Yêu Em Thêm Lần Nữa

Chương 73






Còn lúc này, ở bên ngoài bầu không khí đã trở nên im ắng hơn trước đó, nhưng cũng chỉ là im lặng nhất thời mà thôi. Lục phu nhân đưa Tiêu Ái Như đi chuẩn bị đồ đạc để hai người dọn vào biệt thự Lục gia ở. Bà ấy đã quyết tâm rồi, nhất định phải tìm cách để Lục Tề Nam ly hôn với Khả Như. Còn mấy người giúp việc nhân lúc không có ai nữa thì xúm lại một góc nói chuyện to nhỏ:

- Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Đúng đó, không biết cô gái kia là ai?

- Cô gái kia hình như rất được Lục phu nhân quý mến.

- Ơ, nếu thế...thì Khả Như của chúng ta phải làm sao đây?

Đám người giúp việc trong cái Lục gia này đang bàn tán kịch liệt chuyện sáng nay. Sáng nay nhìn Lục phu nhân có vẻ rất tức giận, bà ấy dường như không thích Khả Như một chút nào cả.


Tiểu Lan cũng đứng ở gần đó, nghe vậy thì lo lắng cho Khả Như vô cùng. Không biết hiện giờ Khả Như ra sao rồi, liệu cô có chống cự được trước Lục phu nhân đầy quyền lực kia không nữa.

Thiên Lam lúc này chạy đến chỗ Tiểu Lan chơi, con bé không hề biết chuyện gì đang xảy ra, bởi lẽ con bé còn quá nhỏ để có thể hiểu được những chuyện của người lớn. Mọi chuyện thật phức tạp, suy cho cùng thì Thiên Lam cũng không phải con ruột của Lục Tề Nam nữa. Còn cô gái hồi sáng, nghe nói cô ta đã sinh ra con của Lục Tề Nam rồi. Lần này Khả Như chắc sẽ lành ít dữ nhiều.

Tối.

Lục phu nhân và Tiêu Ái Như đã dọn vào biệt thự Lục gia để ở rồi, Lục Tề Nam cũng mặc kệ hai người họ, hắn chỉ quan tâm tới mình Khả Như mà thôi. Còn Khả Như cô, cô cũng không hề vui vẻ chút nào. Bữa tối gồm sự có mặt của 4 người, bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt vô cùng.

Khả Như ăn không được tự nhiên, cô liếc nhìn Lục Tề Nam một cái thật nhanh rồi cũng cắm đầu vào bát cơm của mình. Phía đối diện cô, Lục phu nhân liên tục gắp thức ăn vào bát Tiêu Ái Như.

- Ái Như, con ăn đi nào.

- Dạ vâng, con cảm ơn mẹ ạ.

Tiêu Ái Như tự nhiên gọi Lục phu nhân là "mẹ" ngay trước mặt Khả Như khiến cho cô thật sự khó chịu. Nhưng cô vẫn miễn cưỡng ăn cơm của mình, chỉ chờ cho bát cơm của cô hết nhanh nhanh để cô được tránh mặt đi. Từ đầu tới cuối, Lục phu nhân không hề liếc nhìn cô lấy một cái, chỉ mải chăm chút cho Tiêu Ái Như mà thôi. Thật lòng, cô cũng thấy có chút ấm ức, tủi thân.

Lục Tề Nam nhận ra cô không vui, hắn liền dừng ăn và quay sang cô lo lắng hỏi han. Thật ra nãy giờ hắn cũng chẳng thể tập trung ăn nổi, trong lòng luôn lo sợ cô sẽ phải chịu ấm ức trước tính cách cứng đầu của mẹ hắn:

- Em không sao chứ? Hay chúng ta ra ngoài ăn nha.

Hắn nói như thể không quan tâm tới sự có mặt của mẹ và người phụ nữ kia. Lục phu nhân thấy con trai mình quan tâm tới Khả Như như vậy, liền cất giọng mỉa mai cô:


- Còn làm bộ làm tịch kén ăn ở đây sao? Thật chẳng ra thể thống gì.

Khả Như liếc nhìn Lục phu nhân một cái thật nhanh rồi miễn cưỡng trả lời Lục Tề Nam:

- Dạ...em ăn no rồi ạ.

Lục Tề Nam nhướn mày nhìn mẹ mình, nhưng hắn cũng không cố giữ cô ở lại bàn ăn làm gì. Thấy cô đứng lên xin phép rời khỏi bàn ăn, thì hắn liền bước đi theo cô, bỏ lại Lục phu nhân và Tiêu Ái Như đang ngồi trên bàn ăn.

Tiêu Ái Như làm bộ như ấm ức lắm, quay sang khóc lóc với Lục phu nhân:

- Mẹ ơi, có vẻ như anh ấy rất ghét con.

Lục phu nhân cũng tức giận vô cùng trước cái thái độ của con trai mình, bà không thể ngờ rằng hắn lại nghe lời Khả Như tới vậy.

- Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giúp con đòi lại công bằng.

- Vâng thưa mẹ.

Tiêu Ái Như tuy bề ngoài tỏ ra ấm ức vô cùng, nhưng bên trong thì vô cùng vui mừng khi Lục phu nhân tin tưởng mình tới vậy. Cô ta chạy tới đấm đấm lưng cho Lục phu nhân như một người con dâu gương mẫu:

- Mẹ thấy dễ chịu hơn chưa ạ?

- Ừ, dễ chịu hơn nhiều rồi. Mẹ cứ nhìn thấy người phụ nữ đó là tức tới nỗi nuốt không trôi thức ăn.


Lục phu nhân vô cùng ghét Khả Như, bà chưa từng thấy một người con dâu nào mất nết giống cô, thấy mẹ chồng còn không thèm chào hỏi. Lúc mẹ chồng còn đang ngồi trên bàn ăn thì cô ung dung đứng dậy và rời khỏi. Thật không có phép tắc gì hết.

Tiêu Ái Như nghe Lục phu nhân nói vậy càng thêm đắc ý hơn. Lần này, cô ta nắm chắc phần thắng trong tay rồi.

[...]

Lúc này ở bên ngoài vườn là buổi tối, ánh đèn trong vườn sáng lấp lánh. Thiên Lam ngồi một mình đếm cỏ, có vẻ như cô bé rất chán. Mẹ của cô bé cả ngày hôm nay cứ buồn buồn sao sao ấy, không chịu chơi với cô bé.

Lúc này đột nhiên trong vườn xuất hiện một tiếng động khác, theo phản xạ mà Thiên Lam quay sang nhìn phía sau xem xem là ai đến. Đôi mắt to tròn bỗng trở nên ngơ ngác nhìn cậu bé đang đứng trước mặt mình.

Cậu bé đó cũng tầm tuổi Thiên Lam, ăn mặc như một tiểu thiếu gia nhỏ. Nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra đôi mắt của cậu bé đó rất giống Thiêm Lam...

- Cậu là ai?