Yêu Em Thêm 1 Lần Nữa

Chương 8: Quay lại quá khứ 6 năm trước.




"Vậy chuyện con bỏ mặc buổi tiệc sinh nhật của Thanh Nhi chạy tới chỗ Phương Yên là sao? Mau nói rõ ràng ra cho mẹ".

" Cái đó...con..."

Anh ấp úng mãi không nói lên lời.Ba anh trước giờ là một người biết kiềm chế cảm xúc.Nhưng vì chuyện của anh và chị ấy đã khiến ông mất bình tĩnh mà trở nên tức giận.

"Tao biết là mày đã chưa từng thích con bé Thanh Nhi nhưng mày đâu thể bỏ mặc con bé trong bữa tiệc sinh nhật được. Mày có biết con bé Thanh Nhi đã thất vọng về mày như thế nào không hả? "

" Con đi tới dự sinh nhật Thanh Nhi còn Phương Yên thì sao.Thanh Nhi là Đại tiểu thư cao quý của nhà họ Hạ, Phương Yên chỉ là một cô gái bình thường".

Ba anh lên tiếng làm cho anh ngừng lại lời nói của bản thân.

"Vì thế nên mày không muốn bỏ mặc con nhỏ Phương Yên đúng không?"

"Tiệc sinh nhật của Thanh Nhi mở rất lớn, các thiếu gia và tiểu thư khắp thành phố T đều tới dự. Phương Yên thì khác.Cô ấy chỉ có con và gia đình nhỏ của cô ấy.Con không lỡ để Phương Yên dự sinh nhật một mình".

Anh nói ra câu này như thể đang muốn nói lên sự chênh lệch giữa cô và chị ấy. Cô và chị ấy không phải là người cùng một thế giới. Cô có tất cả nhưng chị ấy không có bất kì thứ gì.

"Nhưng mày phải hiểu được rằng Thanh Nhi là vị hôn thê của mày.Còn con nhỏ Phương Yên kia chỉ là người mày thích bây giờ thôi. Sau này cho dù như thế nào thì mày cũng phải lấy Thanh Nhi".

Ba anh tức tới mức đập bàn đứng dậy quát thẳng vào mặt anh.Anh thì chỉ liếc mắt lên nhìn vào khuôn mặt của ba anh đã bị anh làm cho tức giận tới mức đỏ lừ lên.



" C*n m* nó. Mày tính để tao tức chết lên mày mới chịu à.Con bé Thanh Nhi có gì không tốt mà mày ghét con bé. Tao nói thẳng cho mày biết con nhỏ Phương Yên không có tốt lành gì đâu".

"Ba, ba dựa vào đâu mà nói Phương Yên không tốt.Ba có bằng chứng không mà ba nói cô ấy như vậy".

*Chát

" Mày đủ lông đủ cánh rồi chứ gì. Tao mong sao tao không sinh ra đứa nghịch tử như mày.Mày làm tao quá thất vọng rồi".

Anh bị ba anh tát cho một cái khi nói ra lời đó. Ba anh dùng lực rất mạnh khiến mặt anh đỏ lên và có chút sưng.

" Thôi, ông ngồi xuống đi.Đừng tức giận nữa.Chuyện này để tôi xử lý.Thiên Khải con hãy nhìn thẳng vào mặt ta. Ta hỏi con, con phải trả lời thật lòng cho ta biết. Con đã từng rung động trước con bé Thanh Nhi bao giờ chưa?"

Mẹ anh nhìn thẳng vào mặt anh hỏi. Bà lúc này có thể nói là lạnh lùng hơn bao giờ hết.

"Thật ra con đã từng.Năm đó Thanh Nhi được 12 tuổi. Nhà họ Hạ mở tiệc mừng sinh nhật em ấy. Thanh Nhi đã mời con nhảy mở màn cho bữa tiệc.Em ấy hoạt bát, đáng yêu và xinh đẹp".

Anh kể lại quá khứ trước đó của anh và cô. Anh ngồi nói mà mặt cúi gằm xuống.Không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ anh.Giọng anh trầm trầm pha chút nghẹn ngào.

" Chỉ có một lần đó thôi sao?"



"Trong bữa tiệc mà ba tổ chức kỉ niệm ngày thành lập Tập đoàn, con đứng gần tháp rượu nhưng con không hề làm đổ. Có người đã gài bẫy con vào đó. Nhờ có em ấy mà con đã được giải oan".

" Con nghĩ em ấy chính là tia sáng ấm áp luôn chiếu sáng và bảo vệ con nhưng..."

"Nhưng cái gì, mày mau nói thẳng ra cho tao biết.Mày không nói rõ ràng thì đừng trách hậu quả".

" Con nghe nhiều người hầu trong bữa tiệc đồn nói là Thanh Nhi cố tình làm vậy để gây sự chú ý và muốn chiếm lấy sự thiện cảm của con".

"Lúc đó mày còn bé nên tao không nói cho mày biết một chuyện.Bây giờ cũng đến lúc phải nói ra rồi".

Anh ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn ba anh. Hoá ra ba anh và mẹ anh cảm thấy có vấn đề trong chuyện của anh hồi đó nên đã điều tra lại trong sự kín đáo không ai biết.

" Chuyện gì vậy ba.Bây giờ con đã lớn rồi.Ba có thể nói cho con biết được không ạ?"

"Thanh Nhi cứu con là sự thật, con bé không có lợi dụng con để chiếm lấy thiện cảm và tình yêu của con.Người đang muốn gây sự chú ý và lấy lòng con là Phương Yên"

Lúc này, mẹ anh lên tiếng. Bà nói mà nghẹn ngào khi nhắc lại chuyện năm đó. Con bé Thanh Nhi phải chịu sự ghen ghét và hiểu lầm của anh tới tận bây giờ.

Bà nghĩ anh cũng không phải hoàn toàn là ghen ghét cô mà chỉ là vì sự hiểu lầm đó đã khiến anh dần mất thiện cảm với cô.Anh đã hoàn toàn buông bỏ tình cảm đó mà coi cô là đứa em gái.

"Không thể nào. Mẹ nói rõ đi ạ? Tại sao Phương Yên lại làm như vậy với con chứ.Có lẽ là có sự hiểu lầm ở đây ạ".