Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 6




Cuối cùng thì dù không muốn đi thì Nhu Nhu vẫn phải đi.

Vừa bước xuống xe Nhu Nhu đã không thích sự ồn ào nhiều người như vậy rồi.

Bên trái là khu vui chơi, bên phải thì là quán ăn, Lâm Thiên hí hửng đi vào Nhu Nhu thì vẫn rất điềm tĩnh.

Không gian quán thì khá thoải mái, Nhu Nhu thấy một bàn trống cạnh cửa sổ thì đã nhanh chân qua đó, Lâm Thiên cũng lẽo đẽo theo sau.

Vừa ngồi xuống thì đã có phục vụ chạy ra đưa cho Lâm Thiên menu.

Đâu ngờ người phục vụ ấy lại là Dương Lý, cô đưa menu cho anh và đờ đẫn nhìn anh.

Lâm Thiên cười hỏi Nhu Nhu vừa đưa menu cho cô.

" Em muốn ăn gì? "

Nhu Nhu nhìn một hồi thì cũng chỉ vào hình bánh ngọt trên menu.

" Cái này đi."

Lâm Thiên cũng vui vẻ cầm lấy sổ rồi đưa cho Dương Lý nhưng lúc đó cô đang thẫn thờ nhìn anh.

" A, em là cô bé hồi sáng anh đưa bánh cho đúng không? Em làm ở đây à?"

Dương Lý cũng hoàn hồn mà ngơ ngác gật đầu, Dương Lý hoang mang, trong đầu đã nghĩ được rất nhiều kịch bản.

Nhu Nhu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Thiên gãi đầu ngại ngùng nói.

" Thật ra lúc đó mẹ có nhờ anh đưa bánh mì cho em ăn sáng nhưng anh sợ em cáu nữa nên anh cho em ấy."

Nhu Nhu ngơ người nhìn, thật ra nãy giờ cô cũng chả để ý anh nói gì.

" Anh nói gì cơ?"

Lâm Thiên thấy cô không hề quan tâm câu chuyện của mình cũng liền lắc đầu.

Lát sau cũng là Dương Lý bưng ra, còn được thêm hai phần trà nóng.

Dương Lý liền vui vẻ nói.

" Ông chủ nói là người quan trọng nên bữa hôm nay là miễn phí."

Nhu Nhu cũng nhìn Dương Lý mà cười, Lâm Thiên cũng quay ra nhìn Dương Lý cười.

Lâm Thiên còn nói.

" Cho anh gửi lời cảm ơn ông chủ nha."

Dương Lý cũng bất giác cười theo, Nhu Nhu chỉ mải ăn không hề quan tâm hai người này.

Ăn được một nửa thì Nhu Nhu thở dài.

" haizz, ăn cơm ở nhà đã no rồi giờ tới đây ăn không nổi nữa."

Lâm Thiên xoa bụng của mình.

" Thôi, hay là chúng ta về đi anh no lắm rồi."

Nhu Nhu cũng gật đầu.

Ra khỏi quán, Dương Lý ở trong đó vẫn nhìn theo bóng lưng hai người họ, trong lòng thầm nghĩ.

Nghĩ lại thì hình mẫu của hai người này rất đẹp đôi, mình có nên xây dựng hình tượng nhân vật giống vậy không nhỉ.

Nhu Nhu thấy vẫn còn sớm đột nhiên lại muốn đi đâu đó, Lâm Thiên cũng không hỏi, Nhu Nhu muốn đi đâu anh sẽ đi theo.

Nhu Nhu ghé vào cửa hàng hoa, mua một bó hoa hồng đỏ, ngồi trong xe bác tài nhìn bó hoa đó đột nhiên hiểu ý, ông đợi Nhu Nhu lên tiếng mới dám đi.

" Chú Hạ, con muốn gặp mẹ."

Lâm Thiên ngồi yên lặng không dám ho he, từ khi được ba đón về đến giờ anh chỉ thấy mẹ của Nhu Nhu qua ảnh treo ở nhà, cũng chưa bao giờ nghe Nhu Nhu nhắc đến mẹ, ngoài những lúc cãi nhau với ba.

Anh không biết cư xử sao cho đúng, bỗng nhiên con riêng vợ mới lại đi gặp vợ cũ của cha dượng thì cũng không hay.

Mẹ của Nhu Nhu nhà ở ngoại thành, nhưng lại có quán cà phê ở nội thành, bà ấy kinh doanh quán cà phê và shop thời trang, Nhu Nhu rất ít khi đến thăm bà ấy, dù gì bà ấy cũng đã có gia đình mới, cũng đã sinh con, đây là lần thứ hai trong năm cô đến thăm mẹ.

Bước vào quán cà phê, Nhu Nhu và Lâm Thiên đứng trước quầy oder nhìn nhau ngượng ngùng.

Tay cô cầm bó hoa khư khư, Lâm Thiên lạc quan hơn, anh nhìn menu rồi hỏi cô.

" Em muốn uống gì?"

Nhu Nhu nhìn sơ qua menu trên quầy rồi nhìn xung quanh có bàn nào trống không, cô chỉ vào menu hời hợt đáp.

" Cho em một americano, đá."

Nhu Nhu vừa nghiêng đầu vừa nhấn nhá chữ đá với Lâm Thiên như thể hiện thái độ của cô, anh cười trừ nói với người pha chế.

" Cho em một cacao nóng và một americano đá ạ."

Nhu Nhu qua bàn ngồi, bó hồng trên tay cô ấy ban đầu được cô nâng niu, bây giờ nó lại khiến cô khó chịu, Lâm Thiên vừa ngồi xuống cô đã lấy điện thoại ra bấm số, vẻ mặt cũng không vui vẻ.

Đường dây bên kia bắt máy cô đã nói ngay.

" Mẹ không ở Phong Đăng sao?"

Không rõ bên kia nói gì, chỉ nghe Nhu Nhu đáp.

" Dẫn con của mẹ tới đây là quen với con đi, con cũng rất tò mò về nó đấy."

Lâm Thiên ngồi đối diện mà đổ mồ hôi hột, phục vụ vừa đưa đồ uống ra, mẹ của cô cũng từ trên tầng hai đi xuống, còn bế theo một đứa trẻ khoảng hơn hai tuổi đi xuống, Nhu Nhu rất giống mẹ, vóc dáng và khuôn mặt đều na ná mẹ, bà ấy mặc bộ váy suông thanh lịch yêu thích của mình, dáng vẻ quen thuộc Nhu Nhu cũng không lạ gì.

Bà ấy hào hứng đi tới, còn bế theo đứa con của mình đến thật.

" Tiểu Nhu, hôm nay con được nghỉ sao."

Bà ấy đi tới Nhu Nhu và Lâm Thiên đều đứng lên, bà ấy đặt đứa con trai mình xuống, Nhu Nhu hời hợt đưa bó hoa cho bà ấy.

Bà ấy vẫn cười rất vui vẻ.

" Đến đây chơi còn đem hoa tới sao."

Nhu Nhu nhìn đứa em trai cùng mẹ khác cha đang tròn mắt đứng bám váy mẹ nhìn cô chằm chằm kia, cô chẳng mấy vui khi thấy nó, đứa bé này có từ lúc ba và mẹ chưa ly hôn, chính ra nó là kết tinh tình yêu vụng trộm của mẹ cô.

" Nó tên gì vậy?"

Nhu Nhu không biểu hiện bất cứ vẻ vui mừng nào, mẹ cô dường như đang cố gắng thân thiết với cô hơn, bà ấy đẩy con trai lên trước, kêu con trai gọi chị.

" Em trai con tên là Cố Nhu Đường, Tiểu Đường, đây là chị của con, gọi chị đi."

Đứa bé rất ngoan ngoãn, khoanh hai tay lại cúi chào chị mình.

" Chị."

Mẹ của cô để ý đến Lâm Thiên đang đứng đần ra đó rất vui vẻ nhìn Nhu Nhu.

" Tiểu Nhu, đây là bạn con sao?"

Chưa kịp để Lâm Thiên lên tiếng, Nhu Nhu đã đáp.

" Là anh trai."

Bà ấy tắt nụ cười, vỏ bọc vui vẻ niềm nở của bà ấy bị Nhu Nhu đánh nát hết, bà ấy nhìn Lâm Thiên rồi nhìn Nhu Nhu, vẫn phải chào hỏi anh ấy.

" Chào cháu."

Lâm Thiên cúi đầu chào lại.

" Chào dì ạ."

Nhu Nhu nhìn đứa em trai của mình cố gắng bình tĩnh nói.

" Coi vẻ mẹ rất hạnh phúc, nhưng sao, nó lại tên là Cố Nhu Đường?"

Mẹ cô cười trừ đáp.

" Mẹ lấy tên của con thêm vào cho em, em trai giống chị một chút sẽ tốt hơn."

Nhu Nhu cúi xuống nắm lấy tay nó mân mê, bàn tay nhỏ bé mềm mại, và cả khi nhìn khuôn mặt của nó thôi đã thấy nó mềm mại như nào.

Đứa bé cảm nhận được hơi ấm của tay chị, thấy chị trầm ngâm, nó ngây thơ nghĩ chị thích nó, nó nghiêng đầu.

" Chị Nhu."

Nhu Nhu lập tức buông tay nó ra, giọng nói của đứa trẻ ấy lọt vào tai như tiếng sét đánh, Nhu Nhu căng thẳng nhìn nó, để chấp nhận một đứa em trai thì thật không dễ dàng, cô nhìn mẹ ái ngại đứng lên, đứa trẻ cảm nhận được gì đó, nét mặt nó đượm buồn.

Nhu Đường lại trở về sau lưng mẹ, nó nắm chặt tay mẹ tỏ ra sợ hãi với thái độ của cô, Nhu Nhu cười trừ nhìn nó.

Nhu Nhu nói với mẹ một cách hời hợt.

" Mẹ cứ làm việc của mình đi, con sẽ không làm phiền mẹ đâu."

Vẻ mặt mẹ có chút thất vọng, đứa con trai nhỏ nắm tay bà ấy rất chặt, bà ấy cũng hiểu bản thân có cố gắng thì vẫn không thể bù đắp tổn thương cho con gái, vẫn đành thôi, bà ấy vừa cười vừa gật đầu, dường như cố gắng vui vẻ đáp lại.

" Vậy hai đứa cứ ở lại chơi đi, mẹ còn khá nhiều việc phải xử lý."