Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi

Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi - Chương 29: Tình yêu bí mật




Hôm nay dì Tưởng không kịp đến, Đam Thanh Ninh cùng ăn cơm với Qúy Lam như mọi khi.



Mãi đến giờ cơm trưa, Qúy Lam mới vô tình phát hiện mình bị Đàm Thanh Ninh bỏ rơi.



“Đàm Thanh Ninh, cậu đúng là trọng sắc khinh bạn!!!” Sau khi ăn cơm xong, trên đường đi mua trà sữa, Qúy Lam vẫn còn rất tức giận.



“Đúng Bạch Tân Hàn rất đẹp trai! Rất cao! Rất giàu! Đối với cậu rất hào phóng! Nhưng cậu không thể ——-” Qúy Lam dừng một chút, đột nhiên thở dài: “Mẹ nó, ngay cả mình cũng bị thuyết phục, được rồi cậu lăn đi!! Cùng bạn trai của cậu anh anh em em tình cảm thắm thiết.”



Đàm Thanh Ninh nghẹn cười, kéo tay Quý Lam quơ quơ: “Được rồi!! Cậu nói nhỏ tý đi cẩn thận không người khác nghe thấy. Mình mời cậu uống trà sữa gấp đôi.”



Qúy Lam “Chậc” một tiếng: “Sao nào? Còn muốn chơi kiểu tình yêu bí mật?”



Thanh Ninh gật đầu: “Đương nhiên.”



Bước đến quán trà sữa, Thanh Ninh gọi một ly trà sữa và một ly chanh quất, quẹt thẻ xong đứng sang một bên chờ cùng Qúy Lam.



Qúy Lam còn lảm nhảm: “Thôi đi, nếu như hai người bị lộ chắc chắn không phải do mình làm. Tám chín phần là do tự mình hại mình.”



Thanh Ninh nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt vô tư của Qúy Lam, trong lòng thấy áy náy.



Con gái không giống con trai, tình bạn con gái được thể hiện qua việc cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đến quán ăn vặt, cùng nhau đến nhà vệ sinh nói những chuyện nhỏ nhặt linh tinh. Thế mà thoáng cái cô đã bỏ Qúy Lam ở lại ăn cơm một mình, thật sự rất áy náy.



Thanh Ninh nghĩ ngợi rồi đưa ra đề nghị: “Thỉnh thoảng cậu cũng có thể ăn cơm cùng bọn mình.”



“Hừ” Qúy Lam khinh thường: “Mình không muốn đi làm bóng đèn.”



“Bạn học, trà sữa đã có rồi.” Ông chủ tiệm trà sữa lên tiếng nhắc nhở.



Thanh Ninh nói cảm ơn nhận trà sữa, đưa một ly cho Qúy Lam, tỏ ra vô cùng hào phóng: “Tháng này mình nhận bao cậu ăn đồ ăn vặt, uống trà sữa để tỏ lòng xin lỗi.”



Qúy Lam dừng vài dây, vỗ vỗ bả vai Đàm Thanh Ninh: “Được lắm người chị em, gả vào nhà giàu có khác.”



Thanh Ninh lấy tay che miệng Quý Lam, thấp giọng cảnh cáo: “Cậu không được nói lung tung! Mình nhắc nhở trước để tránh cậu ăn quá nhiều, tiền tiêu vặt mình có hạn.”



Qúy Lam hút ngụm trà sữa, không thèm để ý: “Không sao, cậu không có tiền thì cho mình mượn đồng hồ đeo hai ngày là được.”



Thanh Ninh hạ mi mắt, thở dài: “Không được, cậu ấy sẽ tức giận.”



“Tức giận.” Qúy Lam hỏi lại: “Cậu chiều cậu ta như vậy làm gì?”



Cô ngồi ở đằng sau hai người, có đôi khi không phân biệt được là ai chiều ai.



“Không được.” Thanh Ninh nhíu mày: “Dùy trì tâm trạng tốt mới tốt cho cơ thể. Mình hy vọng cậu ấy luôn vui vẻ.”



Qúy Lam bĩu môi, cong môi thở dài khó chịu.



Quên đi quên đi, so đo gì với một cô gái vừa mới biết yêu.



Sau khi nói chuyện cùng Qúy Lam, ngày hôm sau Đàm Thanh Ninh bắt đầu ăn cơm cùng Bạch Tân Hàn.



Bọn họ thường đợi đến khi canteen qua giờ cao điểm, một mình đi đến cửa sổ trong góc trên tầng hai, cùng nhau ăn cơm.



Đối với Uông Sâm và dì Tưởng mà nói, mỗi người đều bớt một việc, đối với việc này thấy rất vui mừng.



Đàm Thanh Ninh cũng thích ứng rất nhanh với việc hằng ngày ăn cơm cùng Bạch Tân Hàn.



Trừ việc cậu ta không nói nhiều như Qúy Lam, còn mấy thứ khác cơ bản không thay đổi gì.



Rất nhanh, một tuần học tập vất vả đã qua.



Chiều chủ nhật, Thanh Ninh ở nhà ôn bài.



Bởi vì kỳ thi giữa kỳ thi không tốt, nên gần đây cô rất chăm chỉ học, đặc biệt là những phần môn toán mình còn yếu.



Sau khi làm xong một đề toán, Đàm Thanh Ninh cắn bút đi phòng bên cạnh.



Dù sao bây giờ Bạch Tân Hàn là bạn trai cô, sử dụng thời gian để giảng bài cho cô là chuyện hợp tình hợp lý.



Sau vài tiếng gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng nói “Vào đi” của Bạch Tân Hàn.



Đàm Thanh Ninh mở cửa đi vào, y như rằng thấy Bạch Tân Hàn đang ngồi nhìn máy tính.



Đối với người thông minh mà nói, thời gian ở trường đủ để cho người ta ôn tập và làm xong bài.



Ở nhà, Bạch Tân Hàn chưa bao giờ xem lại sách vở.



Gần đây, nếu không phải giúp Đàm Thanh Ninh làm bài tập thì sẽ dùng máy tính làm chuyện riêng.



Đàm Thanh Ninh nhìn chăm chú, trên màn hình toàn chữ tiếng anh.



“Cậu đang xem gì đấy? Có thể nói mình biết không?”



Bạch Tân Hàn hơi ngưng lại rồi trả lời: “Phương diện tâm lý học.”



Thanh Ninh hơi bất ngờ, nhíu mày suy nghĩ.



Bạch Tân Hàn kéo cô qua ấn cô ngồi trên ghế, còn mình ngồi bên cạnh, tay phải nắm tay cô, nắm thật chặt.




Thanh Ninh nghiêng đầu thấy Bạch Tân Hàn cúi xuống, đang chơi đùa tay cô, nghịch từ lòng bàn tay đến ngón tay.



Hình như cậu ta rất thích tay cô, có thể do tay nhiều thịt xúc cảm tốt, cậu ta thường xuyên ở trên tay cô véo chỗ này bóp chỗ kia.



Đàm Thanh Ninh thấy tâm trạng người bên cạnh rất tốt, thử nhỏ giọng mở miệng: “Tâm lý học à? Cái đó….. Có phải cậu muốn tra một ít tư liệu không? Hay là chúng ta đi bệnh viện hỏi bác sĩ nhé!”



Nghe vậy, động tác tay Bạch Tân Hàn dừng lại, ngẩng đầu lên, mặt lại bắt đầu trở nên nghiêm túc.



“Không cần.” Cậu ta kiên quyết từ chối.



“Ừm, được rồi.”



Câu trả lời này Đàm Thanh Ninh đã đoán trước được, lần này không được thì lần sau lại thử.



Không ngừng cố gắng không ngừng cố gắng.



Tự mình an ủi một lúc, Thanh Ninh quay sang bên cạnh nhìn Bạch Tân Hàn tươi cười: “Chúng ta tiếp tục học được không?”



Ánh mắt của Bạch Tân Hàn lặng lẽ dừng lại nụ cười trên miệng cô, một lúc lâu sau cậu “ừm” một tiếng, đưa tay qua lấy bài thi: “Câu nào không làm được?”



Đàm Thanh Ninh chỉ vào đề: “Câu này mình dùng hằng đẳng thức và các công thức khác để làm, có phải dùng góc nhị diện(*) sẽ đơn giản hơn không? Còn có câu hỏi cuối cùng về hàm số, còn dãy số….. ”



(*)GÓC NHỊ DIỆN: một phần không gian bị giới hạn bởi hai nửa mặt phẳng (gọi là hai mặt của GND) cùng xuất phát từ một đường thẳng (gọi là cạnh của GND). Để đo GND người ta đo góc phẳng của nó, tức là góc tạo bởi hai nửa đường thẳng có gốc chung nằm trong hai mặt của GND và vuông góc với cạnh của GND.



Cô để bài thi và giấy nháp đến trước mặt Bạch Tân Hàn, cười tủm tỉm đứng dậy nói: “Cậu xem trước đi, mình đi xuống lấy nước và hoa quả lên ăn.”



Thanh Ninh mở cửa đi xuống tầng, cầm hai quả quýt trên bàn trà.




Khi chuẩn bị đi lên, cô tự nhiên nghĩ ra trong tủ lạnh có mấy quả xoài, liền đổi hướng đi về phòng bếp.



Trong phòng bếp có loáng thoáng âm thanh trò chuyện của hai dì.



Bình thường, trong nhà chỉ có dì Tưởng phụ trách nấu cơm và dì An phụ trách việc quét dọn vệ sinh. Không cần phải nghĩ, bây giờ hai người đang nói chuyện bên trong.



“Ngày mai Uông Sâm có việc, cô đi đưa cơm cho thiếu gia đi.”



Đây là giọng của dì An, xen lẫn là tiếng nước chảy trong bồn rửa.



Dì Tưởng có phần không vui: “Mai tôi phải nấu cơm, cô không có việc gì, cô đi đi.”



Tiếng nói dì An nhỏ dần xuống: “Vẫn là cô đi đi, thôi thấy hơi sợ.”



Nghe đến đó, Thanh Ninh thấy ngạc nhiên.



Sợ gì?



Trong lòng cô chùng xuống, thả nhẹ bước chân.



Di Tưởng cũng hỏi câu giống như cô nghĩ: “Sợ cái gì? Cô đưa cơm đến, sau đó chờ bọn họ ăn xong cầm cặp lồng đựng cơm về là xong. Gần đây nhìn tâm trạng thiếu gia rất tốt đấy thôi? Tôi thấy cậu ấy ở cùng một chỗ với Thanh Ninh tâm trạng vui vẻ hơn trước nhiều.”



Thanh Ninh nhướn mày, càng cảm thấy kinh hãi, sao kêu ‘gần đây rất tốt’?



Không biết vì sao, cô nhớ lại lúc nghỉ hè, dì Tưởng chỉ vì một ánh mắt của Bạch Tân Hàn dọa sợ đến mức làm bỏng tay.



Dì An vẫn còn lo lắng nói: “Tôi không biết. Chính là nhìn thấy thiếu gia thì tim tôi sẽ đập nhanh hơn. Cô cũng biết chuyện của mấy năm trước rồi, hơn nữa phu nhân ——”



“Đừng nói nữa.” Dì Tưởng cắt ngang: “Cô nói những lời này bị nghe thấy thì sao?”



Vừa dứt lời, bà theo bản năng nhìn về phía cửa phòng bếp.



Đúng lúc chạm phải ánh mắt ngạc nhiên của Đàm Thanh Ninh.



Dì Tưởng hoảng hốt, ôm ngực lùi về đằng sau, vẻ mặt khiếp sợ.



Chỉ có vài giây ngắn ngủi, Đàm Thanh Ninh nhớ đến rất nhiều chi tiết nhỏ bị mình xem nhẹ.



“Vì sao hai dì sợ Bạch Tân Hàn?” Cô nhìn hai người, đưa ra câu hỏi.



Đúng vậy, cô phát hiện dì Tưởng có cảm giác sợ hãi khó hiểu với Bạch Tân Hàn. Cô luôn nghĩ là do thân phận của cậu ta, nhưng cẩn thận ngẫm lại, loại sợ hãi này đã sớm vượt qua kiểu sợ giữa quan hệ chủ tớ.



Bạch Tân Hàn dù lạnh lùng nghiêm túc thế nào đi nữa, cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi thôi, có nhất thiết phải sợ vậy không?



Dì Tưởng ngây ngẩn cả người, lập tức phủ nhận: “Không phải, chúng tôi —-”



Vừa nói được vài chữ, mặt dì Tưởng lại bắt đầu cực kỳ hoảng sợ, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía sau Đàm Thanh Ninh.



“———Cậu muốn biết phải không? Tôi nói cho cậu biết.”



Phía sau Đàm Thanh Ninh xuất hiện tiếng nói.



Sống lưng Đàm Thanh Ninh cứng đờ, ngơ ngác quay người lại, Bạch Tân Hàn đứng cách cô vài bước chân.



Sắc mặt Bạch Tân Hàn bình tĩnh, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào đôi mắt bối rối của Thanh Ninh, nói từng chữ một: “Bởi vì bọn họ sợ tôi giết người.”