Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

Chương 20: 20: Chương 19






Giang Thừa Châu mang theo Mộc Tuyên Dư xuất hiện tại tiệc rượu, hiển nhiên khiến cho tất cả kinh sợ.



Người đàn ông anh tuấn cao quý, người phụ nữ da mặt như tuyết, khí chất đều xuất trần.



Họ đứng chung một chỗ, tự nhiên là một đôi, không cho phép người khác mơ mộng bất cứ điều gì.



Tiệc rượu tư nhân dường như không giống với tiệc rượu thương mại bình thường, Mộc Tuyên Dư đi theo bên cạnh Giang Thừa Châu, nghe anh tới trò chuyện với người ta, toàn bộ hành trình đều là chào hỏi, không đề cập đến bất cứ chuyện gì liên quan tới công việc và hợp tác.

Lúc anh nói chuyện, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn anh.



Anh cười rất nhạt, có vài phần khiêm tốn.



Cô từng nói với anh, đừng kéo khóe miệng, vì lúc anh kéo khóe miệng thì tà khí mười phần, như một tên đại khốn kiếp.



Khi đó anh nghe cô nói vậy, đầu tiên là sửng sốt vài giây, không thích nhíu mày nhìn cô, sau đó liền cười đến ý vị thâm trường.



Đại khốn kiếp thì đại khốn kiếp, anh sẽ để cô nhìn xem cái gì gọi là đại khốn kiếp chân chính, vì thế hai người ở trong phòng ồn ào làm một trận.

Anh bây giờ có thể cười đến thỏa đáng như vậy, là chính anh từng luyện tập hay là có người uốn nắn?

Giang Thừa Châu cảm thấy ánh mắt của cô, cũng không để ý, trực tiếp đi đến trước mặt một người khác.



Hình như anh rất quen đối phương, nói chuyện rất quen thuộc.

Mà người đàn ông kia thì một bên nhìn Giang Thừa Châu một bên đánh giá Mộc Tuyên Dư.



Hiển nhiên là anh ta biết Giang Thừa Châu đã đính hôn.



Ở tiệc đính hôn còn nhìn thấy vị hôn thê dịu dàng kia, nhưng vị tiểu thư Uông gia đó hiển nhiên không có dáng dấp thế này.



Mà Giang Thừa Châu tham dự kiểu tiệc rượu tư nhân này, không phải mang theo vị hôn thê đó, mà là cô gái này…

Người đàn ông vỗ xuống bả vai Giang Thừa Châu, hướng Mộc Tuyên Dư nhướn mày, giống như đang hỏi cô có quan hệ thế nào với Giang Thừa Châu.

“Một mình tới đây không tốt lắm mà thôi, anh cho là gì?” Giang Thừa Châu nói xong không lưu tâm, vẻ mặt cũng đúng là lơ đễnh.

Vẻ mặt người đàn ông có vài phần ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Mộc Tuyên Dư đã có chỗ bất đồng.



Dựa theo ý của Giang Thừa Châu, đây chỉ là Giang Thừa Châu cảm thấy một mình tới chỗ này không tốt, vì thế tìm một bạn gái, chính là quan hệ với cô ta là trong sạch.



Giang Thừa Châu hiển nhiên cũng thấy trong mắt đối phương biểu lộ ra ý nghĩ sâu xa.



Anh quay đầu lại, thấy Mộc Tuyên Dư cúi đầu nhìn mũi chân, không biết đang nghĩ gì.



Trong mắt anh xẹt qua một tia trào phúng.



A, anh sao đã quên, dựa vào bề ngoài này của cô, nếu anh chưa từng xuất hiện, cô nhất định có thể trải qua một cuộc đời mà nhiều người hâm mộ, nhận được sự thương yêu của ba mẹ, cũng được đàn ông cưng chiều.



Nhưng cô xứng sao.



Không xứng.



Vì thế anh xuất hiện.

Trong lòng Giang Thừa Châu khó chịu, “Có ý kiến, xin vui lòng liên hệ riêng.





Lấy tài lực của anh, thì nhất định không có vấn đề.”

Mộc Tuyên Dư nghe nói như thế, con ngươi buông xuống chợt lóe, cuối cùng cũng không ngẩng đầu.



Anh là ám chỉ người khác, cô là cô gái sẽ cùng với người có tiền, chỉ cần ra giá cao, cô đều sẽ sẵn lòng đi theo… Nhưng anh nói cũng không sai, nếu không phải như vậy, thì sao cô lại xuất hiện ở đây?

Giang Thừa Châu cuối cùng vỗ vỗ bả vai người đàn ông kia, giống như đang ám chỉ cái gì.

Giang Thừa Châu cất bước rời đi.



Mộc Tuyên Dư tự nhiên theo sau.



Cô không nói một lời, cũng không có động tĩnh gì khác.



Anh cong khóe môi, nhưng không có ý cười, đột nhiên xoay người nhìn cô, “Tức giận?”

Giọng anh trầm thấp, giống như nỉ non chỉ có giữa tình nhân.

Cô đón nhận ánh mắt của anh, trong mắt một mảnh bằng phẳng và vô vị.

.


Anh đột nhiên cười, “Tôi chỉ là đang tránh phiền phức cho cô, không phải sao?”

“Cám ơn.” Hai chữ của cô chặn lên.

Ánh mắt của Giang Thừa Châu trở nên lạnh nhạt, lại không nói thêm gì nữa.

Cô yếu ớt thở dài trong lòng.



Anh thật là tốt tâm, là vì để tránh phiền phức cho cô, nên để người khác cho rằng cô là người thấy tiền sáng mắt, để cho người khác đều rời xa cô, do đó tránh phiền phức.



Anh trở nên thiện lương như thế, cô cũng nhanh không biết anh.

Giang Thừa Châu hướng tới chỗ một đám người.



Mộc Tuyên Dư nhìn thân ảnh bọn họ, lập tức biết chính mình không nên đi tới.



Xung quanh nhóm người đó không có một người phụ nữ, hẳn là cuộc nói chuyện giữa đàn ông với nhau.

Cô xoay người, đi tới một bên khác.

Kỳ thật cô chưa từng thấy Giang Thừa Châu như hiện tại.



Năng lực xã giao của anh không được coi là cao nhất, nhưng anh mang đến cảm giác chinh phục nắm bắt tất cả trong lòng bàn tay.



Sự tự tin này là một vũ khí tuyệt đối.



Huống chi gia thế của anh chính là vốn liếng trời cho.


Cô đi đến một góc nhỏ vắng vẻ, trái lại cô không phải là đang đau khổ gì cả.



Vài năm trước cô đã đánh mất người đàn ông này, nay không đáng phải thương tâm buồn bực khổ sở.



Cô chỉ không nghĩ đến, cô cũng sẽ có hôm nay, bị người khác hạn chế mọi nơi như vậy.

Giang Thừa Châu tỏa ra sự tự tin từ trong xương cốt, khiến cô nghĩ tới bản thân.



Không lâu trước đây, cô cũng là người như thế.



Dường như cô chưa từng sợ hãi.





Cô có người khác hâm mộ mọi thứ, họ vẫn tin tưởng cô có thể giải quyết mọi vấn đề.



Cho dù không thể, thì cô đã có ba mẹ và anh trai.



Cô cũng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.



Cô vẫn luôn tin tưởng như vậy.

Sau đó hiện thực cuối cùng sẽ ở một thời điểm nói cho cô biết, trên thế giới này, giữa trời đất bao la, người giỏi luôn sẽ có người giỏi hơn.



(gốc là: vĩnh viễn thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân)

Cô nâng chiếc ly đế cao, hơi ngửa đầu, nhấp một ngụm.



Cô uống cực kỳ ưu nhã, chiếc cổ trơn bóng như ngọc, tư thái tuyệt đẹp động lòng người.



Đáng tiếc không ai thưởng thức.

Cô vừa nuốt rượu vào miệng, chợt nghe thấy tiếng bước chân.



Chỗ cô đứng là một góc chết, bước chân càng ngày càng gần, là đi tới chỗ cô? Nhưng tiếng bước chân như vậy, không phải Giang Thừa Châu, mà hơi giống Chu Chấn Hưng.

Bởi suy đoán này, cô xoay người, vừa vặn nhìn thấy Chu Chấn Hưng đang hướng tới chỗ mình.

Nếu có một ngày cô thật hồ đồ không nổi nữa, có thể đi viết sách.



Các loại tin tức về hai người đàn ông Chu Chấn Hưng và Giang Thừa Châu này, mặc dù cô không hiểu rõ hoàn toàn, nhưng cũng có thể biết được một chút đặc trưng rõ ràng.

Có thể ở đây gặp phải Chu Chấn Hưng, thật sự cô rất bất ngờ.



Nhưng mọi chuyện xảy ra trên người cô sớm đã có thể khiến cô trở thành thói quen.



Cô mắt nhìn Chu Chấn Hưng, phát hiện trong tay anh không cầm rượu, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.



Tại một thành phố xa lạ khác, từng là hai người yêu nhau, cùng một chỗ cụng ly uống rượu, loại chuyện này mới tương đối phù hợp với bầu không khí hiện tại.



Vì suy nghĩ đáng cười trong đầu mà cô giật giật khóe miệng, lực cầm ly rượu cũng hơi tăng lên.




Ly rượu lạnh lẽo không làm dịu đi cảm giác kỳ lạ này.

“Đã lâu không gặp.” Vẫn là cô mở miệng trước.

Cô biết Chu Chấn Hưng là người rất bình tĩnh, là người lấy bất biến ứng vạn biến, cô thể hiện thái độ, anh mới có thể đáp lại với thái độ tương ứng.



Sau này khi chia tay mới phát hiện, thì ra cô hiểu rõ anh như vậy.

Chu Chấn Hưng từng bước một đi tới, cho đến khi dừng lại ở trước mặt cô.



Trên mặt anh không có bất cứ biểu cảm nào, lại trương ra khuôn mặt bài Poker.



Anh nhìn cô, khiến cô cho rằng ngay sau đó anh sẽ lập tức trở mặt.

“Em đến cùng Giang Thừa Châu?” Ngữ khí của anh từ tốn, nhưng không dịu đi.

“Đã biết rõ còn cố hỏi, không giống phong cách của anh một chút nào.” Cô thế nhưng còn có tâm tình cười với anh.



Cô cảm thấy sức chịu đựng trong lòng mình càng ngày càng tốt, sau khi bắt gặp anh và Hạ Ngữ Minh cùng nhau phản bội, cái gì cũng có thể khoan dung, cũng có thể cười rộ lên với anh, mà không phải như vừa thấy mặt đã giống gặp phải kẻ thù.

“Mộc Tuyên Dư.” Anh như than thở, “Tháng trước Giang Thừa Châu mới đính hôn, đối tượng là đại tiểu thư của Uông gia, gần như toàn thành Giang Tây đều biết.”

Đây là đang nhắc nhở cô không nên đi theo người đàn ông đã viết nhãn của người phụ nữ khác sao?

Cô nâng rượu lên, uống một ngụm, đối với lời nói của anh dường như cũng không để ý.

Chu Chấn Hưng nhìn động tác của cô, “Anh cho rằng, đời này em sẽ không lui tới cùng loại đàn ông như vậy.



Em là người yêu ghét rõ ràng cỡ nào.



Trong đám bạn của anh có người có hành vi gây rối, em liền không muốn để anh tiếp xúc với cậu ta nữa, nói sẽ làm hư anh.



Em chán ghét loại người không chung thủy như vậy, càng căm ghét kẻ làm bẩn hôn nhân.



Trong cảm nhận của em tình yêu và hôn nhân nên ngây thơ trong sạch, nhưng Mộc Tuyên Dư, hiện tại em đang làm chuyện gì?”

Cô chậm rãi buông tay xuống, kể cả tay đang cầm ly rượu kia.



Đúng vậy, cô từng là một người như thế, yêu ghét rõ ràng, chán ghét bất cứ người đàn ông nào không chung thủy với hôn nhân.



Nhưng bây giờ cô đang làm gì đây?

Nhưng cô cười, “Chu Chấn Hưng, anh cảm thấy anh có tư cách nói với tôi lời này sao?”

Chu Chấn Hưng hơi nhăn mày, sao anh không có tư cách? Cô làm ra chuyện, còn không cho phép người khác nói?

“Tình cảm thuần khuyết, anh đã cho tôi sao? Lúc anh quyết định đối phó với ‘Thịnh Đạt’, anh có nghĩ tới tôi sao? Anh không có.



Cũng không phải.



Anh muốn, nhưng vẫn cảm thấy không quan trọng như trước.



Anh phân tách rõ ràng giữa tôi và ‘Thịnh Đạt’, cho rằng tôi là tôi, ‘Thịnh Đạt’ là ‘Thịnh Đạt’.



Anh vẫn luôn là người công và tư tuyệt đối rõ ràng.



Trước đây tôi yêu thích điểm này của anh, lý trí như thế, có mị lực như vậy.



Nhưng chuyện xảy ra trên người chúng ta, làm cho tôi oán hận cỡ nào.



Anh làm tất cả, chẳng những sẽ không cảm thấy áy náy với tôi, ngược lại lại thấy tôi không hiểu chuyện, không hiểu anh, thậm chí không đủ yêu anh.



Chu Chấn Hưng, tôi họ Mộc, giống như họ Chu của anh, anh vì dòng họ mà phấn đấu, mà tôi vì dòng họ, cũng có thể khiến tôi hi sinh.



Anh nói xem chúng ta ai cao cả với ai đây, mà ai lại đê tiện với ai đây?”

“Mộc Tuyên Dư, sự hi sinh của em chính là dùng cách này? Em còn cảm thấy hành động của chúng ta giống nhau?” Chu Chấn Hưng như nghe được một truyện cười.

“Được rồi, tôi nói sai.



Cử chỉ của anh cao cả, mà cử chỉ của tôi là đê tiện.



Nhưng thế nào đây, chỉ cần đạt được những gì bản thân muốn, làm gì thì có quan trọng gì đâu.”

“Đây là Mộc Tuyên Dư mà anh biết sao?”

Mộc Tuyên Dư thấy được sự thất vọng và khó có thể tiếp nhận trong mắt Chu Chấn Hưng.



Cô cho rằng bản thân sẽ không khổ sở sẽ không khó chịu, nhưng ánh mắt như vậy như con dao đâm vào tim cô, khiến cô lui về phía sau một bước.

Cô biết trước mắt cô chính là vách đá, ngay lập tức cô sẽ rơi xuống.




Cô cấp bách cần tìm một cây rơm cứu mạng.



Giờ khắc này vượt ngoài tầm kiểm soát của cô.





Cô lại bước về phía trước một bước, đứng trước mặt Chu Chấn Hưng.

Ánh mắt của cô kiên định, “Chu Chấn Hưng, anh sẵn lòng cưới tôi sao? Lấy điều kiện tiên quyết là giúp ‘Thịnh Đạt’ để cưới tôi, cứu ‘Thịnh Đạt’ khỏi khủng hoảng hiện tại.



Có lẽ tôi không phải người vợ tốt anh chọn, nhưng tôi sẽ cố gắng trở thành dáng vẻ người vợ như trong lòng anh.



Anh có thể làm được sao, mặc kệ Giang gia tạo áp lực, cùng tiến lui với Mộc gia chúng tôi, có thể chứ?”

Chu Chấn Hưng nhìn cô, nhưng không lên tiếng.

Cô nâng tay kia, bắt được cánh tay Chu Chấn Hưng, “Tôi biết giữa anh và Hạ Ngữ Minh không có gì cả.



Lúc ấy tôi chỉ vì cảm giác bị phản bội quá khó tiếp nhận.



Bây giờ tôi có thể tha thứ tất cả quá khứ của anh, chúng ta có thể làm lại từ đầu.



Anh sẵn lòng cho tình cảm của chúng ta cơ hội này sao?”

Chu Chấn Hưng vẫn không nói gì.

Cô khẽ cắn môi, “Tôi thật sự muốn trở thành vợ anh.



Từ lúc kết giao với anh, đã muốn như vậy.



Tôi cũng cho rằng chúng ta có thể đi đến cuối cùng, tôi từng ảo tưởng như vậy… Chu Chấn Hưng, anh sẵn lòng cưới tôi sao?”

Cô cảm giác được lực từ chính tay mình.



Anh đang tách tay cô ra.



Hốc mắt cô thoáng cái đỏ lên.

Người đàn ông này trách cứ hành vi hiện tại của cô, nhưng không sẵn lòng cứu vớt cô.



Cô đương nhiên có thể duy trì khoan dung, duy trì tính tình cao ngạo của mình.



Cái giá phải chả chẳng qua là công ty phá sản, tất cả tâm huyết của ba mẹ đều gửi vào sông nước mà thôi.

Cô lui về phía sau.



Khi nước mắt chảy ra, cô lại cười lên.

Anh không sẵn lòng, cô biết.

Cô bị anh tính toán giá trị.



Rất xin lỗi, cô không có cái giá trị đó.



Anh cũng không phải là người muốn giành được nụ cười của mỹ nhân đó.

Có người đang vỗ tay, chầm chậm, âm thanh lại đột ngột như vậy.

Giang Thừa Châu đi tới, đứng bên cạnh Chu Chấn Hưng, dùng tay vỗ vỗ bả vai Chu Chấn Hưng, “Ba tôi từng ca ngợi Chu tổng lý trí hơn người.



Dù là dưới tình huống nào, đều lấy lợi ích của công ty làm trọng, tuyệt không chịu ảnh hưởng của bất kỳ người nào.



Lúc ấy tôi còn không tin, hiện tại ngược lại thì tin rồi.



Chu tổng đích thật là người làm đại sự, luôn biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”

Chu Chấn Hưng đẩy tay Giang Thừa Châu ra, quan hệ giữa bọn họ không tốt như vậy.

Giang Thừa Châu không để tâm.

“Giang tổng khen nhầm.” Chu Chấn Hưng mặt không chút thay đổi mở miệng.

Giang Thừa Châu a một tiếng, “Chu tổng mượn bạn gái của tôi lâu như vậy, hiện tại nên vật quy nguyên chủ* chứ nhỉ?”

Mộc Tuyên Dư run rẩy một chút, vật quy nguyên chủ? Thì ra cô chẳng qua chỉ là một thứ đồ vật.

(*: vật trở về với chính chủ).