Yêu Giả Thành Thật

Chương 4




Đây không phải nụ hôn hoàn hảo, thậm chí có thể nói là chẳng ra gì. Miệng cô đầy mùi rượu, hơi thở của anh ta tràn ngập mùi thuốc lá, hai mùi vị hoà trộn với nhau thật khiến người ta buồn nôn.

Môi lưỡi anh ta mạnh mẽ tấn công trong khoang miệng khiến Tư Gia Di không chịu nổi nữa, cô đẩy anh ta ra, kèm theo đó là một cái tát.

“Bốp” một tiếng, vô cùng chói tai. Người đàn ông này nhất định chưa từng nếm qua cái tát nào mạnh đến như thế, anh ta sững sờ nửa giây. Nhân cơ hội này, Tư Gia Di mở cửa xuống xe, chạy thục mạng như một người điên.

Cô cứ chạy mãi cho đến khi nhận ra khung cảnh xung quanh vô cùng xa lạ. Hai bên đường vắng vẻ và yên tĩnh, cho dù đã có đèn đường chiếu sáng cũng khiến cho người ta cảm thấy u ám.

Tư Gia di không biết phải đi đường nào, cho đến khi nhìn thấy bóng của mình dưới đất ngày càng ngắn. Lúc này cô mới nhận ra chiếc xe phía sau càng ngày càng tiến gần mình, trái tim không kiềm chế được mà đập loạn xạ.

Xe đã tiến đến rất gần, bắt đầu giảm tốc độ. Cửa kính xe trượt xuống, lộ ra khuôn mặt trông chưa chưa từng xảy ra chuyện gì của Diêu Tử Chính: “Lên xe.”

Cô quay đầu đi tiếp về phía trước.

“Trừ khi em muốn ở lại đây cả đêm.”

Cô càng chạy nhanh hơn.

“Hoặc là em muốn mất đi vai diễn này.”

Bước chân cô đã chậm dần.



“Đây chính là cơ hội duy nhất để em có thể toả sáng trên màn ảnh rộng.”

Cô dừng hẳn lại.

***

Sau đó Diêu Tử Chính đưa cô về nhà. Không làm thêm chuyện gì quá mức cho phép. Dọc đường không ai nói câu nào, cho đến tận lúc cô chuẩn bị mở cửa xuống xe, anh ta mới đột nhiên mở miệng nói: “Cái tát vừa rồi, một ngày nào đó tôi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.”

Giọng nói bình thản nhưng rất có lực uy hiếp, động tác của Tư Gia Di lập tức dừng lại.

Diêu Tử Chính tiến đến gần cô.

Khuôn mặt bình tĩnh của anh ta, sự im lặng của anh ta lúc này. Cộng thêm câu nói “Đây chính là cơ hội duy nhất để em có thể toả sáng trên màn ảnh rộng.” của anh ta khi nãy đã tạo thành tấm lưới hoàn hảo và chắc chắn bao vây lấy Tư Gia Di. Khiến cho cô không thể cử động, cũng không dám mở miệng.

Diêu Tử Chính đưa tay vuốt ve hai má cô, ngón tay trỏ từ từ di chuyển như phác hoạ theo những đường nét cân đối trên khuôn mặt cô. Cuối cùng ngừng lại trên đôi môi của cô gái này.

Nhìn cô cắn chặt răng nhưng vẫn không dám phản kháng, Diêu Tử Chính khẽ nhếch khoé môi. Cùng với nụ cười tươi sáng như ánh sao, lại như ánh mặt trời đầu tiên sau mùa tuyết rơi, anh ta rút tay lại: “Hẹn gặp lại.”

***

Đã lâu rồi Tư Gia Di không ngủ mơ, vậy mà đêm nay cô liên tục gặp ác mộng.



Mỗi lần giật mình bừng tỉnh, xuất phát từ bản năng tự bảo vệ bản thân, cô nhanh chóng quên hết nội dung giấc mơ. Hình ảnh duy nhất còn sót lại trong đầu cô, chính là nụ cười tươi như ánh mặt trời đầu tiên sau mùa tuyết rơi của Diêu Á Nam, cô ấy nói: “Cảm ơn…”

Cuối cùng Tư Gia Di cũng biết vì sao mỗi lần Diêu Tử Chính cười rộ lên, cô lại có cảm giác vừa quen thuộc, vừa áy náy.

Nhận được kịch bản và bắt đầu tạo hình nhân vật, có chuyên gia trang điểm riêng, gia nhập đoàn làm phim, tham gia buổi lễ khai máy... Đối với nghệ sĩ mà mỗi năm chỉ phải hoạt động nửa năm, nửa năm còn lại phải sống nhờ vào số tiền dành dụm như cô mà nói, có cơ hội được bận rộn chính là một ân huệ.

Điển hình như những nam, nữ diễn viên mặc dù suốt ngày bị đạo diễn Trương mắng nặng lời, nhưng hình ảnh của bọn họ gần đây xuất hiện thường xuyên trên trang nhất của các tạp chí điện ảnh lớn.

Vì cần phải theo kịp tiến độ quay phim, sau khi hoàn thành lễ khai máy tại khách sạn năm sao sẽ trực tiếp quay phim ngay tại đó, toàn bộ buổi lễ đều được truyền hình trực tiếp.

Nếu so sánh với những tên tuổi lớn, trong thời gian theo nghiệp diễn, chỉ có thể dùng hai từ thảm hại để hình dung về cô. Thế nhưng như vậy lại càng thu hút được sự chú ý của giới truyền thông.

Tư Gia Di không sợ gặp phải câu hỏi khó nào về vấn đề này. Bởi dù sao thì đạo diễn Trương cũng mới chân ướt chân ráo lấn sân điện ảnh như cô mà thôi.

Ánh đèn flash nháy liên tục, các câu hỏi liên tiếp vang lên. Đám paparazzi càng lúc càng hỏi những câu táo bạo hơn. Người phụ nữ vẫn đứng bên cạnh nhân vật chính của ngày hôm nay vẫn chậm rãi trả lời, đối đáp tự nhiên đâu ra đấy.

Diêu Tử Chính ngồi trong văn phòng, anh ta tắt tivi. Bàn tay nắm chặt chiếc điều khiển từ xa tới nỗi da tay trở nên trắng bệch, thế nhưng khoé môi lại ẩn hiện ý cười.

***

Sau khi lễ khai máy kết thúc, cả đoàn làm phim lập tức lên sân thượng.

Cảnh quay đầu tiên chính là phân cảnh của Tư Gia Di, vai diễn của cô rất quan trọng. Đây là tầng cao nhất của khách sạn, cô diễn cảnh một người phụ nữ bị thua lỗ cổ phiếu đến mức phải nhảy lầu.

Để thêm vết thương trên mặt, Tư Gia Di phải hoá trang lâu hơn những diễn viên khác. Lúc đi thang máy lên tầng thượng, trong thang máy chỉ có cô và thợ hoá trang. Nhìn vết thương giả trên mặt Tư Gia Di, người thợ hoá trang có vẻ không hài lòng: “Vẫn không đủ tự nhiên. Cô đợi một lát, tôi đánh đậm thêm một chút nữa.”

Thang máy đã lên đến phòng ăn ở tầng cao nhất. Người thợ hoá trang đang định mở hộp dụng cụ trang điểm ra, Tư Gia Di chưa kịp ngăn cản cô ta lại thì “Dinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Cô không ngờ sẽ gặp lại Quý Khả Vi ở đây.

***

Tuy rằng Quý Khả Vi đeo kính râm và đội mũ rộng vành, Tư Gia Di vẫn có thể nhận ra cô ta.

Nếu không phải khuôn mặt Quý Khả Vi thể hiện rõ ràng rằng đã nhận ra cô, Tư Gia Di cũng chẳng muốn chào hỏi cô ta.

“Thật không ngờ có thể gặp cô ở đây.”

Cô bắt chuyện bằng giọng lịch sự, nhưng dường như Quý Khả Vi lại không vui: “Chẳng có chuyện gì là không thể ngờ được.”

Khuôn mặt Tự Gia Di hơi đỏ lên vì xấu hổ, một người đứng bên trong, một người đứng bên ngoài nhìn nhau không nói một câu. Cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, khi hai cánh cửa chỉ còn một khe hở nhỏ, Tư Gia Di nghe thấy giọng nói của Quý Khả Vi: “Lúc trước tôi không nghi ngờ gì mà cho người ta đi nhờ xe, không ngờ lại rước phải hồ ly tinh?”

Âm lượng được điều chỉnh rất chuẩn, không lớn cũng không nhỏ, chỉ vừa đủ ột mình Tư Gia Di nghe thấy. Cô ta cũng nắm bắt thời gian rất tốt, thế nhưng trước khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, Tư Gia Di vẫn kịp phản ửng. Cô đưa tay chặn cửa lại.

Cửa thang máy lại mở ra lần nữa.

“Cô vừa nói gì?” Tư Gia Di chau mày hỏi.



***

Quý Khả Vi thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái.

Tư Gia Di đang hoá trang thành người bị thương, trên người cũng cố ý mặc quần áo sao cho trông có vẻ nhếch nhác. So với Quý Khả Vi trước mắt, trông cô vô cùng thảm hại.

“Làm người quan trọng nhất phải biết thức thời, phải biết khả năng của mình đến đâu. Cho dù mọi chuyện có thay đổi thế nào, cũng đừng nghĩ đến chuyện nhớ thương người đàn ông không phải của mình. Nếu không đừng trách người khác nói cô không biết xấu hổ.”

Tư Gia Di không hiểu cô ta đang nói cái gì, biết rõ mình đang thêm dầu vào lửa mà vẫn cố tình hỏi: “Cô có ý gì?”

“Ý của tôi rất đơn giản, cái kiểu người nói dối còn muốn lập đền thờ như cô, chỉ nhìn thôi cũng làm cho người ta phát ngán.”

Tư Gia Di không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp Quý Khả Vi, Diêu Tử chính cũng đi cùng. Người mời cô và Phó Dĩnh lên xe có khí chất động lòng người chính là tiểu thư khuê các Quý Khả Vi, lại còn là diễn viên kiêm ca sĩ. Tư Gia Di bỗng nhiên bật cười.

Quý Khả Vi nhìn người thợ hoá trang tỏ ý không hiểu. Người thợ hoá trang nhìn Quý Khả Vi, đang chuẩn bị quay sang Tư Gia Di, chợt nghe thấy giọng nói không mặn không nhạt của Tư Gia Di: “Tôi biết rõ khả năng của mình đến đâu, nhưng cũng không thể cưỡng lại người đàn ông cúi đầu coi tôi như thần tiên, cam tâm tình nguyện vì tôi.”

Khung cảnh phòng ăn rất trang nhã, tiếng đàn dương cầm không ngừng du dương. Tư Gia Di nhìn thấy sắc mặt của Quý Khả Vi ngày càng trắng bệch.

“Cô có ý gì?”

Tư Gia Di hiểu rằng đã biết rõ mà vẫn hỏi là chuyện đáng thương đến nhường nào. Cô đắc ý mở miệng sát thêm muối vào vết thương của cô ta: “Ý của tôi rất đơn giản. Cô cũng chỉ là chân dài bên cạnh anh ta, cô không giữ được thì cũng đừng trách có người muốn cướp.”

Phó Dĩnh thường nói rằng nội tâm của cô như một con thú ngủ đông, cứ khom lưng uốn gối như vậy sẽ chỉ nhận lấy tổn thương. Sau lần ra mặt thay Diêu Á Nam năm ấy mà kết quả lại chẳng ra sao, cô chưa từng vui vẻ như lúc này.

Quý Khả Vi vươn tay định tát cô, lại bị cô ngăn được: “Lúc trước quả thật tôi từng tát anh ta một cái. Nhưng anh ta cũng chẳng nói gì, chắc cũng không cần phiền cô Quý đây ra mặt thay anh ta.”