Yêu Giả Thành Thật

Chương 17




Diêu Tử Chính lấy chìa khoá mở cửa, một bóng dáng cô gái nhỏ bé vội vã chạy đến nghênh đón anh.

Nhìn bộ dạng vội vàng đến mức không kịp xỏ cả dép lê của cô, Diêu Tử Chính cười cười định ôm vai cô: “Vội vàng đón tôi thế à?”

Không ngờ lại bị cô né qua, cô thò đầu nhìn thứ gì đó anh mang về: “Anh mua đồ ăn về à?”

“Vẫn chưa ăn tối à?”

“Hôm nay ngủ cả ngày, chẳng muốn làm gì cả.”

“Heo.”

“Anh mới là heo đấy.”

“Không, anh là hổ.”

Hiếm khi thấy người đàn ông này lộ tính trẻ con, Tư Gia Di vốn định quan sát cái tính trẻ con của anh thêm nữa. Nhưng Diêu Tử Chính vừa dứt lời đã khom người ôm lấy cô, vội vã đi đến phòng ngủ.

Tư Gia Di bị quăng xuống giường lập tức ngồi dậy kháng nghị: “Để em ăn trước đã, em rất đói.”

“Tôi cũng đói.” Anh chặn miệng cô bằng nụ hôn, nhẹ nhàng nhấm nháp môi cô.

Cảm xúc một khi đã bùng cháy không thể nào kiềm chế được, Tư Gia Di nâng tay để anh tiện cởi áo khoác của cô, nhưng vẫn không quên dặn anh: “Đừng để lại dấu hôn.”



Diêu Tử Chính đang chuẩn bị mơn trớn đầu vai trơn bóng của cô đành dừng lại, chống khuỷu tay nhìn cô, chau mày nhìn cô không nói gì. Nhận thấy ánh mắt của anh đang nhìn mình chăm chú, Tư Gia Di cảm thấy khó mở miệng, cô đành nói: “Ngày mai em có cảnh quay.”

“Cảnh giường chiếu à?” Biết anh rất thông minh, nhưng vào giây phút anh đưa ra phán đoán, Tư Gia Di vẫn hơi kinh ngạc.

Sau đó còn kinh ngạc hơn khi nghe anh nói: “Mức độ nào?”

Vẻ mặt anh lúc nào hơi nghiêm túc, từ trên cao nhìn xuống cô, Tư Gia Di cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô thấp giọng nói: “Lộ toàn bộ… Lưng.” Thấy sắc mặt của anh trầm xuống, Tư Gia Di vội vàng bổ sung: “Nhưng không lộ ngực và vẫn mặc quần.”

Anh quay người nằm sang bên kia. Tư Gia Di quay đầu nhìn anh, vẫn chưa hiểu gì: “Anh giận à?”

Diêu Tử Chính không đáp.

Tư Gia Di nghiêng người sang, hai đầu gối chống xuống mặt ga trải giường quỳ trên thắt lưng anh, lấy một lọn tóc nghịch nghịch cần cổ anh: “Diêu tiên sinh lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này nhiều năm như vậy rồi, còn có tình huống nào mà anh chưa từng chứng kiến? Chỉ là hở lưng thôi, không đến mức phải làm mặt lạnh với em chứ?”

“Chia sẻ bạn gái với cả vạn người, tôi chưa từng trải qua chuyện như vậy.”

Từ lúc nào mà vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông này cũng khiến người ta thấy thú vị? Tư Gia Di hôn cằm anh: “Quan hệ của chúng ta lúc này vốn đâu phải người yêu.”

Cô thấy vẻ mặt Diêu Tử Chính khi nghe thấy những lời này hơi thay đổi, không ngoài dự đoán của cô, giấy tiếp theo anh ôm đầu vai cô lật người lại, một lần nữa chiếm thế thượng phong. Chóp mũi anh như vô tình cọ cọ lên má cô: “Vậy em nói xem, quan hệ giữa chúng ta bây giờ là gì?”

“Không nói cho anh.”

“Không nói?”

Đối mặt với sự uy hiếp của anh, Tư Gia Di cười khanh khách. Cô hạ quyết tâm nhất định không nói cho anh, lại thấy anh cúi đầu xuống. Tư Gia Di đẩy bả vai anh, nhưng sức lực nhỏ bé lại như nghênh đón khiến Diêu Tử Chính chau mày rồi cười rộ lên: “Anh không ngại ‘Tự kiểm nghiệm’ để cho em biết, rốt cuộc quan hệ giữa chúng ta là gì?”



Tư Gia Di kéo chăn để ngăn cản lại bị anh cắn góc chăn. Cô không những không thể ngăn cản anh, ngược lại còn bị anh tách hai chân. Đầu óc Tư Gia Di bắt đầu trở nên mơ màng, nhưng cô vẫn không quên nhắc nhở anh: “Không được để lại dấu hôn.”

Càng là chuyện không thể, anh lại càng thích làm ngược lại.

“Chỗ này.” Anh hôn môi cô, trằn trọc xâm chiếm khoang miệng cô.

“Chỗ này.” Anh vùi đầu xuống ngực cô, nhẹ nhàng cắn mút.

“Chỗ này nữa.” Anh tách hai chân cô, để hai chân cô ôm lấy thắt lưng anh.

“Chỗ này.” Ngón tay anh tiến vào nơi khiến người ta mất hôn kia, nhẹ nhàng ra vào.

“Còn chỗ này nữa.” Anh chỉ lên ngực cô, đúng chỗ trái tim cô đang đập trong lồng ngực.

“Tất cả đều thuộc về tôi.”

Tư Gia Di cảm thấy mình nên tức giận. Cô biết rõ anh sẽ không đối xự dịu dàng với cơ thể phụ nữ, nhưng dưới sự đụng chạm của anh, cơ thể cô đã nhũn ra như nước, chìm đắm vào những lời đường mật của anh. Cô vẫn kiêu ngạo nói: “Hình như anh thật sự thích em.”

Anh không nói gì chỉ mỉm cười, vẫn không ngừng luật động. Vẻ mặt của anh đã hơi mơ hồ: “Thế còn em? Em yêu tôi sao?”

***

Tư Gia Di ngâm người trong bồn tắm lớn, trong làn nước ấm áp thoải mái thở dài.

Một cơ thể rắn chắn ôm sát cô: “Suy nghĩ chuyện gì thế?”

Vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt của Diêu Tử Chính, trong đầu Tư Gia Di bỗng xuất hiện một suy nghĩ: có lẽ cô muốn cả đời được ở chung với người đàn ông này như vây giờ, cả đời đều ở chung một chỗ…

Tư Gia Di lắc đầu, ngẫm nghĩ rồi hỏi ngược lại anh: “Có nhớ ngày 19 táng sau là ngày gì không?”

Sắc mặt Diêu Tử Chính đột nhiên trầm xuống. Không hiểu tại sao nghe cậu hỏi này trái tim của anh như nhảy dựng lên. Nhưng một lát sau anh liền nở nụ cười: “Đương nhiên.”

Tư Gia Di quan sát khuôn mặt anh rất kĩ. Vẻ mặt cổ quái của người đàn ông này vừa rồi khiến cô hoài nghi, thật ra anh không hề nhớ ngày kỉ niệm ấy: “Nhớ thật sao?”

Diêu Tử Chính mỉm cười giả ngốc, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô đang nhìn mình, anh cúi đầu lướt qua khoé môi cô: “19 tháng 5 năm ngoái, em đi nhờ xe của Quý Khả Vi. Ngày hôm ấy hẳn là ngày chúng ta gặp mặt nhau chính thức.”

Vết nhăn giữa trán cô cuối cùng cũng giãn ra, tìm một tư thế thoải mái dựa vào lòng anh: “Kỉ niệm một năm quen nhau, Diêu tiên sinh có chuẩn bị thứ gì ý nghĩa cho em không?”

Chân tay cô nghịch ngợm trên người anh lúc này quả thực rất vô lại. Diêu Tử Chính lại dường như đang hưởng thụ, một bên ôm cô nói: “Tôi chuẩn bị bất ngờ. Nếu đã là bất ngờ, em nên biết trước là có ý nghĩa hay không nhé.”

Hai từ “bất ngờ” anh nói khiến Tư Gia Di mong đợi rất nhiều. Chỉ tiếc trong thời gian đó cả hai đều bận, đến tận ngày 19 tháng 5 Tư Gia Di vẫn không có cách nào xin đoàn làm phim nghỉ cả. Đến lúc đồng hồ Thuỵ Sĩ giao đến nơi, cô đành phó thác trợ lý đi nhận đồ.

Có lẽ bởi vì tâm trạng sốt sắng, từ lúc bắt đầu diễn đến cảnh cuối Tư Gia Di đều diễn thuận buồm xuôi gió. Cuối cùng cũng quay đủ cảnh phim yêu cầu, đạo diễn vô cùng vừa lòng, nói luôn: “Kết thúc quay sớm.”

Tư Gia Di chạy về nhà thay bộ lễ phục, Diêu Tử Chính phái xe tới nhà dốn cô đến nhà hàng như đã định. Nhà hàng không có một khách nào, Tư Gia Di ngồi một mình ở một bàn chính giữa phòng ăn. Bởi vì sự bất ngờ anh hứa trước trong đêm nay mà cô có chút mong đợi.

Cô không ngờ được mình lại không đợi được Diêu Tử Chính.

Tư Gia Di đợi chán muốn chết đành nghịch hộp quà trong tay. Cô mở nắp hộp, ngơ ngác nhìn chiếc đồng mới tinh đã điểm bảy giờ. Cuối cùng cô chẳng thể kiềm chế nổi nỗi, định mở di động gọi cho Diêu Tử Chính, mới định ấn gọi chuông điện thoại đã vang lên. Là Diêu Tử Chính gọi đến. Cô bắt máy rất nhanh: “Tại sao anh vẫn chưa…”

Quả nhiên ở đầu máy bên kia Diêu Tử Chính chẳng hề giải thích mà cắt ngang lời cô: “Lập tức về nhà.”

“Hả?”



“Ngay lập tức!!!”

Tư Gia Di chưa bao giờ bị người đàn ông này gắt lên như thế nên kinh sợ, thở hổn hển nói không nên lời. Cô ngồi ngây ngốc ra đó một lúc lâu, rốt cuộc Diêu Tử Chính cũng chuyển giọng mềm mại: “Gia Di, hãy nghe anh nói. Từ giờ phút này trở đi, bất luận ai gọi đến cũng đừng nghe, tắt di động đi, đừng mở TV hay máy tính, cũng đừng đi đâu hết. Về thẳng nhà, tôi sẽ đến nhà nói rõ mọi chuyện với em.”

“…”

“…”

“…Được.”

Cuối cùng cũng thuyết phục được cô nghe lời, Diêu Tử Chính ngắt máy rồi đi ra ngoài.

Lại bị người phụ nữ phía sau ngăn lại: “Bây giờ anh đến gặp cô ta làm gì? Muốn ném đá xuống giếng hay vẫn muốn tiếp tục sắm vai người tình thần thánh? Đều vô dụng cả thôi, em đã chuyển hết những tài liệu trong máy tính của anh cho tổng biên tập rồi, những tài liệu trong đó đủ để đẩy cô ta vào chỗ chết. Anh không đủ bản lĩnh khiến cả đời này cô ta không nghe điện thoại không xem TV, cả đời này không biết gì đâu.”

Diêu Tử Chính không nhìn cô ta, nửa con mắt cũng không thèm nhấc lên. Gạt cánh tay đang ngăn cản của cô ta rồi tiếp tục đi ra cửa.

Quý Khả Vi nhìn bóng dáng dứt khoát của anh, bật cười: “Nếu không phải em tận mắt nhìn thấy anh thu thập những tư liệu về cô ta, em cũng suýt bị anh lừa, cho rằng anh thật sự yêu cô ta. Người phụ nữ này quả đúng là đáng thương, bị anh đùa bỡn như vậy, em bỗng thấy thông cảm với cô ta. Có lẽ em nên đến đó cùng anh, đối mặt để thức tỉnh cô ta…”

Càng đi xa, bước chân của người đàn ông càng trở nên nặng nề.

Quý Khả Vi chưa từng thấy người đàn ông này dùng ánh mắt ngoan độc như vậy nhìn mình. Ánh mắt ấy như một con dao rọc giấy sắc lẹm đâm thẳng vào tim, thế nhưng càng đau đớn càng khiến cô ta không nể hả gì: “Đừng quên hôm nay là ngày giỗ của em gái anh. Em giúp anh tung tin tức này ra ngoài vào một dịp đặc biệt như hôm nay, anh không cảm ơn em, lại còn oán trách em ư?”

Trong mắt anh lúc này có rất nhiều cảm xúc đang lướt qua, nhanh đến nỗi Quý Khả Vi không thể bắt kịp. Cuối cùng anh cũng khổi phục vẻ bình tĩnh, giọng nói hư vô và trầm thấp: “Bây giờ vẫn thời cơ vẫn chưa chín muồi, em làm như vậy chính là phá hỏng chuyện của tôi.”

Diêu Tử Chính nói một cách bình thản, bình thản đến nỗi dường như khiến người khác tin là thật. Nhưng Quý Khả Vi rất hiểu rõ người đàn ông nay, bởi vì quá hiểu cho lên sợ hãi, sợ hãi đến mức cô chẳng còn sức lực mà ngăn cản, đành trơ mắt ra nhìn anh chạy như điên rời đi.

Quý Khả Vi lâm vào hoảng sợ không thể giải thoát, cũng không thể đưa tay đóng cửa. Cánh cửa cứ mở rộng như vậy, trong phòng khách không còn ai, chỉ còn lại mình cô tự thì thầm: “Anh không thể yêu cô ta thật lòng, không thể…”