Ở cùng một chỗ với Bạch Tân Hàn một thời gian dài, Đàm Thanh Ninh càng hiểu thêm về cậu ta.
Giống như là buổi tối cậu ta nói mình không có việc gì, thậm chí nhìn qua sắc mặt bên ngoài không cảm thấy khác lạ. Nhưng mà bằng trực giác của mình, Đàm Thanh Ninh cảm thấy trong lòng cậu ta có chuyện.
Đối với bạn học khác thì cô không biết, nhưng cô biết cậu ta thông minh đến cỡ nào, trí nhớ tốt ra sao, kiểm tra được 150 điểm là có khả năng.
Bạch Tân Hàn sẽ không vì lý do như vậy mà không vui.
Nhưng cô cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
Nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định hay là đi hỏi thẳng, vì vậy mới có cái tin nhắn kia.
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời, Thanh Ninh cầm di động đi sang phòng Bạch Tân Hàn.
“Vào đi.” Bạch Tân Hàn chờ ở cửa, ra vẻ cho cô đi vào.
Tầng hai chỉ có mình bọn họ ở, mỗi phòng đều có nhà tắm và nhà vệ sinh riêng. Bình thường hai người ở nhà gặp nhau cũng không nhiều, đây là lần đầu tiên cô đến phòng của Bạch Tân Hàn.
So sánh với phòng của mình, bố cục trang trí trong phòng Bạch Tân Hàn đơn giản hơn rất nhiều.
Tường có tông màu xanh xám, các vật dụng nội thất khác về cơ bản tuân theo tông đen, trắng và xám, thỉnh thoảng pha thêm một chút xanh lam.
Nhìn qua cửa sổ là thấy được trường học, từ chỗ này nhìn qua, mơ hồ có thể thấy được hình dáng tòa nhà dạy học trong bóng đêm.
“Trường học đã tắt đèn.” Đàm Thanh Ninh nhìn ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói.
Một tiếng ‘cạch’ rất nhỏ, cửa bị đóng lại.
Đàm Thanh Ninh nghe thấy tiếng đóng cửa, trong lòng căng thẳng. Xoay người đi đến đối diện Bạch Tân Hàn.
Cậu ta có đôi mắt rất đẹp, mí mắt hẹp mà dài, lông mi dài mà thẳng, lúc này trong con ngươi màu nâu có hai ngọn đèn sáng lên. Làn da trắng nõn trên mặt thường không có cảm xúc, mang lại cảm giác có khoảng cách rất xa.
“Chỗ nào không hiểu?” Khoảng cách giữa hai người rất gần, Bạch Tân Hàn lạnh nhạt lên tiếng.
Đàm Thanh Ninh sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại, không hiểu ý cậu ta.
Bạch Tân Hàn nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, lông mi dài buông xuống, ánh mắt chợt lóe, có chút cứng ngắc mở miệng: “Không phải đang xem sách sao?”
Nói xong, cậu ho nhẹ một tiếng, mặt xoay qua bên cạnh.
Nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Bạch Tân Hàn, Đàm Thanh Ninh mới chợt nhớ ra cuốn sách cậu ta nói đến chính là bức tranh vừa rồi.
Mặt cũng nóng lên.
Cô chỉ muốn bỏ nó sang một bên, không nghĩ tới vị thiếu gia này thật sự nghiêm túc hỏi cô đối với cuốn sách có chỗ nào không hiểu.
Chỗ nào không hiểu?
Cái gì cô cũng không hiểu…….
Thanh Ninh nâng mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: “Hôm nay bởi vì thầy Lý mà cậu không vui à?”
Không đợi Bạch Tân Hàn trả lời, cô lập tức nói tiếp: “Bởi vì thầy ấy cũng dạy lớp 1 đó! Bình thường thầy luôn cảm thấy lớp chúng ta không bằng lớp 1, lớp mình thật ra có rất nhiều bạn đều sợ thấy ấy. Bình thường đối với ai cũng rất hung dữ, đặc biệt để ý đến thành tích…….”
“Thực ra điểm toán của lớp luôn đứng trong tốp năm, cũng không tính là kém, nhưng thầy ấy chỉ thích đả kích chúng ta.”
Thanh Ninh cong cong môi, nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa cậu thông minh như vậy khẳng định điểm sẽ không thấp.”
“Cậu cảm thấy tôi thông minh.” Bạch Tân Hàn cúi xuống, ánh mắt khóa chặt đôi mắt màu đen của cô.
Thanh Ninh gật gật đầu: “Đương nhiên rồi. Nếu để cậu đi đo chỉ số thông minh IQ chắc hẳn sẽ cao hơn rất rất nhiều so với người bình thường.”
Học hai năm ở Thanh Trung, Thanh Ninh sâu sắc nhận ra rằng thật sự có khoảng cách giữa con người với nhau. Có một số người sinh ra đã có xuất phát điểm cao hơn người bình thường, họ không thể ghen tị, chấp nhận thực tế và lạnh nhạt là được rồi.
Mà Bạch Tân Hàn chính là thuộc loại người sinh ra đã có xuất phát điểm cao kia.
Cậu ta nhớ rõ ràng những sự kiện nhỏ lúc ba bốn tuổi, chơi trò chơi được một ván đã giỏi, đề thi của mấy năm trước cũng có thể nhớ, trong đầu tồn tại rất nhiều thứ. Loại trí nhớ phi thường và năng lực học tập của người này cũng đủ để chứng minh thiên phú của cậu ta.
Bạch Tân Hàn căng miệng.
Cậu từ nhỏ đến lớn đều rất thông minh.
Cũng chính vì điều này mà người trong nhà luôn coi trọng cậu.
Sau một lúc lâu, cậu mới lạnh lùng nói: “Có thể là vì tôi có bệnh.”
Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải.(*)
“Thiên tài ở bên trái và kẻ điên ở bên phải” là cuốn sách do Nhà xuất bản Đại học Vũ Hán xuất bản năm 2010 do Cao Minh thực hiện.
Dưới hình thức phỏng vấn, cuốn sách ghi lại những góc nhìn sâu sắc và độc đáo của những con người sống ở một góc khác (những người ngoài lề như người bệnh tâm thần, thiểu năng,…), để mọi người hiểu được chân tâm của một kẻ điên hay một thiên tài.
“A?” Sao tự nhiên lại không vui?
Đàm Thanh Ninh giật mình, sau lại nghĩ tới chuyện sức khỏe của cậu ta không tốt, trong lòng trầm xuống.
“Bị bệnh có thể chữa trị, nhà của tôi toàn bác sĩ, nhà cậu mở bệnh viện……..” Giọng cô càng lúc càng nhỏ khi nhìn thấy ý tứ hàm xúc không rõ trong mắt cậu ta.
Có phải lại nói nhiều quá rồi không?
Thanh Ninh có điểm chột dạ, ánh mắt vẫn ngoan cường chống lại ánh mắt phía đối diện.
“Đàm Thanh Ninh, tôi đau đầu.” Giọng nói không mặn không nhạt vang lên.
Mỗi lần nhớ lại chuyện không thoải mái, trong đầu luôn phản xạ có điều kiện truyền đến cơn đau, từng cơn từng cơn, đau chậm mà lâu.
Thanh Ninh nghe vậy xoay người.
Bạch Tân Hàn tùy tiện ngồi xuống, đầu hơi ngửa ra sau, dựa lưng vào ghế.
Thanh Ninh đi nhẹ bước chân, chậm rãi tiến về phía cậu ta.
Thiếu niên mặc quần áo vừa người sạch sẽ, ống quần sẫm màu thẳng tắp không có nếp gấp, phần da trắng lộ bên ngoài chính là do được sống lâu trong an nhàn sung sướng, móng tay cắt ngắn sạch sẽ, từ đầu đến chân đều lộ ra hơi thở phú quý giàu sang.
Ánh mắt cậu ta đang nhắm lại, lông mi dưới ánh đèn tạo thành cái bóng, đôi lông mày hơi cau lại và khóe môi đều thể hiện sự khó chịu của cậu ta lúc này.
“Để tôi mát xa cho cậu một lúc.”
Thì ra là do đau đầu tái phát, khó trách lại không vui.
Thanh Ninh thầm nghĩ, hai bàn tay mềm mại để trên đầu Bạch Tân Hàn.
“Như vậy được không?” Cô thử dùng sức, cúi đầu hỏi.
Sự thoải mái truyền đến theo những ngón tay của cô để ở trên đầu, da đầu căng ra cũng dần được thả lỏng.
Bạch Tân Hàn mở mắt, chạm với ánh mắt trong trẻo ngọt ngào của cô.
Ánh mắt ngập nước chứa đựng sự thân thiết cùng kiên nhẫn.
Trái tim Bạch Tân Hàn đập rất mạnh, nhỏ giọng noi: “Được.”
Cậu nhìn đến ánh mắt kia, môi nở một nụ cười.
“Cậu đau đầu có thể nói với tôi, tôi chính là cao thủ mát xa.” Thanh Ninh cười tủm tỉm nói.
Trước khi đi, ba mẹ cô đã dặn phải tự chăm sóc bản thân và quan tâm đến Bạch Tân Hàn nếu có thể.
Thật ra không cần ba mẹ phải nói.
Cô bây giờ ở cùng cậu ta, ăn cùng cậu ta, còn cùng ngồi cùng bàn trên lớp, cho nên cần đối với cậu ta thật tốt. Huống chi do trong nhà đa phần đều là bác sĩ, trời sinh cô đối với bệnh nhân luôn mang theo sự đồng tình và dịu dàng.
Thanh Ninh vừa xoa đầu cho Bạch Tân Hàn vừa nói với cậu ta về lịch thi: “Tiết tự học buổi tối ngày mai sẽ kiểm tra môn văn, sáng thứ bảy kiểm tra môn toán và vật lý, buổi chiều kiểm tra môn tiếng anh và hóa. Chủ nhật phải học nửa ngày, có thể chữa bài môn văn và môn toán, buổi chiều nghỉ………”
Cơ bản là miệng cô nói không ngừng được, nói xong hết lịch thi lại nói đến những chuyện thú vị trong lớp.
Mùi hương trên người nữ sinh thoang thoảng ngọt ngào cùng với giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ xâm nhập vào thần kinh Bạch Tân Hàn.
Cậu nhắm mắt lại, lần đầu tiên cảm nhận được ‘Ngô nông nhuyễn ngữ’(*) trong sách học rất có đạo lý.
(*) Ngô nông nhuyễn ngữ(吴侬软语): “Ngô nông” có nghĩa là người Ngô, “nhuyễn ngữ” là lời nói mềm mại, uyển chuyển, hay còn gọi là “Ngô nông tế ngữ”, “Ngô nông kiều ngữ”, dùng để hình dung phương ngôn của vùng Tô Châu, Thượng Hải, là bộ phận phương ngôn mềm mại uyển chuyển hơn các vùng nói tiếng Ngô khác, giọng nữ thì nghe ngọt ngào linh tú, giọng nam thì nho nhã nhu mỹ. Tuy nhiên, phương ngôn Tô Châu được liệt vào phương ngôn khó thứ ba của Trung Quốc, chỉ sau tiếng Ôn Châu và tiếng Quảng Đông.
Nhưng mà tháng bảy vừa rồi khi mới đến Đàm gia, cậu còn cảm thấy Đàm Thanh Ninh rất ồn ào.
Bạch Tân Hàn không biết được từ khi nào mình có sự chuyển biến như vậy, cũng không có ý định tìm hiểu.
Cậu say mê những ngón tay nhẹ nhàng và độ mạnh yếu vừa phải của cô.
Gần như là tham lam, ích kỷ, muốn thời gian lúc này kéo dài hơn nữa.
“Có đỡ hơn không?” Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng nói trong trẻo.
Bạch Tân Hàn ‘Ừ’ một tiếng, cảm xúc mềm mại lập tức không thấy đâu.
Đàm Thanh Ninh đứng ở đằng sau ghế dựa, nhẹ nhàng thở ra.
“Tôi về phòng ôn tập đây, hai ngày tới cậu cũng xem lại một ít đi để cho thầy Lý thấy được năng lực của cậu.”
Bạch Tân Hàn đồng ý xong, lại nhìn cô đi ra ngoài.
Sau đó phòng cách vách truyền đến tiếng khóa cửa.
Lông mày Bạch Tân Hàn chau lại.
Khóa cái gì? Đề phòng cậu?
Cậu mới không làm loại chuyện nửa đêm vụng trộm đi vào phòng của con gái.
Hai ngày sau, học sinh lớp 12 của trường Thanh Trung nghênh đón kỳ thi đầu tiên của bọn họ.
Bài kiểm tra lần này không cần hình thức, không cần bố trí phòng khác để kiểm tra mà sẽ được tiến hành ngay tại phòng học của lớp, chỉ là vị trí ngồi của mọi người cần xếp lại.
Buổi tối thứ sáu làm bài thi ngữ văn đều khá ổn, mọi người sau khi thi bài thi thứ nhất tâm tình vẫn vững vàng, không bị ảnh hưởng gì quá lớn.
Bảy giờ rưỡi sáng thứ bảy thi môn toán.
Đàm Thanh Ninh cũng giống như các bạn học khác, đến lớp học lúc 6 giờ 50, tranh thủ thời gian ngắn ngủi nửa tiếng này ôn tập lại công thức.
“Thanh Ninh, cậu cảm thấy Bạch Tân Hàn có thể thi được 150 điểm không?” Qúy Lam ở đằng sau chọc chọc lưng cô, nhỏ giọng hỏi.
Thanh Ninh nhìn về phía chỗ ngồi trống không bên cạnh, gật gật đầu khẳng định: “Có thể, cậu ấy học ban tự nhiên rất giỏi.”
“Phải không?” Qúy Lam bán tính bán nghi.
Dù sao thì cô chưa từng thấy Bạch Tân Hàn thể hiện năng lực của bản thân, mặc dù bài vật lý lúc nghỉ hè kia, chung quy lại vật lý so với toán học vẫn là có điểm khác nhau mà?
Nhưng mà trong lòng cô thật sự hy vọng Bạch Tân Hàn có thể thi tốt, cô không thích thầy Lý lắm. Nếu có thể làm thầy Lý tự vả mặt, như vậy thì quá tốt.
“Mình nghi là thầy Lý sẽ đích thân coi thi, sau đó sẽ nhìn chằm chằm vào Bạch Tân Hàn để xem cậu ta có gian lận không.” Qúy Lam lẩm bẩm, đặt cuốn sách lên trước mặt.
Đàm Thanh Ninh đối với chuyện này từ chối cho ý kiến.
Không nghĩ tới, lời nói của Qúy Lam như lời tiên tri.
7 gờ 10 phút, thấy Lý cầm theo bài thi đứng trên bục giảng, dáng vẻ như vị vua của một nước.
Một lát sau Bạch Tân Hàn cũng vào phòng học.
Thầy Lý dùng ánh mắt như nhìn chúng sinh quét qua bên dưới một lần, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc: “Tôi nói với các em mỗi một lần thi đều phải coi như mình đang thi đại học thật. Ai cũng không được mang tâm lý may mắn! Gian lận không có khả năng, bị phát hiện sẽ trực tiếp hủy bỏ tư cách thi…….”
Dặn dò một lúc lâu, nghe được tiếng chuông phát đề thầy giáo mới bắt đầu phát bài thi.
“Nhận được bài thi không được viết, chờ chuông kêu bắt đầu làm bài mới có thể bắt đầu làm.” Thầy Lý nói xong, ánh mắt dán chặt vào vị trí của Bạch Tân Hàn.
Nhìn thấy Bạch Tân Hàn vẻ mặt trấn định nhìn qua bài thi một lần, tròng lòng không khỏi cười lạnh.
Bài thi lần này đối với học sinh lớp thường mà nói ít nhất phải có đến năm sáu phần khó, cho dù là học sinh tiêu biểu của lớp chọn cũng có hai ba phần khó dễ mất điểm. Có thể thi được đến 140 điểm cũng đã hết sức rồi.
Sau khi chuông dài tính giờ làm bài kêu, trong phòng học toàn là âm thanh ‘xột xoạt’ của học sinh đang làm bài thi.
Thầy Lý ngồi trên ghế ở trên bục giảng, đôi mắt nhìn qua nhìn lại xung quanh phòng học, thấy tất cả mọi người đều đang nghiêm túc làm bài, trên mặt hiện ra một ít ý cười vừa lòng.
Hai mươi phút sau, nhìn thấy Bạch Tân Hàn đã bắt đầu làm mặt sau của đề, đồng tử chợt co rụt lại.
Không làm được, làm bừa?
Thầy Lý xuống lớp đi một vòng, không tự chủ chú ý đến học sinh mới chuyển trường.
Cậu ta làm đề rất nhanh, giấy nháp dùng rất ít, nhìn qua thấy làm rất nghiêm chỉnh.
Mới một tiếng mà đã làm đến câu cuối cùng của đề một.
Nhanh như vậy?
Trong lòng thầy Lý kinh ngạc.
Qua thêm 10 phút, Bạch Tân Hàn đã làm xong.
Cậu đóng bút lại, ngẩng đầu nhìn về phía thầy Lý.
Tuy rằng không nói gì, nhưng đã làm thầy giáo nhiều năm thầy Lý vẫn có thể nhìn thấy được ý muốn nộp bài từ khuôn mặt bình tĩnh của cậu ta.
Lúc này mới được một giờ, nộp cái gì?
Thầy Lý nhướn mày, giọng nói nghiêm túc: “Đề II còn chưa phát, không thể nộp bài thi.”
Lời này vừa nói ra, mấy học sinh đang vùi đầu làm bài cũng tò mò ngẩng đầu nhìn theo hướng thầy Lý, theo ánh mắt lại thấy được Bạch Tân Hàn đang ngồi thẳng lưng.
Trong số người đó cũng có Lưu Hủ.
Tròng lòng không khỏi trấn động.
Bạch Tân Hàn đã làm xong????
Sao có thể? Chắc không phải do cậu ta làm bừa chứ?
Bọn họ không được lựa chọn đề thi, ngay cả cơ hội đoán mò cũng không có. Không phải không làm được chứ?
Cứ như vậy thuyết phục mình, Lưu Hủ lắc lắc đầu, cúi xuống tiếp tục làm bài.
Bạch Tân Hàn không thích kiểm tra, nếu không thể nộp bài thi thì thu gọn bài thi lại một chỗ nằm úp xuống nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu, đề số II được phát xuống dưới, đề I được thu lại.
Trong thời gian mọi người đang làm đề số II, thầy Lý lấy bài của Bạch Tân Hàn ra xem, nhìn qua bài thi một lần.
Càng xem càng kinh ngạc.
—–Gần đủ điểm cao nhất!!!
Tiếng chuông báo kết thúc kêu xong, thầy Lý cầm bài thi nhanh chóng rời đi.
Đàm Thanh Ninh cất bút xong đi đến trước bàn Bạch Tân Hàn quan tâm hỏi: “Cảm thấy khỏe không?”
Bạch Tân Hàn gật gật đầu.
Nhìn thấy cậu ta gật đầu, thần kinh buộc chặt của cô cũng thả lỏng hơn.
Cô vui vẻ cười nói: “Vậy là tốt rồi, còn mấy môn nữa cứ tùy tiện thi đi. Chỉ cần thi tốt môn toán là được rồi.”
Bạch Tân Hàn giật nhẹ khóe miệng, xem như đồng ý.
Cả ngày thứ bảy sau khi kiểm tra xong, mọi người còn chưa kịp thở, không được nghỉ ngơi đã phải học bù buổi học thêm vào sáng chủ nhật.
Hai tiết đầu tiên là học môn ngữ văn, thành tích môn văn của Đàm Thanh Ninh luôn ở trên dưới 130 điểm, lần này cũng không ngoại lệ, 132 điểm.
Qúy Lam duy trì sự tương thân tương ái giữa hai người, điểm so với Đàm Thanh Ninh không khác nhau mấy.
Thanh Ninh quay sang bên cạnh nhìn thoáng qua Bạch Tân Hàn: “Cậu thi được 135 điểm??”
Số điểm này thường có thể được xếp hạng ba người đứng đầu lớp.
Cô cầm bài thi nhìn xem, phát hiện cậu ta còn nhiều phần chưa làm, có chút tiếc nuối: “Không học thuộc bài văn sao? Chỗ này bị mất mấy điểm rất tiếc đó.”
Bạch Tân Hàn nghiêng đầu, hiếm khi tính tình tốt giải thích lại: “Không thấy bản cũ của bài đó.”
Những gì cậu từng học không giống với sách giáo khoa của thành phố C, mấy bài văn cũng hơi khác.
Thanh Ninh ‘a’ một tiếng hiểu rõ.
Giáo viên ngữ văn đối với điểm thi lần này của lớp rất hài lòng, thi được trên 130 điểm có năm người, xếp hạng chung của lớp nằm trong top 5.
Trái ngược với thầy Vu dạy môn văn tươi vui ấm áp, tiết học toán tiếp theo sẽ không được thoải mái như vậy.
Thầy Lý vẻ mặt nghiêm túc bước vào lớp 7.
Thấy thầy giáo, cả phòng học đều im lặng.
Còn chưa đến thời gian học, ai cũng không dám nói chuyện.
Quan trọng là, tất cả mọi người đều quan tâm Bạch Tân Hàn và thầy Lý ai thắng ai thua.
“Mình nhìn mặt thầy giáo chắc chắn đã thua.” Nhà tiên tri Qúy Lam ở đằng sau bổ một đao.
Thanh Ninh rất muốn cười nhưng nhìn thấy ánh mắt của thầy Lý lại không dám biểu hiện quá nhiều.
‘Bốp’ một tiếng, thầy Lý để một xấp bài kiểm tra ở trước mặt bàn mấy bạn học ngồi trên đầu.
“Tìm mấy người trả bài.” Thầy Lý lạnh như băng yêu cầu.
Mấy bạn học ngồi đầu chia ra cùng nhau phát xuống dưới.
Trong lúc trả bài thi, thầy Lý ở trên bục giảng sắc mặt không đổi mở miệng: “Tôi đã từng nhắc nhở các em, bài thi đại học nhất định sẽ khó hơn bài thi này! Là chắc chắn khó hơn. Cho nên phải thi thật tốt không bao giờ được đắc ý, không thể lơi là.”
Thầy Lý tiếp tục cao giọng, ngữ khí nghiêm khắc: “Còn có tôi luôn nhắc nhở các em, làm bài luôn phải làm thật cẩn thận và nghiêm túc. Không được bỏ sót những phần nên viết, không được để bị trừ điểm những phần không nên trừ……”
Trong lúc thầy giáo nói chuyện, bài thi của Bạch Tân Hàn đã xuất hiện trên bàn.
——154-37, tổng điểm 191.
Bài thi điểm tối đa là 200, cậu ta cách điểm cao nhất còn chưa đến 10 điểm.
Bạn học phát bài thi mắt nhìn thẳng, lúc chuẩn bị đi còn trộm giơ ngón tay cái lên.
Nhìn bài thi của Bạch Tân Hàn, Đàm Thanh Ninh mới hiểu được tại sao thầy Lý lại nói câu kia.
Trong đề I của Bạch có sáu bài đều viết rất ít, như là không có lời giải, các công thức trong bài cũng bị lược bỏ đi.
Nếu sửa lại chắc chắn đề I của cậu ta có thể được điểm tối đa.
Đàm Thanh Ninh lén cảm thấy thầy Lý là cố tình trừ điểm, không muốn mình thua một cách quá khó coi.
“Bài thi toán học lần này, điểm cao nhất ở lớp 1, 192.” Nhìn vào mắt Bạch Tân Hàn, nhấp môi dưới nói nhanh: “Bạch Tân Hàn thi cũng không tồi, 191.”
Tiếng nói vừa dứt, trong lớp nổi lên những tiếng tranh cãi thảo luận.
“DM 191??”
“Nói là 154 giờ thêm 37 điểm, quá trâu bò.”
“Cái gì? Bạn học mới này nhìn không ra lại……….”
………..
Thầy Lý vỗ bàn yêu cầu im lặng.
Sắc mặt thầy không tốt lắm, cứng ngắc nói: “Tôi nói được làm được, về sau trong giờ của tôi em có thể không nghe giảng. Nhưng không được để ảnh hưởng đến các bạn học khác…”
Thầy Lý run rẩy cầm bài thi trên tay: “Được rồi, chúng ta bắt đầu chữa bài…”
Sau khi tan học, bài thi của Bạch Tân Hàn được mọi người trong lớp truyền nhau xem.
Vì thế tất cả các bạn học còn đang khiếp sợ tiếp tục bị giáng một đòn.
Mấy câu trừ điểm trong đề I của người ta vốn là lông gà vỏ tỏi, đều là những chi tiết nhỏ nhặt, đáp án một cái cũng không sai!!
“Chuyện này mà nói không phải thầy giáo cố tình thì mình cũng không tin.”
“Nhìn sắc mặt thầy Lý chắc cũng sắp bị tức chết rồi.”
“Đúng vậy! Nói cái gì mà nghiêm cẩn, mình cũng muốn cười ha.”
……..
Lưu Hủ không cùng mọi người tham gia thảo luận, một mình ngồi ngơ ngẩn phát ngốc.
Chu Nguyên đẩy đẩy cánh tay cậu ta, đùa vui nói: “Đang nghĩ gì đấy?”
Lưu Hủ buồn bã mất mát nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút nghi ngờ nhân sinh.
“Mình đang suy nghĩ ngoại trừ mái tóc bên ngoài dài hơn, mình còn chỗ nào có thể so sánh cùng cậu ta.”
Chu Nguyên vỗ vỗ bả vai Lưu Hủ an ủi nói: “Bỏ đi anh em.”
Bạn ngồi cùng bàn Lưu Hủ cười hì hì chen vào nói: “Còn có lông chân. Không có người nào có thể so sánh với lông chân của Lưu ca đây!!”
“Lông chân con mẹ cậu.” Lưu Hủ cười ném quyển sách qua.
“Lưu ca, cái này huynh nói không đúng, không nên nói tục như vậy, nên thành người văn minh. Phải không???” Bạn ngồi cùng bàn nghiêm trang phát biểu.
“Tao đ*t mẹ nó hahahaha”
Mấy người ngồi hàng sau đều cười đùa vui mừng.
Trong lúc đó, Đàm Thanh Ninh ngồi phía trước cũng đang rất vui.
Ngoại trừ việc Bạch Tân Hàn thi được ra thì chính cô cũng thi được 120 điểm bài I, so với dự tính thì cao hơn một chút.
Tuy là chưa có kết quả của môn Tiếng Anh nhưng mà trước giờ cô học môn này khá tốt, bài thi lần này có thể nói là ổn.
Sau khi kết thúc buổi học tự chọn, bài thi của Bạch Tân Hàn quay trở về tay, cũng đúng lúc đến thời gian tan học.
Vốn là Đàm Thanh Ninh đạp xe đạp đi học. Nhưng kể từ khi Bạch Tân Hàn tham gia tiết tự học buổi tối, cậu ta đều yêu cầu cùng cô về nhà.
Vì thế mỗi buổi tối tan học, Thanh Ninh sẽ đạp xe ra cổng trường tìm xe của chú Uông, đem xe đạp nhét vào cốp xe, sau đó sẽ ngồi xe cùng Bạch Tân Hàn về nhà.
Bản thân cô thấy việc này đúng là thừa thãi, nhưng mà vị thiếu gia nào đó lại kiên quyết bằng được, cô cũng chỉ có thể nghe theo.
Giống như bây giờ, Bạch Tân Hàn đã thu dọn xong mọi thứ bắt đầu đi xuống tầng để đi về.
Đàm Thanh Ninh vừa nói chuyện cùng Qúy Lam vừa chậm rì rì thu dọn sách vở.
“Buổi chiều cậu làm gì?” Qúy Lam đeo cặp sách trên lưng hỏi.
Ngày chủ nhật là ngày nghỉ duy nhất của bọn cô, tuy nhiên đối với đa số các bạn học sinh lớp 12 cũng chỉ là thay đổi địa điểm tự học.
Thanh Ninh nghĩ nghĩ nói: “Ở nhà học bài.”
Thứ sáu ba mẹ cô đều đến biệt thự, đúng ra buổi tối hôm nay sẽ quay lại trấn Hòe. Kết quả ba cô tự nhiên có thêm ca phẫu thuật, sáng sớm hôm nay đã cùng mẹ cô vội vàng quay về.
Ngoài việc ở nhà học bài cô cũng không còn việc nào khác.
Qúy Lam “ừ” một tiếng chờ cô cùng nhau đi đến nhà để xe.
Giữa trưa tháng tám, bên ngoài là mặt trời chói chang nắng gắt, mặt đất đều được phơi nắng đến nóng bỏng.
Thanh Ninh đội mũ che nắng cùng Quý Lam dắt xe đi ra ngoài.
Ngồi lên xe, Qúy Lam quay đầu nhìn Đàm Thanh Ninh nói: “Đúng rồi, vừa nãy lúc tan học mình có nghe người khác nói đứng thứ nhất môn Toán trong kỳ thi này là Dương Thần An.”
Thanh Ninh sửng sốt, giống như bình thường chỉ ừ một tiếng.
“Mình cảm thấy thầy Lý chính là cố ý trừ điểm Bạch Tân Hàn, bằng không đứng nhất chính là người ở lớp mình.” Qúy Lam nhăn mũi nhìn cô hỏi: “Cậu thấy phải không?”
Gân xanh trên trán Thanh Ninh cũng giật giật theo, gật đầu: “Mình hiểu mà.”
Cô cố gắng trả lời ngắn gọn để ứng phó với cô bạn thân, không nghĩ đến đề tài này vẫn được tiếp tục.
Qúy Lam như cố tình không biết tiếp tục mở miệng: “À, hình như Dương Thần An ở cùng một khu với cậu đấy.”
“A, mình không biết.” Thanh Ninh cũng vừa mới đến đó không lâu, quả thật không biết, cũng chưa bao giờ gặp qua cậu ta.
Qúy Lam gật gù, khẳng định nói: “South Bay Garden ấy à! Khu các cậu đều là học bá, hôm nào mình cũng phải đến xin dính ít tiên khí mới được.”
“Được.” Thanh Ninh cười trả lời.
Hai người nói nói cười cười đi đến cổng trường, sau khi tạm biệt thì mỗi người đi một ngả.
Trên con đường lớn ngoài cổng, có mấy chiếc xe đỗ ở đó đến đón học sinh.
Uông Sâm đã đứng sẵn bên ngoài xe, vẫn là dáng vẻ mồ hôi chảy ròng ròng.
Nhìn thấy Đàm Thanh Ninh thì vội vàng mở cốp xe đằng sau, cầm xe đạp kiểu nữ của cô nhét vào.
Thanh Ninh nhìn một đầu đầy mồ hôi của chú Uông nói cảm ơn, mở cửa xe sau ngồi vào, tháo mũ che nắng để sang một bên.
“Hôm nay ra muộn.” Bạch Tân Hàn ngồi bên kia cửa xe mở miệng.
Thanh Ninh ừ trả lời: “Nói chuyện với Qúy Lam một lúc.”
Ánh mắt cô xẹt qua ngoài cửa xe, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đạp xe đi ngang qua xe bọn họ.
Nhớ đến lời Qúy Lam nói, cô không khỏi nhìn thêm mấy lần, chỉ nghĩ muốn xác nhận có thật sự là ở cùng một khu hay không.
“Cậu đang nhìn cái gì?” Người bên cạnh lại hỏi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Thanh Ninh vội vàng quay đầu, làm như không có chuyện gì: “Không có gì.”
Bạch Tân Hàn nhíu mày, còn muốn nói cái gì đấy, Uông Sâm đã lên xe.
Vì thế đành phải ngậm miệng, nghiêng đầu nhìn sang cửa xe bên kia.
Xe khởi động hơi chậm, Đàm Thanh Ninh lại nhìn thấy bóng dáng của Dương Thần An ngoài cửa xe.
Cậu ấy đạp chiếc xe đạp địa hình màu xanh lam, theo cửa Bắc đi vào.
Thật sự ở cùng một khu a….
“Hắn là ai?”
Giọng nói bên tai như tiếng sấm dọa cho Đàm Thanh Ninh sợ hãi.
“Ai?” Cô quay đầu mặt nghiêm túc nhìn Bạch Tân Hàn, vẻ mặt rất chi là vô tội.
Các cơ trên mặt của Bạch Tân Hàn căng cứng, mặt lạnh như băng hỏi lại: “Người đạp xe đạp màu lam kia, nam sinh mặc áo sơ mi trắng, quần đen.”
Thanh Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ: “A, là cậu ấy.”
Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Chính là người thầy Lý hay nhắc đến, Dương Thần An. Người luôn đứng nhất.”
Bạch Tân Hàn nhướn mày nhìn Đàm Thanh Ninh, trong ngực cảm thấy ngột ngạt hơn.
Cậu ta chính là Dương Thần An, cậu ta có cái gì đẹp?
Thanh Ninh quay sang, ngẩn người nhìn về ghế lái phụ đằng trước.
“Đàm Thanh Ninh.”
Bất ngờ nghe thấy tên mình được gọi, Thanh Ninh nhàm chán vuốt vuốt tóc mình, tùy ý lên tiếng: “Ừ??”
Chỉ nghe thấy người bên cạnh nhàn nhạt nói: “Cậu đoán xem đứng thứ nhất là tôi hay cậu ta?”
Trái tim Đàm Thanh Ninh nhảy lên, thốt ra: “Cậu.”
Cô theo bản năng la lên nói: “Nếu không phải thầy Lý cố ý phê bình, bài thi I môn toán của cậu chắc chắn sẽ có thêm điểm. Hơn nữa có phải điểm môn Ngữ Văn của cậu cũng rất cao hay không? Cậu nói cậu được —–”
“—–326”
“Đúng, 326, cho dù Tiếng Anh cậu chỉ thi được 100 điểm, cộng vào cũng rất cao.” Cô nói xong còn gật gật đầu khẳng định mình tính rất đúng.
Ánh mắt sâu kín của Bạch Tân Hàn dừng lại trên khuôn mặt đang nghiêm túc phân tích điểm của Đàm Thanh Ninh, một lúc lâu xong mới ừ một tiếng.
Lại quay đầu, biểu cảm mơ hồ trên mặt phản chiếu qua cửa kính xe đã nới lỏng ra rất nhiều.
*
Buổi chiều, Đàm Thanh Ninh xuống dưới cầm hai cây kem từ tủ lạnh mang lên trên tầng, gõ mấy tiếng cửa phòng Bạch Tân Hàn.
Cửa được mở ra, cô giơ tay đưa kem cho Bạch Tân Hàn: “Cho cậu.”
Mấy ngày hôm nay, tủ lạnh trong nhà đột nhiên có đầy đủ các loại kem Minh Trị khác nhau.
Dì Tưởng nói là do Bạch Tân Hàn cố ý dặn mua, là để cho cô tự mình ăn.
Cô làm sao có thể ăn hết được nhiều như vậy, mỗi lần ăn sẽ tiện thể lấy thêm một cây cho Bạch Tân Hàn.
Bạch Tân Hàn nhận kem nhân tiện mở cửa cho cô vào.
“Làm gì??” Thanh Ninh không rõ nên hỏi.
Bạch Tân Hàn xé bỏ kem, đi đến thùng rác trước bàn học ném vào, chỉ chỉ ghế dựa ý bảo cô ngồi xuống.
“Không phải nói có câu toán nghe không hiểu sao?”
“A, đúng” Cô bỗng nhiên nhớ ra.
Cô đi vào, cũng xé vỏ kem vứt vào thùng giác rồi ngồi trên ghế.
“Chính là câu hỏi cuối trong đề thi…….” Thanh Ninh tay trái cầm cây kem, tay phải kéo bài thi trên bàn qua.
Thầy giáo giảng nhanh quá cô theo không kịp, mà các bước giải của Bạch Tân Hàn lại rất ngắn gọn.
“Đây.” Thanh Ninh chỉ vào một bước trong bài, dừng lại một chút tay lại chỉ một bước ở phía dưới, cắn miếng kem ‘răng rắc’, than thở thì thầm nói: “Làm như thế nào để từ bước này đến bước này.”
Bạch Tân Hàn đứng bên trái ghế dựa nghe vậy hơi xoay người, cúi đầu đến gần.
Mùi sữa đặc và hương hoa trên tóc của cô trong nháy mắt bao trùm cả khứu giác, chiếm trọn toàn bộ hơi thở xung quanh, lại không nhịn được cúi đầu xuống nhìn.
Tay trái cô cầm cây kem đã bị cắn một miếng, khí lạnh tỏa ra xung quanh. Dưới que kem là một bàn tay xinh đẹp.
Tay cô hoàn toàn không giống với tay cậu, trắng mịn mềm, có chút thịt, nhìn thấy rất giống bàn tay của trẻ con, nhìn qua rất mềm mại.
Trong giây phút nào đó Bạch Tân Hàn cảm thấy rung động, ánh mắt nhìn từ tay cô dời sang hai bên má.
Má của Đàm Thanh Ninh cũng vậy, có ít thịt tròn tròn, làn da trắng mềm, vô cùng mịn màng. Cô đang buộc tóc đuôi ngựa, hai lỗ tai trắng nõn khéo léo hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Vành tai rất mỏng, trong suốt giống như có thể nhìn xuyên qua.
Ma xui quỷ khiến, Bạch Tân Hàn đưa tay khẽ khàng chạm nhẹ vào vành tai mỏng ấy.
Đàm Thanh Ninh đang cúi đầu xem đề cả người chấn động, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt to tròn đều là sự khiếp sợ.
“Cậu làm gì đấy?” Cô mơ hồ hỏi.
Kem ở trong miệng còn chưa kịp nuốt, ở trong khoang miệng lạnh lẽo.
Bạch Tân Hàn sửng sốt, bên tai càng ngày càng đỏ.
Sau vài giây mới ngang nghạnh mở miệng: “Đàm Thanh Ninh.”
“A?” Dĩ nhiên là Đàm Thanh Ninh nghe không rõ: “Cậu bảo tôi làm sao?”
Bạch Tân Hàn cực kỳ xấu hổ buồn bực, đặc biệt cảm thấy hối hận với hành động vừa xong của bản thân.
Chưa lúc nào cậu cảm thấy ngượng ngùng như bây giờ. Cậu cũng không thể nói là do nhìn lỗ tai cậu thấy rất đẹp nên sờ một chút?
Chàng thiếu niên càng lúc càng nóng nảy đứng lên, hai bên tai ửng đỏ cũng lan sang cả hai bên má.
Tay nắm lại thành quyền, vừa thẹn vừa bối rối.
Bạch Tân Hàn nhắm mắt, cố gắng làm cho giọng nói ổn định lại: “Trên tai cậu có con côn trùng.”