Yêu Em Trọn Kiếp Này

Chương 10: Con không thích




Sau đó Thẩm Nhã Hương đã rời đi ngay. Đương nhiên rồi, không lẽ còn muốn ở lại chịu nhục sao? Nhưng cô phải thực sự công nhận, nhan sắc của cô ta cũng quá mức nổi bật, chính là vẻ đẹp thanh thuần vô hại dễ bị bắt nạt, đánh thẳng vào tâm lí muốn bảo vệ kẻ yếu của đàn ông. Nét đẹp này về sau di truyền toàn bộ cho nữ chính, biến cô ấy thành một nữ chính hoàn hảo có một dàn harem khủng khiếp. Vẻ đẹp của cô ta cũng từng một chín một mười tranh giành với Sở Y mẹ cô, nhưng thanh danh có phần ‘bẩn’ của Nhã Hương đã trực tiếp kéo cô ta xuống nước.

Chỉ có điều Dương Kha hôm nay bị làm sao vậy? Tuy rằng thái độ của hắn khiến cô thực vui vẻ, nhưng cũng không khỏi hồ nghi hắn đang định làm gì. Không lẽ muốn tạo lòng tin với ma ma trước, rồi sau đó lén lút qua lại?

“Pa pa.” Tuệ Nghiên nhìn vào đôi mắt diều hâu của hắn, nén sợ hãi cùng nghi hoặc trong lòng lại, dùng giọng nói ngọt ngào gọi. Nếu là kiếp trước, có cho mười lá gan Tuệ Nghiên cũng không dám làm vậy. Nhưng tình thế lúc này rất khác, cô đang là con gái mà hắn thương yêu, hơn nữa cũng chỉ là một đứa trẻ.

“Sao? Có còn đau không? Ba đi gọi bác sĩ tới xem nhé?”

Giọng hắn dịu dàng hơn hẳn.

“Không đau nữa. Pa pa, dì kia là ai thế ạ? Con không thích…”

Tuệ Nghiên lần đầu thử cái gọi là ‘ỷ sủng sinh kiêu’. Cô muốn biết nếu cô nói trực tiếp bản thân không thích người đó thì Dương Kha sẽ phản ứng như thế nào? Đây chính là đang đánh cược, đánh cược cho tương lai của cô và mẹ. Nếu hắn thực sự dứt khoát, cô có thể an tâm mà tận hưởng sau này, chỉ cần đừng đụng tới nam nữ chính thì liền có thể an toàn lớn lên trong tình thương. Ngược lại, nếu hắn thực luyến tiếc Nhã Hương, cô sau này sẽ nghĩ cách đưa mẹ trốn khỏi nhà họ Dương. He he, Sở gia ở trên cao nguyên cũng tốt, không khí nhất định thực trong lành.

Tuệ Nghiên cũng không hiểu, tại sao lúc đọc tiểu thuyết lại thấy mẹ của nữ chính đáng thương chứ không đáng trách? Rõ ràng là người phụ tình bạc nghĩa, sau đó phá hoại gia đình người ta, nhưng dưới ngòi bút của tác giả lại biến thành người con gái đáng thương bị tình yêu vứt bỏ, bị người khác cướp mất hạnh phúc lại còn trở thành mẹ đơn thân. Cô bây giờ mới chân chính hiểu ra cái gì gọi là hào quang nữ chính. Nó không chỉ ảnh hưởng tới nhân vật nam trong tiểu thuyết, mà còn ảnh hưởng đến bối phận cùng cái nhìn của tác giả và độc giả. Phàm là những người thân thuộc với nữ chính, sống vì nữ chính cư nhiên sẽ trở thành ‘người tốt’. Cho dù họ có làm gì sai cũng sẽ được cái hào quang kia bao biện, từ việc làm trái với luân thường đạo lí trở thành cái lẽ thường tình. Thẩm Nhã Hương chính là một ví dụ điển hình. Chính là khi ở vai trò độc giả, cô cùng bao người sẽ thương tiếc cho cô ta. Nhưng khi trở thành người trong gia đình bị cô ta phá hoại mới thấy được việc làm của cô ta có bao nhiêu sai trái.

Tác giả à tác giả! Vì sao lại thiên vị như vậy a?

“Được, sau này không để con gặp nữa.” Dương Kha vỗ vỗ lưng cô.

“Anh định phong sát cô ta luôn sao? Như vậy thật tàn nhẫn nha.” Tuy rằng danh tiếng của Thẩm Nhã Hương thực sự không tốt, fan của cô ta hầu hết là những ông chú đam mê nhan sắc, muốn thử một lần lên giường với nữ nhân thanh thuần. Nhưng chỉ vì đẩy ngã một đứa trẻ mà lại phong sát người ta sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Diệu Linh.

“Vậy em muốn giải quyết thế nào? Tùy em quyết định.” Biểu hiện rõ ràng chính là anh mới lười quản cô ta, em muốn thể nào liền xử như thế ấy. Sở Y cười tít mắt, trong đôi mắt phượng lấp lánh như cả dãy ngân hà. Cô nhận ra niềm vui ấy đã bắt đầu từ lúc Dương Kha gọi Nhã Hương là Thẩm tiểu thư, cả thái độ lạnh nhạt và né tránh sự thân mật của cô ta. Hơn hết chính là hắn không chút ngượng ngùng gọi Sở Y là ‘vợ tôi’ khi nói chuyện với người khác, càng nhấn mạnh vị trí của cô ấy trong lòng hắn là bất khả xâm phạm. Bây giờ lại đưa cho Sở Y toàn quyền quyết định chuyện của tình cũ, thực sự khiến cô ấy vui đến suýt ngất. Thì ra là cô ấy lo lắng thừa rồi, Dương Kha tốt như vậy sao có thể lưu luyến tình cũ chứ.



Lại nhìn đến bảo bối trong lòng, đây là tiểu phúc tinh của họ a! Từ khi Tuệ Nghiên xuất hiện trong bụng Sở Y, Dương Kha như biến thành một con người khác, dành rất nhiều quan tâm cho gia đình. Cô ấy thực sự nhìn không ra, thì ra Dương tổng là người cuồng con gái.

“Phong sát cũng quá tàn nhẫn, hay anh chỉ cần đưa cô ấy ra nước ngoài thôi. Nếu em nhớ không lầm cô ta là diễn viên trong một công ty con của Diệu Linh, việc nhỏ này Dương tổng giám đốc làm được chứ?”

“Được.” Dương Kha cười, người vợ này của hắn vẫn là lương thiện quá. Lúc trước khi tranh giải ảnh hậu, Nhã Hương còn vu khống cô ấy ăn nằm với tổng giám đốc, giám khảo và nhà đầu tư mới lên được vị thế hôm nay. Sau đó còn mắng cô ấy là tiểu tam, kẻ phá hoại gia đình người khác, vậy mà cô ấy cũng không nhân cơ hội này trút giận. Kiếp trước hắn đúng là nhìn lầm người mới coi trọng Nhã Hương hơn Sở Y.

“Nghiên Nghiên, pa pa với ma ma giải quyết như vậy có được không?”

“Được ạ.”

Dù cho hai người không làm vậy thì chắc cô ta cũng trốn ra nước ngoài thôi, Tuệ Nghiên thầm nghĩ. Nhưng hôm nay tại sao nữ chính lại không xuất hiện nhỉ? Nếu là Nhã Hương, hẳn hôm nay cô ta phải mang theo nữ chính để Dương Kha nghi ngờ mới phải.

Kiếp trước cô không có được tổ chức tiệc thôi nôi, bữa tiệc hôm nay hoàn toàn nằm ngoài nguyên tác. Cô cũng có nghe người hầu nói thời gian phu nhân mang thai, tổng giám đốc ngoài đến công ty thì chính là ở nhà, không có ra ngoài. Có khi nào vì thế nên kiếp này không có nữ chính luôn không?

Éc, sai quá sai! Đây là chuyện không thể xảy ra. Nhưng nếu Dương Kha không ở bên ngoài mập mờ với Nhã Hương thì làm sao có nữ chính? Nhìn tình hình thì cũng không giống hai người đã xảy ra tình một đêm, có lẽ Dương Kha thực sự không ra ngoài ăn vụng.

Nhưng là, như vậy thì nữ chính đâu?

A!!! Càng nghĩ càng rối mà.

Nếu như lúc đầu cô đọc hết quyển tiểu thuyết thì tốt rồi. Sau khi đọc đến đoạn nữ chính hại nữ phụ ngồi tù, có chút không vui vì bản thân cùng tên với nữ phụ nên cô không đọc nữa, ném nó ra sau đầu. Thẳng đến lúc xuyên không mới nhận ra bản thân chỉ nắm được khoảng bảy mươi phần trăm nội dung.

“Sao mặt lại khó coi như vậy? Con đau ở đâu sao?”