Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi

Yêu Em Rất Nhiều – Đào Hòa Chi - Chương 4: Mắc bệnh




Edit: Súp Lơ



Beta: Xiaoxi Gua



Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.



Cuối cùng Đàm Thanh Ninh vẫn không nhịn được, phá bỏ bầu không khí im lặng trước: “Vẻ mặt này của cậu là gì? Khinh thường nam thần của tôi?”



Gò má của cô rất mịn, cằm nhỏ và nhọn. Lúc ngẩng đầu lên hỏi hai mắt mở to, phồng má lên, nhìn giống như con vật nhỏ nào đó.



Bạch Tân Hàn ngừng hai giây, khuôn mặt bình tĩnh phủ nhận: “Không có. Hơn nữa tôi cũng không biết anh ta là ai.”



Đàm Thanh Ninh nghi ngờ quan sát mấy giây, tạm thời tin tưởng lời cậu ta nói: “Không biết thì thôi, dù sao cậu cũng không thi đại học ở đây.”



Bạch Tân Hàn rủ lông mi xuống, như có như không lên tiếng.



Đàm Thanh Ninh nhớ ra mục đích của mình đến tìm cậu ta, tiếp tục hỏi câu khác.



“Đúng rồi. Cậu học khoa tự nhiên phải không?”



“Đã tìm được trường học chưa?”



“Tôi đương nhiên cảm thấy trường Thanh Trung của tôi tốt nhất, nhưng Nhất Trung và Nam Trung cũng không tồi.”



“Nếu cậu muốn đến trường bọn tôi học, thì phải bắt đầu ôn tập. Bọn tôi đã bắt đầu ôn tập được một ít rồi, khai giảng xong còn phải thi…………”



“Đàm Thanh Ninh——–” Bạch Tân Hàn ngắt lời cô. Tay cầm bài thi toán trên mặt bàn giơ lên quơ quơ trước mặt Thanh Ninh: “Ai nói cho cậu biết——–tôi muốn mượn của cậu học?”



**



Buổi tối, sau khi bố mẹ đi làm về, Đàm Thanh Ninh vui mừng nói chuyện sẽ ăn cơm cùng Bạch Tân Hàn.



“Mẹ, sau này mẹ không cần chuẩn bị cơm trưa cho con. Con đã nói chuyện với Bạch Tân Hàn, buổi trưa sẽ cùng nhau ăn cơm.



“Cùng nhau ăn?”



Đàm Minh Hữu và vợ nhìn nhau, để bát đũa xuống.



“Tân Hàn đồng ý cùng con ăn cơm?” Ông nghi ngờ nhìn về phía con gái.



Đàm Thanh Ninh gật gật đầu: “Vâng. Nhưng mà cậu ta rất kén ăn, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn.”



Mẹ Đàm kinh ngạc: “Bọn con ở chung với nhau rất tốt?”



“Thật ra cũng không phải.” Đàm Thanh Ninh thành thật trả lời, “Cậu ta đối xử với con rất lạnh lùng.”



Không nói chuyện cùng cô, còn ghét bỏ cô nói nhiều.



Đàm Minh Hữu ở bên cạnh thở dài rất nhẹ, không nói gì.



Buổi chiều, chú Bạch lại gọi điện thoại đến, Bạch Tân Hàn vẫn không muốn đi bệnh viện.



Thanh Ninh chưa từng chú ý đến vấn đề này lại thở dài, hỏi đến chuyện cô nhịn cả một buổi trưa.



“Bố ơi, Bạch Tân Hàn không đi học ạ?”



Buổi chiều vị đại thiếu gia này hỏi cô câu đó xong thì không nhiều lời. Cho nên cô còn chưa rõ ràng mọi chuyện.



Ánh mắt Đàm Minh Hữu hạ xuống, suy nghĩ nói: “Tạm thời chưa nghe sắp xếp gì về vấn đề này. Thằng bé——-”



Ông nhìn về phía con gái, nhỏ nhẹ nói: “Thanh Ninh, sức khoẻ của Tân Hàn không tốt. Con……….nhường Tân Hàn chút nhé.”



Cô biết cậu ta có bệnh, nhưng mà tại sao có bệnh không đi bệnh viện đi?



“Rốt cuộc cậu ta mắc bệnh gì ạ?” Giọng nói Đàm Thanh Ninh tự nhiên nhỏ xuống: “Con nghe thấy cậu ta gọi điện thoại nói không muốn đến bệnh viện, còn rất tức giận.”



Đàm Minh Hữu lấy tay đẩy cái kính trước mắt không trả lời, hỏi lại: “Ông nội là bác sĩ khoa gì?”



“Khoa giải phẫu thần kinh!” Đàm Thanh Ninh lập tức trả lời.



Ông nội Đàm là chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh nổi tiếng cả nước. Mấy năm trước, tin tức giáo sư Đàm Diệp bị gia đình bệnh nhân giết chết do mẫu thuẫn hai bên gây chấn động một thời, những bác sĩ ở thành phố C không ai không biết, gây ra sóng to gió lớn.



Đàm Minh Hữu chỉ chỉ đầu mình bảo: “Cuối tuần, có buổi nghiên cứu thảo luận của các chuyên gia khoa thần kinh trong thành phố, đều là những người tài giỏi ở trong và ngoài nước đến, nhà họ Bạch muốn đưa thằng bé đi một chuyến.”



Vẻ mặt ông nghiêm túc, lắc đầu tiếc nuối: “Chỉ tiếc, Tân Hàn kiên quyết không đồng ý………”



Tim Đàm Thanh Ninh đập mạnh, giọng nói không tự giác nhẹ xuống: “Cậu ta……..mắc bệnh thật sự nghiêm trọng ạ? Nhưng mà không phải đến thành phố khám bệnh tốt hơn sao?”



Nhà họ Bạch có bệnh viện tư nhân, tài nguyên chữa bệnh chỉ nhiều không thiếu. Nghĩ thế nào lại đến thành phố C……



Đàm Minh Hữu lại thở dài: “Ăn cơm xong rồi nói.”



Đàm Thanh Ninh hoảng hốt gật đầu, gắp con tôm bỏ vào miệng.



Bình thường cô thích nhất là ăn tôm rang, nhưng bây giờ ăn vào thấy nhạt nhẽo, vô vị.



Ăn cơm xong, ba Đàm đưa Đàm Thanh Ninh vào phòng nói chuyện.



Đàm Minh Hữu chỉ chiếc ghế bên cạnh bảo cô ngồi xuống, dịu dàng nói chuyện: “Thanh Ninh, bố nghĩ con cũng sẽ phát hiện tính cách của Tân Hàn so với bạn bè học cùng con có sự khác biệt.”



Thanh Ninh gật gật đầu, ý thức được bố sắp nói ra chuyện quan trọng.



Đàm Minh Hữu xoa xoa lông mày, suy nghĩ tìm từ thích hợp: “Đại khái là vào mấy năm trước, Tân Hàn từng bị bắt cóc.”



Trong nháy mắt, đôi mắt Đàm Thanh Ninh mở to, cả người đứng bật dậy.



“Bắt cóc……….”



Chuyện này, cô chỉ từng thấy trong các bài tin tức.



Đàm Minh Hữu thấp giọng trấn an: “Không cần lo lắng. Cậu ta không có bị thương.”



Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm.



“Thế nhưng từ đó về sau, tâm lý của Tân Hàn dần dần xuất hiện một vài vấn đề……..”



Hai bàn tay Thanh Ninh nắm lại, sau lưng lạnh cả người.



“Thằng bé vô cùng kháng cự trị liệu, mặc kệ là về tâm lý hay là cơ thể. Qua một thời gian, bác sĩ tâm lý đề nghị để cho Tân Hàn thay đổi hoàn cảnh xem sao.”



…………………



Thanh Ninh sửng sốt một lúc sau mới tìm lại được tiếng: “Bố mẹ của cậu ta đâu?”



Đàm Minh Hữu lại thở dài: “Sau khi Tân Hàn bị bắt, mẹ thằng bé cũng xảy ra chuyện, trước mắt đang ở trung tâm điều dưỡng Minh Nhân để dưỡng sức khỏe. Chú Bạch của con không còn biện pháp nào khác, mới đưa Tân Hàn đến đây.”



“Mấy hôm nay, bố cũng tìm cậu ấy nói chuyện nhưng nhìn ra được thằng bé không muốn tiếp xúc quá gần với người bên ngoài.” Đàm Minh Hữu đi đến vỗ vỗ vai con gái: “Thật ra chú Bạch có nói, nhớ rằng trước đây các con chơi với nhau rất tốt nên chắc sẽ có quan hệ tốt hơn.”



“Trước đây?” Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, khó hiểu ngẩng đầu nhìn bố: “Bọn con trước đây từng gặp nhau ạ?”



Đàm Minh Hữu gật đầu: “Rất sớm, vào khoảng lúc con ba, bốn tuổi. Ông nội Bạch và chú Bạch đưa Tân Hàn đến trấn Hòe thăm ông nội con.”



Ông cười cười, nhớ lại chuyện trước đây: “Lúc đó, chúng ta còn ở nhà cũ. Con có thể không nhớ rõ, bố cũng không nói nữa.”



Đàm Thanh Ninh cúi đầu, nhỏ giọng phụ họa một câu.



Cô đúng là một chút ấn tượng cũng không có, nhìn bộ dáng của Bạch Tân Hàn hình như cậu ta nhớ rõ.



Không biết vì sao, trong lòng có chút tiếc nuối.



Nếu có cái máy có thể truyền phát cảm xúc thì tốt biết mấy.



Cô có rất nhiều năng lượng vui vẻ, không ngại chia cho Bạch Tân Hàn một ít.



Trở lại phòng mình ở trên tầng, trong lòng Thanh Ninh như có cục đá đè ép, nặng trịch.




Bố vừa mới nói, tuy rằng khối u trong não của Bạch Tân Hàn thuộc loại lành tính, nhưng có vị trí đã đè lên dây thần kinh, còn có xu hướng chuyển biến xấu. Nếu không được phẫu thuật, tình hình không hề lạc quan……



So với việc từ chối gặp bác sĩ, những thói quen kỳ lạ của cậu ta như ở trên ban công chịu nóng hay chỉ ăn các món chay thì cũng không lạ.



Thanh Ninh mở cửa sổ ra, không khí nóng bức giữa mùa hè mang theo mùi cây cối, cỏ tươi phả vào mặt.



Bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng như nước. Cây bên ngoài mờ ảo, lá cây che phủ, bóng cây lay động.



Trấn nhỏ không có nhiều người lắm, đến buổi tối càng yên tĩnh. Ngoài cửa sổ chỉ có tiếng kêu của mấy con côn trùng không biết tên, bất chợt mang tiếng ồn ào. Đàm Thanh Ninh âm thầm thở hắt ra một hơi, đóng cửa sổ lại.



Ngăn cách với tiếng côn trùng kêu ở bên ngoài, trong phòng trở nên im lặng dị thường.



Bi hoan của nhân loại vốn không tương đồng.(*)



(*)Một câu nói của Lỗ Tấn



Giống như cô gái lạc quan, lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, không thể lý giải được vị thiếu gia nhà giàu cách một bức tường kia vì sao từ chối điều trị.



**



Ở phòng ngủ bên cạnh, ngọn đèn vàng ấm áp chiếu trên bàn học màu trắng.



Khuôn mặt thanh tú của người thiếu niên ngồi ở trước bàn, ánh mắt nhìn xuống bài thi vật lý ở trên bàn.



Đây là của Đàm Thanh Ninh.



Buổi chiều sau khi nghe lời cậu nói, nét mặt cô không nhịn được ôm lấy sách vở đi ra, vội vàng làm rơi bài thi đã làm xong này.



Bạch Tân Hàn đảo mắt nhìn qua chữ viết cẩn thận nắn nót trên bài thi, vẻ mặt u tối không rõ.



Cậu đã cự tuyệt ý tốt của cô mấy lần, Đàm Thanh Ninh chắc sẽ không đến tìm mình nữa.



Bởi vì do tính cách, cậu luôn là người hoạt động máy móc. Cậu không có bạn bè, vây xung quanh cậu chỉ có nói những lời đồn đãi đàm tiếu nhiều không kể hết.



Cậu đã quen và thích ứng với cuộc sống như thế, không có gì là không tốt.



“Nếu cậu không hiểu có thể đến hỏi tôi.” Tiếng nói của Đàm Thanh Ninh quanh quẩn bên tai.



Khóe miệng Bạch Tân Hàn co rút, lấy bút khoanh tròn trên câu hỏi trong bài thi.



Cô thật sự rất tự tin, mấy câu đơn giản như về lo xo trong phần cơ học đều làm sai.



Cả người Bạch Tân Hàn ngồi thẳng, giống như thầy giáo chấm thi nhìn bài thi một lần.




Sau khi sửa mấy câu sai, Bạch Tân Hàn chuyển sang bài tập lớn cuối cùng.



Hiển nhiên là Đàm Thanh Ninh không làm, bỏ qua câu thứ hai và ba trong bài tập cuối.



Ánh mắt Bạch Tân Hàn dừng lại rất lâu ở câu cuối, thỏa hiệp xé ra một tờ giấy trống.



Trên giấy vẽ một trục tọa độ, viết từng bước giải vào.



Làm xong, Bạch Tân Hàn đột nhiên phát hiện một chuyện.



Đêm nay, Đàm Thanh Ninh im lặng khác thường.



Vào thời điểm này của mấy hôm trước, cô không xem phim thì sẽ chơi game, luôn ở phòng bên cạnh tạo ra tiếng động.



Nhưng hôm nay, phòng cô im ắng kỳ lạ.



Nhưng mà chuyện này không liên quan đến cậu, mà cậu càng không có hứng thú muốn biết.



Bạch Tân Hàn để bài thi qua một bên, chờ ngày mai lúc ăn cơm trả cho Đàm Thanh Ninh là được.



Mới vừa đứng lên, ngoài của truyền hai đến tiếng gõ cửa ‘Cốc cốc’.



Bạch Tân Hàn đi ra mở cửa, Đàm Thanh Ninh xõa tóc xuất hiện trước cửa.



“Hi!” Cô nhiệt tình chào hỏi.



Bạch Tân Hàn: “Có việc?”



Cô chưa bao giờ tìm cậu muộn như vậy.



Đàm Thanh Ninh lắc lắc di động trên tay, đôi mắt đen sáng nhìn cậu chằm chằm, giọng điệu vô cùng thành khẩn.



“Tôi cảm thấy, chúng ta nên trao đổi WeChat, lấy phương thức liên lạc.”



“Cái gì?”



Đại não luôn luôn phản ứng nhanh chóng của Bạch Tân Hàn tạm dừng hai giây.



“Thêm WeChat, soái ca.” Đàm Thanh Ninh dựa vào khung cửa, lộ ra một nụ cười tự mình cho là hoàn hảo.



Thấy cậu ta không phản ứng, cô kiễng mũi chân đi vào bên trong xem.



“Di động của cậu đâu? Tôi quét mã của cậu.”



Cô đã nhìn thấy chiếc điện thoại màu đen trên bàn học.



Ánh mắt Bạch Tân Hàn lóe lên, cả người đang dừng hoạt động có phản ứng, lấy điện thoại di động và bài thi đưa đến



“Ơ, đây là bài thi vật lý của tôi.” Đàm Thanh Ninh nhận bài thi, chỉ vào hình vẽ tròn trong đề bài: “Đây là cái gì?”



“Câu sai của cậu.” Bạch Tân Hàn bình tĩnh trả lời.



“Cậu giúp tôi sửa bài thi?” Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được.



Bạch Tân Hàn rủ mắt, mở khóa di động.



“Không phải muốn thêm WeChat sao?”



“Được! Tôi quét cậu.”



Đàm Thanh Ninh thêm WeChat xong, cầm bài thi vẫy vẫy tạm biệt.



“Bye bye! Cảm ơn cậu giúp tôi chữa đề!”



Cô xoay người, tung tăng nhảy nhót trở về phòng như một con nai con thích thú.



Bạch Tân Hàn đóng cửa, để điện thoại về mặt bàn.



Không đến một phút đồng hồ sau, âm báo WeChat liên tục vang lên.



Bạch Tân Hàn đành phải ngừng động tác lấy quần áo, cau mày mở WeChat ra.



Đàm Thanh Ninh gửi đến một tin nhắn dài.



Tổng hợp phim hoạt hình về con người và động vật, cái gì cũng có.



Bạch Tân Hàn: [?]



Đàm Thanh Ninh rất nhanh trả lời lại.



[biểu tượng cảm xúc tinh nghịch, chúng ta cùng vui vẻ*(1)]



[bạn cùng học tiểu Đàm— chuyên gia cảm xúc bên cạnh bạn]



——————-



(1) Tên một bài hát: 快乐你我他