một cô gái trẻ nào đó để kết hôn, yên bề gia thất.

Nhưng chú ấy lại chạy đi yêu đương với mẹ, để rồi bị gắn mác là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, sau khi mẹ ly hôn liền lập tức lấy chú ấy, gia đình bên đó phản đối kịch liệt, nếu không phải vì mẹ cô mang thai Cố Nhu Đường thì đã không có cái đám cưới nào rồi, mẹ cô còn gửi thiệp mời đến nhà, Nhu Nhu lúc đó thấy thiệp mời như muốn phát điên lên, cầm thiệp mời vừa gào khóc vừa xé, dù biết ba mẹ mình vốn không có tình cảm, nhưng cô lại không chịu được sự gấp gáp này của họ, không ai quan tâm đến cảm xúc của cô, ba và mẹ có thể ly hôn trong hoà bình, không phải là cách dơ bẩn như thế này, cô thấy như đứa con bà ấy sinh ra không hề quan trọng, mười bốn tuổi nhìn thấy mẹ chạy đi tìm hạnh phúc, như rằng mẹ đã giẫm đạp lên trái tim của cô.

Ba cô lúc đó còn bình thản hơn cô, hôm đó ông ấy về nhà thấy cô ngồi thẫn thờ nắm chặt thiệp mời trắng sứ đã bị xé vụn, nhìn con gái không được ổn định, ông ấy dìu cô về phòng, còn nói chuyện với cô một lúc lâu để cô hiểu rõ tình cảnh hơn.

Rằng ba và mẹ không hề có tình cảm, bà ấy có mối quan hệ khác ba cũng biết, bây giờ coi như là giải thoát cho nhau, con gái là món quà quý giá nhất trong hôn nhân của họ, cô mãi đến giờ còn chưa hiểu được, rốt cuộc thì cô có thật sự là món quà quý giá nhất của họ hay không, hai tháng sau thì ba đưa dì Mẫn qua cửa trực tiếp chạm vạch giới hạn của cô, cùng với thời điểm đó, bạn thân đều dần xa cách, bị rèm pha vì có clip nóng lấy hình mình làm bìa.

Nhu Nhu gần như suy sụp, lúc đó cô đã từng nghĩ muốn bỏ nhà ra đi, bởi vì cảm giác trên thế giới này không ai cần cô.

Bây giờ nhìn lại, những chuyện đó xảy ra cô cũng có thể vượt qua được, Nhu Nhu tự thấy mình mạnh mẽ, giờ ai cũng đừng hòng làm tổn thương cô.

Thành Thành đón cô đi chơi, rồi đưa cô về đến tận nhà, đứng trước cửa nhà đã có thể ngửi thấy mùi thức ăn ở trong nhà.

Nhu Nhu đứng đần ra nhìn Thành Thành với tâm trí phức tạm, Thành Thành thì đưa cho cô túi đựng tượng chiều nay, anh còn vẫy tay tạm biệt cô.

Nhu Nhu mơ hồ suy nghĩ gì đó, Thành Thành lại vẫy tay lần nữa, Nhu Nhu hoàn toàn không để ý đến anh, Thành Thành vẫn vẫy tay, tiếng dì Mẫn ở trong nhà hét gọi Lâm Thiên làm cô giật mình bừng tỉnh.

Cô thấy Thành Thành vẫn còn đứng đó váy tay mình liền ái ngại cúi đầu, cô mở túi giấy anh ta vừa nhét cho mình xong, bên trong là bức tượng mèo của cô, hiển nhiên bức tượng còn lại anh đã cầm rồi.

Nhu Nhu nhìn một bên tay đang cầm tượng của anh, cô dứt khoát cầm lấy tượng mèo rồi đưa túi cho anh.

" Cái đó, anh cho vào đây đi."

Thành Thành xua tay.

" Không cần đâu, anh cầm lấy cũng được."

Nhu Nhu vẫn đưa cho anh.

" Anh còn đi đường nữa mà, cầm lấy đi."

Với sức ép của cô, Thành Thành phải cầm lấy, ngửi được mùi thức ăn bay ra, đoán chắc tối rồi ai cũng sẽ đói, Nhu Nhu không có ý muốn đuổi anh về ngay.

" Hay là anh ở lại ăn cơm với nhà em luôn, hình như dì Mẫn đang nấu cơm đấy."

Thành Thành e ngại.

" Không đâu, anh thấy mình nên về sớm thì hơn."

Nhu Nhu lại nói.

" Không phải buổi tối ba anh không hay về sớm sao, anh cứ ở lại ăn cơm rồi đi cũng đâu có muộn."

Chiều nay Thành Thành cũng đã lỡ nói mấy câu tâm sự, Nhu Nhu hiển nhiên hiểu được đôi phần tình cảnh gia đình hiện tại của anh.

Thành Thành lại xua tay, thật sự muốn từ chối ý tốt của cô.

" Anh cũng muốn vào, nhưng mà có hẹn đi ăn nhà hàng với ba rồi, để lần sau có được không?"

Nhu Nhu nhìn vẻ mặt gượng gạo sau đó còn quay qua nhìn tài xế trong xe của anh, thì trong lòng đã muốn chửi, cô thấy anh đã nhất quyết từ chối rồi nên không muốn ép nữa, cô mỉm cười đáp anh.

" Vậy thì để buổi sau, về nhà cẩn thận."

Thành Thành chui vào trong xe, lưu luyến mở cửa kính ra vẫy tay với cô lần nữa.

Cô cũng vẫy tay lại một cái, nhìn xe của nhà anh lăn bánh rời khỏi tầm mắt của cô thì cô đã tự mình lẩm bẩm.

" Nói dối."

Cái vẻ mặt gượng gạo đó của anh còn giấu được ai chứ, cô đi vào nhà, cầm túi xách đứt dây của mình đi vào, vẻ mặt vẫn rất bình thường, giờ này không thấy ba đâu, chỉ thấy Lâm Thiên và dì Mẫn cùng nhau lọ mọ ở trong bếp, Lâm Thiên nhặt rau, dì Mẫn thì rán cá.

Cô đi vào bếp đặt túi và tượng lên trên bàn rồi mở tủ lạnh lấy nước uống, Lâm Thiên nhìn túi xách đứt dây của cô mà kinh ngạc, nhìn vẻ mặt của cô thì không có gì lạ, nhưng túi xách đứt quai này.

" Em dùng túi xách đánh cậu ta à?"

Với câu hỏi nghiêm túc của Lâm Thiên cô cũng không muốn đùa, cô đáp lại với vẻ hời hợt.

" Không có."

Lâm Thiên chỉ vào túi xách khó tin.

" Thế sao cái túi xách này lại bị đứt dây thế này, còn trông nhăn nhún như nó vừa trải qua một kiếp nạn sống còn vậy."

Nhu Nhu cất bình nước đi, cô đi đến cầm lấy túi xách giả vờ như mệt mỏi, sau đấy đột ngột đưa lên làm động tác như muốn đánh thật, rồi lại đột ngột dừng ở trước mặt Lâm Thiên.

Lâm Thiên mặt đần ra, anh nhìn chằm chằm túi xách sắp đánh vào đầu mình mà cứng đờ.

Nhu Nhu đưa túi xuống nhìn anh, còn mỉm cười khi vừa doạ được anh.

" Bớt hỏi đi."

Sau đấy cô cầm lấy đồ của mình đi lên phòng, dì Mẫn đứng đằng sau anh thấy được tình cảnh vừa rồi, dì còn cười đùa.

" Còn hỏi nữa là con bé tặng túi xách cho con luôn đấy."