Dương Lâm nhìn bức ảnh em gái vừa đăng, chân mày nhíu chặt. Không biết Tuệ Nghiên lại muốn giở trò gì, nhưng cậu chắc chắn ba ở nhà sẽ không vui. Rồi lại nhìn đến chiếc nhẫn bạch kim trên tay cô, nhỏ nhỏ xinh xinh, đoán chừng là được Phiến Luân tặng. Hay là cũng tặng một cái nhỉ?
Bên dưới bức ảnh đã có rất nhiều bình luận bày tỏ sự bất ngờ, cũng như là chúc mừng, bên cạnh đó còn tò mò xem đối phương là ai. Bởi vì trước đó bức ảnh kia chụp ở tầm xa, họ không thể dựa vào bàn tay để xác định đối phương được.
“Nghe tôi bảo này, bàn tay này có nhiều vết chai, chắc chắn là do tiếp xúc nhiều với kim loại và thường xuyên vận động. Từ đó có thể suy ra, người đó là Cố thiếu!”
>> “Hay quá người anh em.”
>> “Nhưng tôi nghe nói lúc nhỏ Hứa tổng cũng từng phải làm việc nặng.”
…
Tuệ Nghiên không quan tâm đến sóng gió mình vừa gây ra trên mạng. Những nữ minh tinh trẻ tuổi thường không muốn chuyện đời tư, tình cảm của mình bị phanh phui. Một bộ phận fan thường không thích việc idol có người yêu, có gia đình, muốn họ mãi là người của công chúng chứ không của riêng ai. Nhưng cô chẳng quan tâm, những fan đó vì tình cảm cá nhân mà không quan tâm đến tình cảm của nghệ sĩ, vậy có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Sóng gió này phía Dương thị sẽ giúp cô giải quyết.
“Em ngày càng ỷ lại nhỉ?” Thiên Di hỏi. Tuệ Nghiên bây giờ không giống lúc nhỏ nữa. Lúc nhỏ, bất kì hành động nào của cô cũng đầy thận trọng, nhìn trước ngó sau, lại không dám phiền đến gia đình. Bây giờ cô vô cùng ỷ lại, dù là việc lớn hay việc nhỏ cũng đều giao cho họ giúp mình. Quá trình trưởng thành của Tuệ Nghiên dường như đi ngược lại với những người khác, nhưng Dương Kha lại thích điều này.
“Có sao đâu? Cùng lắm sau này em ở nhà thôi là được. Pa pa từng nói vậy mà.” Pa pa chia cho cô một phần cổ phần trong Dương thị, chỉ cần cô ngồi không thì hàng tháng cũng có tiền vào túi.
“Được rồi, chị không thèm đôi co với em.”
“Mà chị không định quay lại thành phố này à? Dù sao cậu ta cũng đuổi tới rồi, hay là về đây cho có chị có em.”
“Chắc phải thế rồi. Biệt thự họ Cố vẫn an toàn hơn căn hộ ở ngay bên cạnh cậu ta. Nhưng chị vừa mới chuyển đến tổ công tác không lâu, bây giờ chuyển đi ngay thì có chút không tốt. Chắc là chờ thêm một thời gian nữa…”
“Chị có dám đảm bảo trong thời gian đó không bị cậu ta làm bậy không?”
“Tất nhiên! Cậu ta mà dám, chị đây sẽ cho cậu ta đoạn tử tuyệt tôn.”
-------------
Ban đêm, trên trời nhiều sao. Tuệ Nghiên vẫn cảm thấy tò mò về chuyện của Hứa Minh Triệt. Dương Kha với Dương Lâm chắc chắn sẽ không nói, nếu muốn nói thì họ đã nói từ lâu rồi.
“Hay là đánh bạo một lần nhỉ? Đây là nhà ông bà mà, anh ấy không dám làm bậy đâu.”
Nghĩ vậy, cô lại đi sang phòng anh. Cánh cửa khép hờ như thể anh đã biết trước là cô sẽ tới.
“Vào đi, anh kể cho em nghe.”
Tuệ Nghiên chậm rãi đi vào trong, ngồi ở trên mép giường. Phiến Luân cười một cái, sau đó bế cô đặt trên đùi mình.
“Thả… thả em xuống…”
“Nếu em không muốn có thêm chuyện gì thì ngồi yên đi.”
Nghe vậy, cô liền ngồi im bặt. Phiến Luân cũng không làm thêm điều gì, chỉ là vừa ôm vừa xoa xoa eo cô, giải thích về chuyện của nhà họ Hứa.
“Ông Hứa có bốn bà vợ, bà vợ đầu có một trai một gái, bà vợ hai có một trai, bà vợ ba có hai cô con gái, bà vợ cuối có một người con trai. Chuyện này không mấy liên quan tới hai người sau, chủ yếu là ân oán giữa Đại thiếu với Nhị thiếu.”
-----------------
Bên ngoài ai cũng nói Hứa tổng tàn nhẫn thủ đoạn, thậm chí sẵn sàng đẩy cha mình là Nhị thiếu vào tù. Tuy nhiên, ít ai biết được ẩn tình đằng sau đó.
Hứa đại thiếu tên Hoàng Dật, nhị thiếu tên Hoàng Lân. Từ khi còn nhỏ, Hoàng Dật đã bị hai mẹ con Hoàng Lân chèn ép, đánh đập. Đến khi bà vợ thứ tư vào cửa, cả hai người đều phải sống với mẹ ghẻ, nhưng lại có người này người khác. Hoàng Lân giỏi ăn nói, nịnh nọt nên cũng tạm được lòng lão phu nhân, hoặc là nói bởi vì hắn không có mối đe dọa. Nhưng Hoàng Dật thì khác, hắn không những cứng đầu, thẳng thắn lại còn rất thông minh. Lão phu nhân biết hắn là mối đe dọa giành chức tổng giám đốc với con trai mình, trong lòng cũng ngầm tính toán.
Năm Hoàng Dật hai mươi tư, bên ngoài quen biết và yêu đương với một vị tiểu thư. Gia đình cô ấy không phải quá khá giả, nhưng lại là người thông minh xinh đẹp. Hai người đã đính hôn, chuẩn bị tiến tới hôn nhân thì biến cố xảy ra.
Hoàng Dật gặp tai nạn giao thông, chết ngay tại chỗ. Vị hôn thê sau đó suy sụp hẳn, bị Hoàng Lân ép gả. Sau tám tháng cô ấy sinh được một người con trai, chính là Hứa Minh Triệt. Sau khi sinh không lâu, vị hôn thê trầm cảm mà tự sát. Còn về Minh Triệt thì bị cha và mẹ kế hành hạ dã man. Cuối cùng, người mẹ kế ngứa mắt với sự lanh lợi của hắn, quyết định đem bán cho bọn buôn người.
Bọn buôn người đáng ra phải giết hắn lấy nội tạng, chẳng hiểu sao cuối cùng lại bán vào nhà họ Ngụy. Lúc bị bán đi, Minh Triệt cũng chưa lớn lắm, thời gian dài bị hành hạ cũng chẳng nhớ được gì ngoài đòn roi phải chịu ở nhà họ Hứa. Ở nhà họ Ngụy cũng chẳng khá hơn, thậm chí còn phải sống khổ cực hơn.
Cho tới ngày hắn gặp Tuệ Nghiên, dựa vào chút tiền đó mà trốn ra ngoài, đi lang thang khắp nơi. Cho tới khi số tiền gần hết, hắn bỗng gặp lại người cô của mình, nay đã gả vào nhà họ Tiêu.
Sau đó, Minh Triệt được nhận vào họ Tiêu với tư cách con nuôi. Tiêu tổng cho hắn ra nước ngoài học tập, đến khi trưởng thành mới đón về. Toàn bộ quá trình đều không nói cho bên Hứa gia nghe. Bởi vì được chăm sóc tốt, cộng thêm những lời kể lại từ cô chú, Minh Triệt nhớ lại khoảng thời gian tăm tối của mình ở nhà họ Hứa.