Vì là dự án đầu tiên sau khi bên nhau nên Diệp Diệp cũng muốn có một thành tích nào đó để làm kỉ niệm. Vì vậy nên cô dạo này cứ vùi đầu vào đống tài liệu đầy làm Ngô Thiên cũng phải lo lắng cho sức khỏe của cô.
" Tớ có nấu chút đồ mang theo này. Cậu ăn đi rồi mình cùng nhau làm chứ cứ nhịn là hại sức khỏe lắm đó"
Từ ngày quyết tâm giành giải, hầu như chỗ hẹn hò của cả hai đều là thư viện và nhà sách. Ngày nào cô bận học thêm thì anh sẽ làm một mình sau đó gửi qua cho cô để cả hai cùng thảo luận, còn ngày nào rảnh thì hai người đều cùng nhau làm dự án ở thư viện rồi lại qua nhà sách mua một vài thứ về tham khảo. Cứ thế mà từ từ cái dự án này ngốn hết thời gian nghỉ ngơi của cả Ngô Thiên lẫn Diệp Diệp.
" Cảm ơn cậu vì đã cố gắng cùng tớ nhé!"
Diệp Diệp vừa dẹp gọn đồ sang một bên vừa cảm kích mà cảm ơn anh.
" Có gì đâu mà cậu phải cảm ơn tớ. Chẳng phải cậu chính là cô người yêu siêu cấp đáng yêu của tớ sao? Đã là người yêu tớ thì đương nhiên tớ phải chiều rồi. Vả lại đây cũng là dự án chung mà, tớ cũng giống cậu, muốn có một thành tích gì đó để sau này nhìn lại"
Nói rồi anh quay sang hôn vào trán cô một cái chóc.
" Cậu thật là...chỉ biết thừa nước đục thả câu thôi"
Diệp Diệp đỏ hết cả mặt mà quay sang mắng yêu anh.
Dù Ngô Thiên nói vậy nhưng cô cũng biết anh đã luôn cố gắng hết mình vì cả hai. Hằng ngày anh đã bận việc học trên trường, còn phải quản lớp mà giờ lại còn cùng cô cố gắng chạy cho dự án này.
" Thôi đừng lo nữa, mau ăn đi cô gái của tôi ơii. Không lại đau bao tử giờ"
Ngô Thiên khẽ xoa đầu trấn an cô gái nhỏ khi thấy cô cứ mãi nhìn anh với vẻ mặt lo lắng.
[... ]
Sau bao ngày cùng nhau cố gắng thức khuya dậy sớm, thì cuối cùng cũng đã đến lúc nộp tác phẩm. Những ngày cuối cùng, trước khi đến hạn, dù không nói ra nhưng cả hai đều lo lắng đến mất ăn mất ngủ vì cái dự án này. Họ đã phải bỏ rất nhiều công sức vào, nếu không thành công thì thật đáng tiếc
" Thôi dù sao tác phẩm cũng đã nộp rồi, cậu đừng lo nữa mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Còn bây giờ cậu mau uống hết sữa tớ mua đi"
Ngô Thiên đến cùng với một hộp sữa Choco trong tay. Nhìn Diệp Diệp cứ mãi suy nghĩ như thế anh mới hắng giọng kêu cô đừng nghĩ nhiều.
" Cậu làm cho tớ nhiều thứ vậy mà tớ lại chẳng làm được gì cho cậu nhỉ? Tớ thấy có lỗi với cậu thật!"
Diệp Diệp nói ra suy nghĩ trong lòng với vẻ mặt buồn rầu.
Ngô Thiên nghe thế thì không hài lòng mà liền quay sang lên tiếng nói với cô.
" Cậu có đâu ra cái suy nghĩ như thế đó. Cậu thích thì tớ mua thôi. Tớ là người yêu cậu cơ mà, phải chăm cậu chứ, đúng chưa?"
" Thì...cũng đúng, nhưng mà chắc chắn tớ sẽ làm một cái gì đó tặng cho cậu"
Diệp Diệp chu chu môi lên tỏ vẻ chắc chắn với lời nói của mình làm anh cũng phải bất lực mà hùa theo cô.
" Là cậu nói đấy, tớ sẽ đợi"
" Cậu yên tâm, tớ nói được sẽ làm được thôi"
Diệp Diệp nắm lấy tay anh, mặt nghiêm túc mà nói. Ngô Thiên thấy thế thì đưa tay lên mà xoa cái đầu nhỏ của cô.
- Chết rồi, hình như mình ngày càng nghiện cậu ấy hơn rồi thì phải.
Ngô Thiên vừa nhìn cô vừa nghĩ thầm trong bụng như thế. Chứ anh nào dám nói ra đâu, sợ bị cô trêu lại ngại.
Cả quán cà phê hôm đó cứ vậy mà được dịp ăn no cơm của cả hai trong cái tháng Tư oi bức này.
[... ]
Sau bao nhiêu ngày chờ đợi thì cuối cùng cũng đến cái ngày thông báo kết quả dự án của câu lạc bộ văn.
Có thể thấy ngay lúc này đây, cả Diệp Diệp và Ngô Thiên đều đang rất lo lắng mà mồ hôi cứ chảy giọt xuống liên tục trên gương mặt của họ. Nắm chặt lấy tay nhau, cả hai cùng hy vọng cái dự án này sẽ có một kết quả tốt. Vì dù gì thì họ cũng đã cố gắng hết mức có thể rồi.
" Chào mọi người, hôm nay theo như lịch của trường thì mình sẽ thông báo kết quả dự án cuối cùng của chúng ta. Có lẽ vì đây là lần cuối được làm dự án cùng nhau trong năm nay nên ai cũng cố gắng hết mình nhỉ?"
Càng đến gần thềm thông báo, cả hai lại càng thêm phần lo lắng hơn.
" Giờ đây mình sẽ thông báo kết quả. Hạng ba là nhóm của Thiên Minh. Hạng hai là nhóm của Du Anh. Và cuối cùng là..."
Ngừng một chút để mọi người đoán xem đó là ai. Sau đấy, trưởng câu lạc bộ lại tiếp tục thông báo giải nhất lần này.
" Là nhóm của Diệp Diệp "
Diệp Diệp và Ngô Thiên cứ thế mà ôm chặt lấy nhau, mừng rỡ reo lên mà không màng đến thế sự xung quanh.
" Chúng ta làm được rồi, Diệp Diệp!"
Song, cả hai lại vui vẻ mà cùng nhau lên chiếc bục cao nhất đã được trải sẵn để nhận huân chương.
" Chúc mừng hai người nha. Làm tốt lắm"
Trưởng câu lạc bộ vừa đeo huân chương cho hai người vừa lên tiếng chúc mừng họ