Yêu Em Trọn Kiếp Này

Chương 96




Hai người quay vội ra ngoài. Vì nơi mà cha mẹ đang giam Chấn Kiệt là một nơi bí mật, dù cậu có nơi cũng chưa chắc anh tìm ra được, cho nên cậu dẫn anh đi. Bước chân hai người rất vội, chỉ hận không thể mọc cánh bay. Nhưng có người lại ngăn cản họ, Tuấn Triết chặn trước đầu xe Phiến Luân.

Anh từng nghe Tuệ Nghiên nhắc về người này, chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra.

“Tránh đường!” Phiến Luân nhìn hắn chằm chằm, người này cùng bắt tay với Nhã Tịnh để hãm hại Tuệ Nghiên. Hắn đến đây để ngăn cản anh sao? Vậy đừng trách anh không nể tình mà cho hắn một trận.

“Nhã Tịnh đâu?” Tuấn Triết hoàn toàn mất liên lạc với Nhã Tịnh, vệ sĩ cài ở bên người cô ta cũng không phát hiện cô ta đã rời đi từ lúc nào. Tình thế cấp bách, vì lo cho người thương nên hắn mới mạo hiểm tới đây.

Thì ra Nhã Tịnh cũng mất tích, việc đó liên quan tới nhà họ Phương. Cố Phiến Luân nghĩ tới gì đó, trong mắt xẹt qua một chút hi vọng.

“Tuệ Nghiên đâu? Các người giam cô ấy ở đâu?” Mỗi phút giây bây giờ đều được đánh đổi bằng một phần hi vọng. Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải tranh thủ từng chút thời gian.

“Tôi hỏi Nhã Tịnh đâu?” Phiến Luân đang lo lắng cho người trong lòng thì Tuấn Triết cũng thế. Hắn biết Nhã Tịnh có nhiều lỗi lầm, biết cô ta không phải là người con gái hiền thục lương thiện, nhưng đó là người con gái hắn yêu.

“Cậu không nói cho chúng tôi vị trí của Tuệ Nghiên, vậy đừng nghĩ tới việc tìm ra Nhã Tịnh.” Trên thế giới này sẽ không có người thứ năm biết được căn phòng thí nghiệm đó, Chấn Kiệt tin chắc như thế. Nếu Tuấn Triết đã yêu Nhã Tịnh tới như vậy, vậy thì trao đổi đi.

Chấn Kiệt cùng anh lên xe, ý đồ không muốn tiếp tục phí thời gian với Tuấn Triết. Đương nhiên, đề phòng trường hợp hắn bám theo, có thể họ sẽ phải đi đường vòng.

Đã lâu lắm rồi Tuấn Triết mới gặp vấn đề nan giải thế này. Nơi giam giữ Dương tiểu thư đương nhiên là hắn biết, nhưng lại chần chừ không biết có nên nói ra hay không. Người nhà họ Cố có lai lịch gì hắn rất rõ, nếu thành công giải cứu Tuệ Nghiên, rất có thể Nhã Tịnh sẽ vào tù. Hắn có thể tự cứu mình, nhưng Nhã Tịnh thì sao đây? Cô ta sẽ chẳng thể nào chịu nổi áp lực dư luận đâu.

Phiến Luân khởi động xe, ý muốn lập tức rời khỏi.

“Nhà kho của nông trại bỏ hoang phía Tây ngoại ô, ở sâu trong đồng cỏ lao.” Tuấn Triết siết chặt nắm tay, cắn răng nói ra địa chỉ. Với thế lực của Âu Dương gia, Nhã Tịnh chắc chắn sẽ thoát tội thôi mà. Sau đó… sau đó để hắn đưa cô ta ra nước ngoài, không quan tâm dư luận nữa. Những người lớn trong nhà sẽ không thay đổi được quyết định của hắn đâu.

Nhận được câu trả lời, trái tim đang đập loạn của anh mới tạm thời bình tĩnh lại một chút. Nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn đang nói dối.

“Tôi ở đây chờ, anh đi xác nhận.” Chấn Kiệt hiểu ý anh, chủ động bước xuống xe. “Sau khi cứu được Tuệ Nghiên, tôi sẽ dẫn anh tới chỗ Nhã Tịnh.”



Tuấn Triết cắn răng, song vẫn gật đầu đồng ý. “Cô ấy có gặp nguy hiểm không?”

Chiếc xe lao đi, Chấn Kiệt nhìn theo, hơi nhếch khóe môi. An toàn hay không? Cậu cũng không biết nữa. “Nếu Tuệ Nghiên an toàn thì cô ta sẽ không có việc gì.”

Điều mà chẳng ai ngờ tới nhất vậy mà lại xảy ra, giống như một trò đùa. Chỉ vì người con gái tên Nhã Tịnh, người đàn ông mưu mô như Tuấn Triết lại chấp nhận hạ mình, đồng ý mọi điều kiện để cứu lấy cô ta. Đây có lẽ là phúc phần hiếm hoi trong đời Nhã Tịnh.

“Nhà kho của nông trại bỏ hoang phía Tây ngoại ô, ở sâu trong đồng cỏ lao. Lập tức bao vây khu vực đó cho tôi.” Phiến Luân thông báo cho cấp dưới, đồng thời cũng gọi cho Thiên Di nhờ hỗ trợ, báo với Dương Kha và Dương Lâm. Anh chạy rất nhanh, vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ, gấp gáp chạy về phía Tây ngoại thành.

Tuệ Nghiên, em nhất định không được xảy ra chuyện gì!

-------------------- nhà kho ---------------

Sau khi thuốc mê hết tác dụng hoàn toàn, Tuệ Nghiên cố gắng với tay lấy con dao bấm trong túi ra. May mắn là chúng cột vòng tay cô ra sau, Tuệ Nghiên mới có thể dễ dàng lấy được con dao ở túi sau. Mất một lúc cố gắng, cô mới có thể cắt đứt đoạn dây trói.

Trong căn phòng tối, Tuệ Nghiên không thể nào xác định được đây là chỗ nào. Bàn tay cô lần mò trên mặt đất, cảm nhận nền đất xốp bên dưới.

“Rơm? Nhà kho nông trại sao?” Tuệ Nghiên cau mày. Nếu cô nhớ không lầm ở ngoại ô thành phố có khá nhiều nông trại đóng cửa, nhiều nhà kho bỏ hoang còn nguyên rơm rạ. Đáng nói ở chỗ, mấy nhà kho này đều nằm ở khu vực hoang vu hẻo lánh, ít người nhớ tới.

Âm thanh cánh cửa gỗ mục nát mở ra, một chút ánh sáng le lói vào trong. Tuệ Nghiên ngồi xuống, vòng hai tay ra sau, thủ chặt con dao trong tay.

Hứa Thuận đi đầu, phun điếu thuốc đang cháy vào đống rơm, rít lên: “Mẹ nó! Bọn kia làm gì mà tới giờ này vẫn chưa liên lạc chứ?”

“Hay bọn mình chơi trước đi, chỉ cần đừng để cô ta tự sát là được.” Thằng ốm đề nghị, tay xoa xoa cái camera. Người đẹp thế này là lần đầu tiên gã được chạm vào.

“Ý hay đấy.” Hứa Thuận cười cợt. Khi gã vừa đi lên muốn chạm tay vào mặt cô thì một cảm giác đau rát truyền tới, máu từ cổ tay nhỏ từng giọt xuống nền đất.



Tuệ Nghiên đứng bật dậy, run run cầm chặt con dao hướng về bọn họ. Cùng lắm thì đồng quy vô tận, cô không bao giờ chấp nhận để mặc cho bọn nó chạm vào mình, tuyệt đối không!

“Tránh ra!” Cô hét lên, bọn nó sau thời gian giật mình thì cũng bật cười khanh khách.

“Mày biết điều chút đi, con dao bé tí đó mà muốn chống lại bọn này à?”

“Các người tránh ra, tôi đâm thật đấy!” Tuệ Nghiên cố giữ cho giọng mình cứng rắn hết mức có thể, đôi mắt như diều hâu hơi nheo lại, làm cho bọn kia có chút chột dạ.

“Sợ gì chứ? Cũng chỉ là đứa con gái tay không đụng nước thôi. Tụi bây, cho nó biết thế nào là lễ độ, chơi chết nó cho tao!” Hứa Thuận mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra. Gã muốn trả thù Hứa Minh Triệt, bằng giá nào cũng sẽ không tha cho Tuệ Nghiên.

Thấy bọn nó đang bao vây mình, Tuệ Nghiên bắt đầu hoảng loạn, con dao huơ loạn xạ trước mặt. Bởi vì cô chống cự quá mức kịch liệt, bọn nó lại là đầu gấu nửa mùa nên chẳng dám xông lên. Hai ba đứa đã bị cô chém trúng, trong không gian có mùi tanh tanh của máu, hòa lẫn cũng mùi khói.

Khói?

Tất cả ngạc nhiên đồng loạt nhìn về góc phòng, tàn thuốc lá của Hứa Thuận vứt vào đám rơm khô, rơm khô nhanh chóng bắt lửa rồi bốc cháy. Nơi này toàn rơm rạ và gỗ mục, ngọn lửa rất nhanh sẽ lan rộng ra.

Tuệ Nghiên vùng dậy chạy ra ngoài cánh cửa, trước tiên phải thoát khỏi nơi này đã. Nhưng Hứa Thuận lại nảy sinh cái suy nghĩ cay độc, gã nắm tóc cô, kéo ngược ra sau. Tuệ Nghiên mất đà ngã ra đất, con dao cũng rơi ra.

“Chạy ra ngoài, sau đó khóa cửa lại!” Hứa Thuận giẫm mạnh vào bụng cô, sau đó cùng đồng bọn chạy ra ngoài. Tuệ Nghiên cố gắng chống lại cơn đau thấu lục phủ ngũ tạng, nhặt con dao vừa rơi cứa vào chân Hứa Thuận. Muốn chết thì cùng chết!

“Mẹ nó! Con đ* này!” Ngọn lửa đã lan ra một góc phòng, gã đạp thật mạnh vào bụng cô một cái nữa, sau đó lê lết ra bên ngoài. Lần này hắn dùng hết sức, như muốn đoạt mạng Tuệ Nghiên. Cô nằm co quắp trên sàn, cơn đau từ bụng liên tục truyền tới, dường như trong khoan miệng còn có mùi tanh.

Hắn vừa ra khỏi đó thì đám kia lập tức đóng cửa, chốt khóa lại. Chúng ném chìa khóa vào một đám cỏ cao, có chút hoảng loạn.

“Không sao… không sao hết… nó chết cũng tốt…” Hứa Thuận lầm bầm. Mặc dù kế hoạch không giống ban đầu, nhưng chỉ cần Tuệ Nghiên chết đi, Hứa Minh Triệt sẽ đau khổ.

“Hứa… Hứa Thuận… có chuyện rồi…”