Yêu Giả Thành Thật

Chương 14




Cánh cửa phòng bếp đối diện cửa chính hé mở khiến mùi thức ăn từ trong bay ra, Diêu Tử Chính nghiêng đầu nhìn vào đã thấy một bàn đầy thức ăn. Anh khẽ chau mày bước vào nhà, quả nhiên nhìn thấy có người ngồi trong phòng khách.

“Đừng tuỳ tiện đến nhà anh, anh không muốn nói câu này lần thứ ba.” Giọng anh mơ hồ nhưng không hề có vẻ tức giận.

Người phụ nữ nghe vậy từ từ quay người lại. Không phải Quý Khả Vi.

Giây phút Tư Gia Di quay đầu, cô rõ ràng nhìn thấy Diêu Tử Chính dường như đang trố mắt nhìn mình.

Đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt hoảng hốt của người đàn ông không mấy khi biểu lộ cảm xúc ra mặt này. Không lẽ anh nhận nhầm cô với ai? Sự nhầm lẫn của anh lúc này còn khiến tâm trạng Tư Gia Di khó chịu hơn cả nghe thấy lời nhắn trong máy bàn khi nãy.

“Sao em lại tới đây?”

Anh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, Tư Gia Di lại cảm thấy lo lắng, cô liếc mắt nhìn chiếc điện thoại bàn, không nhớ rõ trong lúc hoảng hốt cô đã kịp xoá lời nhắn đó hay chưa. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cố hết sức nặn ra một nụ cười bình thường nhất: “Không phải lúc trước anh nói rằng hy vọng khi anh về nước có thể về nhà ăn cơm do em tự tay nấu ư? Bây giờ em mới làm, chắc không muộn chứ?”

Anh hôn nhẹ lên hai má cô thay cho câu trả lời. Động tác thân thiết quá mức này khiến người khác hơi hoảng hốt. Tư Gia Di cần thời gian để bình tĩnh lại, nhẹ nhàng lách khỏi vòng tay của anh đi vào phòng bếp: “Đồ ăn nguội cả rồi, để em đi hâm nóng.”

***

Ăn cơm rồi chạm ly, ngoài vài câu trao đổi về tình hình gần đây của cả hai thì hầu hết thời gian lại rơi vào im lặng. Sau khi ăn xong, Tư Gia Di làm bánh pudding ón điểm tâm, Tư Gia Di vẫn mải suy nghĩ về lời nhắn trong máy bàn và rốt cuộc cô bị anh nhận nhầm là ai. Cô không kiềm chế được mà cứ im lặng quan sát vẻ mặt anh, tất nhiên cô cũng không bỏ lỡ vẻ mặt của anh khi ăn miếng bánh puddinh lớn.

Chỉ cắn một miếng sắc mặt anh lập tức thay đổi.

Tư Gia Di cũng ăn một miếng. Thì ra là bánh Pudding có vị mặn.

Cho đến khi anh ăn xong chiếc bánh pudding rồi, Tư Gia Di nãy giờ vẫn đang nghĩ xem nên hỏi hay không nên hỏi mới quyết định, mở miệng hỏi: “Bánh pudding của anh cũng mặn à?”

“Ừm.”

“Thế sao anh còn ăn hết?”



“Bởi vì do em làm.”

Tư Gia Di không nhịn được cười, nhưng lại lạnh giọng: “Đây là câu tỏ tình kinh điển nhất em từng nghe qua.”

“Còn em là người phụ nữ ăn nói ngang ngạnh nhất mà tôi từng gặp.” Anh nhẹ giọng đáp lại cô.

Sự mâu thuẫn trước đây đã bị gạt sang một bên, giây phút này chỉ có cảm giác hạnh phúc.

Tư Gia Di lại rót lên ình nửa ly rượu, anh ngồi bên cạnh, ngón tay anh khẽ vuốt miệng ly. Tư Gia Di đang im lặng đoán xem anh đang nghĩ gì thì nghe thấy anh đột nhiên mở miệng nói: “Đêm nay đừng về.”

***

Tiếp xúc càng nhiều với người đàn ông này, sẽ khiến cho người ta có cảm giác kích thích.

Giống như lúc này.

Thậm chí khi tâm trí Tư Gia Di vẫn đang nghi ngờ nhiều thứ, nhưng không hiểu tại sao cô lại muốn đáp ứng yêu cầu của anh. Khó khăn lắm anh mới chịu xuống nước ngỏ lời, cô nói: “Sáng sớm mai em còn phải quay phim.”

Anh im lặng, chỉ mỉm cười nhìn cô chăm chú như nhìn một người không biết nói dối.

“Hơn nữa ở nhà anh không có sẵn đồ tẩy trang mà em cần dùng.”

Tất nhiên những điều này chẳng phải vấn đề gì to tát. Diêu Tử Chính nắm lấy tay cô, không cho cô nói tiếp: “Ngày mai tôi lái xe đưa em đến trường quay. Còn đồ tẩy trang… Đợi lát nữa chúng ta đi mua.”

Chẳng mấy mà đãng rạng sáng.

Siêu thị mở cửa hai tư giờ, đã hơn mười hai giờ đêm bên trong không còn khách nào. Không phải ai cũng giống bọn họ, mọi người đều ở nhà đón bữa tiệc đêm giao thừa vui vẻ náo nhiệt chứ chẳng ai thích đi ra đường vào lúc thời tiết giá lạnh thế này.

Như thế Tư Gia Di lại tự do hơn rất nhiều, chỉ cần đội mũ và đeo kính là được.



Trước đây Tư Gia Di đã có thói quen sống tiết kiệm, cô rất thích chọn những đồ được giảm giá. Nhìn cô đứng đó cầm mấy chiếc khăn mặt lên đắn đo, người đàn ông đứng sau cô bỗng cảm thấy thú vị, khoanh tay lặng lẽ đứng quan sát.

Cuối cùng cô cũng chọn được một khăn to và một khăn cỡ nhỏ, hài lòng đi chọn thứ khác. Diêu Tử Chính đẩy xe đồ theo sau, nghe cô truyền kinh nghiệm: “Khăn mặt này tuy rằng đắt hơn, nhưng mà mua một tặng một, chia mỗi người một cái cũng hay.”

Sau đó Diêu Tử Chính dừng lại trước một kệ hàng. Cầm ba hộp gì đó vứt xuống xe đẩy, Tư Gia Di định cúi đầu nhìn xem ba hộp trong xe đẩy kia là gì thì bị anh ôm vai đi về phía trước, vừa đi anh vừa nói: “Mua hai tặng một.”

Tư Gia Di đành quay đầu nhìn về phía kệ hàng kia, cô thấy rõ dòng chữ đỏ chói trên tờ etiket khuyến mãi: Durex khuyến mãi bất ngờ, mua hai tặng một.

Cô dở khóc dở cười quay đầu lại, thấy anh đang đứng chọn dép lê. Anh chọn kiểu dáng rất kỹ, hình như đang xem giá.

Diêu Tử Chính lúc này cảm giác rất thân thiết, cũng rất… ấm áp.

Bọn họ vô thức chọn rất nhiều đồ, từ nhỏ đến lớn đều có, thậm chí còn mua cả máy đun nước siêu tốc. Lúc đứng ở quầy tính tiền, Tư Gia Di nhìn xe đẩy đầy đồ mới nhận ra bọn họ mua nhiều đồ đến thế.

“Nếu em chỉ ở lại nhà anh một đêm thì tiếc thật, chúng ta mua nhiều đồ như vậy.”

Diêu Tử Chính nói những lời này có được tính là… Lời mời ở chung hay không?

Tư Gia Di chỉ cười, không trả lời.

Nhân viên thu ngân kia trong lúc tính tiềnình dường như nhận ra Tư Gia Di, vừa nhìn giá tình tiền vừa nhìn kỹ mặt cô. Tư Gia Di bị anh ta soi mói lên cảm thấy khó chịu. Bỗng nhiên lúc này một vòng tay ôm ngang lưng cô, kéo cô vào lòng.

Động tác của anh nhanh đến nỗi cách đó nửa giây Tư Gia Di mới nhận ra mình đang được anh giấu trong lồng ngực.

“Nhìn bạn gái của người khác như vậy sẽ bị đánh đấy.”

Diêu Tử Chính nói như thế với nhân viên thu ngân. Tư Gia Di nép sát vào áo sơ mi của anh, cố gắng không bật cười thành tiếng.

***

Áo choàng tắm mới mua vẫn đang ngâm trong máy giặt, Tư Gia Di dùng tạm áo choàng tắm của anh trước. Vừa vào phóng tắm quay người định đóng cửa, cửa đã bị người nào đó dùng tay chặn lại.

Diêu Tử Chính đứng bên ngoài, hơi nheo mắt trông rất quyến rũ: “Cùng tắm nhé.”

Tư Gia Di không biết nên từ chối thế nào, nhìn thấy anh đẩy cửa ra từng chút một, cô dường như đã muốn đồng ý cho anh vào. Bỗng nhiên lúc này trong phòng vang lên tiếng di động của anh.

Dường như Diêu Tử Chính không có ý nghe điện thoại. Tư Gia Di cuối cùng cũng nghĩ ra lý do để từ chối: “Đêm nay điện thoại anh đã đổ chuông rất nhiều lần mà anh vẫn chưa nhận cuộc nào đấy.”

Cô dừng lại một chút, sau đó bổ sung một câu: “Không phải là phụ nữ gọi nên anh không dám nghe đấy chứ?”

Diêu Tử Chính cười bất đắc dĩ. Sau đó đi nghe điện thoại để chứng minh mình trong sạch.

Tư Gia Di khoá cửa phòng tắm, khẽ thở phào.

Đây là cơ hội duy nhất trong đêm nay cô được ở một mình.

Vừa rồi nhân lúc lấy áo choàng tắm cô đã lén mang điện thoại vào.

Nên gọi điện cho Phương Tử Hằng hay không? Bây giờ có lẽ anh ta không vui, hơn nữa mình lấy tư cách gì mà gọi điện cho anh ta?

Bồn tắm lớn đã đầy nước, gương dần dần được phủ một tầng hơi nước. Tư Gia Di đưa tay lau, cô nhìn thấy gương mặt mình trong gương như viết rõ bốn chữ “Nôn nóng không yên.”

Tại sao lại phải lo lắng như vậy?

Anh đã nói: “Tôi tình nguyện là người vấy bẩn em.”

Anh đã nói: “Tôi cho em một lý do để em cho phép mình rơi vào tình yêu của tôi.”

Anh đã nói: “Nhìn bạn gái của người khác như vậy sẽ bị đánh đấy.”

Anh đã cho cô cảm giác hạnh phúc. Tư Gia Di đặt tay lên ngực tự hỏi, cô có dám thừa nhận cảm giác hạnh phúc của cô lúc này không hề có một chút giả tạo?

Tư Gia Di ghét cảm giác này.



Đây chính là cảm giác “Động lòng” mà người ta vẫn nói.

Cuối cùng Tư Gia Di vẫn không gọi cho Phương Tử Hằng. Lúc ăn trưa Phó Dĩnh nhắc đến một chút tình hình gần đây của Phương Tử Hằng. Tư Gia Di lo lắng không yên, mặc kệ đã muộn thế này vẫn gọi cho Phó Dĩnh.

Điện thoại tắt máy.

Đã muộn thế này rồi, có lẽ cô ấy đã ngủ từ sớm…

Tư Gia Di đành gửi tin nhắn cho Phó Dĩnh, mong cô ấy sớm gọi điện lại.

Bồn tắm đã ngập nước, Tư Gia Di tháo dây buộc tóc chuẩn bị bước vào bồn tắm, đúng lúc này cô nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa phòng tắm.

“Em còn chưa tắm xong.” Cô nói vọng ra.

Tư Gia Di cởi quần áo bước vào bồn tắm, vừa ngâm mình xuống nước thì cửa mở, Diêu Tử Chính đứng cạnh cửa, trong tay anh là một chiếc chìa khoá.

Cô sửng sốt, vội vàng muốn đứng dậy mặc áo choàng. Trong phòng tắm hơi tối, phòng ngoài lại sáng, anh bước ngược sáng đến chỗ cô, im lặng làm người khác sợ hãi.

Cuối cùng Diêu Tử Chính cũng đến bên bồn tắm, anh ngồi xuống cạnh bồn tắm mỉm cười hỏi cô: “Em đã biết rồi?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện của Phương Tử Hằng.”

“…”

“Sao em không hỏi tôi vì sao lại phải làm khó anh ta?”

Anh vuốt nước đọng lại trên vầng trán cô, câu nói khó nghe như vậy, anh nói ra lại vô cùng dịu dàng. Tư Gia Di không kịp phản ứng, máy móc hỏi theo anh: “Vì sao?”

“Bởi vì anh ta dám có ý định không nên có với người phụ nữ của tôi.”

Diêu Tử Chính không hề không chớp mắt nhìn cô lúc này vẫn còn đang nghi ngờ, dường như anh muốn xác nhận một lần nữa: Đúng thế, em là người phụ nữ của tôi.