Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

Chương 29: 29: Chương 28






Mộc Tuyên Dư hít sâu một hơi mới đè nén được cảm xúc như cuộn trào kia.



Là chính cô quá mức tự phụ, tự cho là hiểu tính cách của Giang Thừa Châu.



Khi cô cố gắng tồn tại nhiều năm như vậy, một trong những lý do cô khuyên nhủ bản thân chính là, với tính cách của Giang Thừa Châu anh nhất định sẽ nhanh chóng trở nên vui vẻ.



Anh, người như vậy, có lẽ sau khi rời khỏi cô sẽ lập tức tìm đến một cô gái nguyện ý phấn đấu quên mình vì anh.



Mà đối với cô, ngoại trừ sự không cam tâm canh cánh trong lòng, anh sẽ không có bất cứ cảm xúc gì khác.

Cho đến giờ phút này, cô mới biết rõ một sự thật.



Cô vẫn luôn cho rằng Giang Thừa Châu không yêu cô, cho tới bây giờ cũng không.



Cô chưa từng nghĩ tới, sau khi rời khỏi cô Giang Thừa Châu lại trải qua cuộc sống như thế.



Nơi ngực như bị ai đó đào một cái động, gió lạnh gặp động mà chui vào, thổi đến mức cô không thể ức chế được đau đớn.

Cô lấy điện thoại di động ra, dường như có chút gian nan ấn ra dãy số điện thoại kia.



Cô rất ít khi có cảm xúc kích động như vậy, nhưng giờ khắc này, cô mặc kệ cảm xúc chân thật nhất của bản thân, cô muốn gặp người đàn ông kia, rất muốn.



Loại tâm lý bức thiết này, cô vốn cho là cả đời này sẽ không có nữa.

******

Lúc Giang Thừa Châu nhận được điện thoại của Mộc Tuyên Dư, anh đang lái xe.



Nhìn qua gương chiếu hậu thấy được Uông Tử Hàm và Giang Du Du ngồi sau xe, anh không có nhiều lời nói mấy câu, liền lập tức cúp điện thoại.



Anh nhìn di động của mình, tâm tình có chút cảm giác nói không nên lời.



Loại cảm giác này chính là tất cả đều theo dự liệu của anh mà phát triển, ngược lại lại mất đi hứng thú.



Đúng vậy, anh biết hôm nay Mộc Tuyên Dư sẽ tham gia tiệc rượu đó, mà Tần Sâm Châu cũng sẽ đi, anh lợi dụng anh họ của mình…

Chỉ là anh không nghĩ đến, Tần Sâm Châu sẽ nói ra một phen khiến Mộc Tuyên Dư cảm xúc dao động.



Anh có thể cảm giác được từ trong di động, bây giờ cảm xúc của Mộc Tuyên Dư nhất định rất phập phồng, hơn nữa mất đi lý trí nhất quán của cô, bằng không sao cô có thể hoàn toàn đồng ý khi anh đề xuất đón cô.





Với tính cách của Mộc Tuyên Dư, vào thời điểm này chuyện nên làm nhất là cự tuyệt, cô sẽ nghĩ tới trường hợp nào đó họ “Không nên” đồng thời xuất hiện, nhưng cô lại không như vậy, chứng tỏ hiện tại cô đang bị vây trong trạng thái không có lí trí.

Ngồi sau xe Uông Tử Hàm nghe được anh nói chút gì đó, lúc này có chút lo lắng nhìn anh, “Sao vậy?”

Ai có thể khiến anh lập tức phải đi đón?

“Không có gì, một người bạn từ nơi khác trở về, đợi lát nữa đi đón anh ta.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói, ngôn ngữ cùng biểu cảm đều bình thường đến không thể bình thường hơn.

Uông Tử Hàm không hỏi nhiều, mà cùng Tiểu Du Du nói chuyện tiếp.



Tiểu Du Du hôm nay giống như một đặc vụ nhỏ, bất cứ lúc nào cũng quan sát đến việc xuất hành của chú út, sau khi phát hiện anh muốn ra ngoài, lập tức từ góc phòng nhô ra, kéo tay chú út, cùng với chú út ra ngoài, vì thế hôm nay bạn nhỏ Giang Du Du đảm nhiệm toàn bộ chức năng của bóng đèn.

Nhưng thật rõ rệt, bạn nhỏ Giang Du Du cũng là bóng đèn khả ái đến mức sẽ không khiến người ta ghét bỏ.

Đến biệt thự của Uông gia, Uông Tử Hàm xuống xe, Giang Thừa Châu cũng cùng xuống xe.



Anh đứng trước mặt Uông Tử Hàm, trên mặt mang theo nụ cười mềm nhẹ, đưa tay xoa xoa tóc Uông Tử Hàm, sau đó môi chấm chấm trên trán của cô, lúc này mới cho cô đi vào.


Uông Tử Hàm có chút xấu hổ nhìn anh một cái, mới xoay người trở vào biệt thự.

Uông Tử Hàm đi vào cổng, liền thấy mẹ mình đứng ở đó, nghĩ đến một màn diễn ra vừa rồi đều bị mẹ nhìn thấy, trong lúc nhất thời càng thẹn thùng hơn, thậm chí không dám nhìn lên mặt mẹ.

Mẹ Uông thì buồn cười nhìn con gái, lắc đầu, cũng không nói gì.



Vừa rồi hình ảnh đó, rất tốt đẹp, làm cho tự đáy lòng người ta chúc phúc người trẻ tuổi sẽ đi đến cuối cùng.

Giang Thừa Châu nhìn Uông Tử Hàm trở lại biệt thự, lúc này mới ngồi lại trên xe.



Giang Du Du không hề ngồi trên vị trí, thân người nhỏ đứng lên, dán lên chỗ tựa lưng của ghế ngồi tài xế, hướng về phía anh dùng sức cười, sau đó đưa ngón trỏ tay phải ra ở trên mặt vẽ vẽ, “Chú út xấu hổ xấu hổ.”

“Cháu mới nên xấu hổ xấu hổ.” Giang Thừa Châu cũng không thèm nhìn tới cuộn phim tiểu nha đầu này, “Ngồi đi.”

Tiểu Du Du bĩu môi, đứng suốt một lúc, phát hiện chú út thật không định để ý tới mình, vì thế ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lái xe đi ra ngoài một quãng thật dài, Giang Thừa Châu mới cùng Tiểu Du Du nói chuyện, “Đợi lát nữa tài xế sẽ lái xe đưa cháu về nhà.”

Tiểu Du Du nhìn chỗ chú út của mình, “Chú út muốn đi đâu? Cháu muốn cùng đi với chú út.”

“Không được.”

Tiểu Du Du bĩu môi, keo kiệt.

******


Giang Thừa Châu đổi một chiếc Maybach dừng bên ngoài khách sạn, sau khi gọi cú điện thoại kia, Mộc Tuyên Dư liền cứ đứng ở đó chờ, sau khi nhìn thấy Giang Thừa Châu, thì nhanh chóng lên xe.



Cô cũng đã lâu chưa từng có cảm xúc như vậy, bức thiết hi vọng nhìn thấy một người, không có bất cứ nguyên nhân nào, chính là muốn gặp được người này.

Cô ngồi vào trong xe, Giang Thừa Châu khởi động động cơ, khóe môi anh có ý cười nhàn nhạt, “Xảy ra việc gì gấp à?”

Giọng anh ôn hòa, xoa nhẹ cảm xúc phập phồng không ngừng của cô.



Cô lắc đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Không phải.” Cô phun ra một hơi thật dài, dường như chính mình cũng cảm thấy bản thân không nên có cảm xúc như hiện tại.





Cô không phải cô gái nhỏ, sao còn có thể kích động như thế, cảm xúc sôi trào như thế chứ, “Em chỉ muốn gặp anh.”

Đúng, chỉ là cô muốn gặp được anh.



Nói ra, mới phát hiện dễ chịu như vậy.

Tầm mắt của họ đối diện trong không trung, dường như anh không có nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, giữa ánh mắt có sự kinh ngạc nhàn nhạt, ánh mắt cũng từ bình tĩnh đến có cảm xúc làm cho người ta nan giải.

Một cuộc điện thoại cắt đứt đối mặt của họ, Giang Thừa Châu tiếp tục lái xe, Mộc Tuyên Dư thì nhận điện thoại.



Điện thoại là Mộc Tuyên Nghị gọi tới, ở tiệc rượu Mộc Tuyên Nghị không tìm được cô, vì thế lo lắng, cô lấy cớ trong người có chút không thoải mái nên đi trước, quên không nói cho anh, còn bày tỏ xin lỗi.



Vào thời điểm này, cô rời đi trước, Mộc Tuyên Nghị tự nhiên càng nghĩ nhiều, cho rằng cô không bằng lòng việc bọn họ tự chủ trương để cô đến làm quen thêm nhiều người khác phái, nên chỉ thuận miệng nhắc nhở cô đôi lời, không dây dưa nhiều.

Cúp điện thoại, bên trong xe khôi phục lại im lặng.

Cô cầm di động, lý trí chậm rãi trở về, giờ phút này mới biết được chính mình vừa rồi làm chuyện không lý trí cỡ nào, nếu có người nhìn thấy cô trên xe của Giang Thừa Châu, thì sẽ tuyên truyền quan hệ của cô và Giang Thừa Châu thế nào đây, nhất là anh bây giờ còn đính hôn cùng Uông Tử Hàm.

Sắc mặt của cô dần dần trở nên khó coi.

Giang Thừa Châu vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của cô, tự nhiên nhìn ở trong mắt, “Cơ thể không thoải mái sao?”

Cô lắc đầu, chỉ là nụ cười này không có bất cứ cảm xúc nào, “Vừa rồi anh đang làm gì? Em có quấy rầy đến anh không?”

Anh nhăn mày, dường như có chút khó trả lời.



Sau khi cô nhìn anh một lúc lâu, anh mới từ từ mở miệng, “Trước đó anh đang đưa Tử… Tử Hàm trở về.”

Lời nói của anh hạ xuống, không khí trầm tĩnh bên trong xe lập tức bắt đầu trở nên đông lạnh, giống như gió mát đột nhiên biến thành gió lạnh, xung quanh tất cả đều bắt đầu kết băng.



Cô giật giật khóe miệng, lại cũng không nói nên lời điều gì.

Anh có vị hôn thê, cô đã biết từ lâu, vậy vì sao hiện tại lại khó chịu như thế? Nơi ngực kia, bị nhéo lên, hơn nữa còn không ngừng xé rách.

Cô trầm mặc, anh lại biết mình không thể trầm mặc thêm, “Anh vốn muốn cùng cô ấy nói rõ ràng tất cả, nhưng anh không mở miệng được, anh không có cách nào nói anh và cô ấy đính hôn là vì một cô gái khác.




Cô ấy là cô gái tốt, anh không muốn làm tổn thương cô ấy.



Hơn nữa, hai nhà bọn anh có hợp tác, vì quan hệ đính hôn mà tiến trình hợp tác sẽ bị thay đổi, đồng thời cũng tiến cử rất nhiều nhà đầu tư, nếu từ bỏ đính hôn, sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác và ích lợi của rất nhiều người, càng quan trọng hơn là lúc đó sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Uông gia…”

Anh nói xong lời cuối cùng, nhẹ nhàng thở dài.

Mộc Tuyên Dư nhìn anh, trong ánh mắt chậm rãi đã hiểu.



Hợp tác như vậy, đối với Giang gia mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm, cho dù không có, cũng chỉ là thiếu đi chút ích lợi, nhưng đối với công ty khác thì không giống vậy, điều đó đại biểu cho địa vị công ty từng bước tăng lên, nếu hủy bỏ hợp tác, không chỉ kinh phí đầu tư giai đoạn đầu hóa thành hư ảo, đối với công ty cũng sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng.

Trong tình cảm của Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm, Uông Tử Hàm chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với anh, anh lại đối xử với Uông Tử Hàm có thua thiệt.



Mắc nợ như vậy, khiến anh sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến Uông gia.

Mộc Tuyên Dư gật gật đầu, “Em hiểu.”

Giang Thừa Châu giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Sau này vào lúc thích hợp, anh sẽ tìm cơ hội nói cho cô ấy biết, nhưng bây giờ… có lẽ còn chưa được, ít nhất phải chờ hợp tác chấm dứt.”

Mộc Tuyên Dư hiểu rõ điểm này, có những thứ cũng không phải muốn liền làm được, có quá nhiều nhân tố kìm hãm, “Em hiểu, cũng tin tưởng anh.”

Anh nghiêm túc đánh giá thần sắc của cô, phát hiện cảm xúc của cô không phải là giả bộ, lúc này mới thu lại vẻ mặt, tiếp tục lái xe.

Cô ngồi ở vị trí ghế lái phụ, một lúc sau nhẹ nhàng nở nụ cười.



Cô quay đầu, phát hiện anh đang nhìn chính mình, dường như đối với nụ cười của cô có chút khó hiểu, lúc này cô mới chậm rãi mở miệng, “Chỉ là em phát hiện ra anh với trước đây không quá giống nhau.”

“Chỗ nào không giống?” Dường như đối với đề tài này anh thật sự cảm thấy hứng thú.

“Nếu như là anh của quá khứ, căn bản sẽ không suy xét nhiều như vậy, chỉ làm việc anh cảm thấy hứng thú, về phần người bên ngoài có thể vì vậy mà bị thương, ích lợi bị hao tổn hay không, tất cả đều không nằm trong sự suy xét của anh.



Nhưng anh bây giờ, lại sẽ nghĩ nhiều hơn từ vấn đề ở góc độ bất đồng, đồng thời hết sức làm cho mức độ tổn hại hạ xuống thấp nhất.”

“Như vậy coi là tốt hay không tốt?”

Cô dường như còn thật sự muốn nghĩ, “Đương nhiên coi là tốt, đây cũng là một biểu hiện của trưởng thành.”

Nụ cười thỏa mãn kia của cô lọt vào trong mắt Giang Thừa Châu, khiến anh rất muốn cười, đây là một loại biểu hiện của trưởng thành? Tính cách của anh, ở trong mắt ba mẹ anh chưa bao giờ thay đổi, quá khứ như thế, hiện tại cũng vẫn như trước.



Anh vẫn như trước đây là người không để ý tới người bên ngoài, vẫn là người làm theo ý mình.



Chỉ là, người có thể khiến anh liều lĩnh làm việc nghĩa không chùn bước không có mà thôi.



Thật là đáng cười, cô lại khích lệ anh trở nên trưởng thành, lại chưa từng nghĩ, Giang Thừa Châu anh là người như vậy.

Nếu anh thật sự yêu một người phụ nữ, làm sao có thể khiến cô ấy danh không chính ngôn không thuận, làm sao có thể để cô ấy trở thành tình nhân bí mật.



Người phụ nữ anh yêu thật lòng, anh sẽ không để cho cô ấy phải chịu một chút tủi thân nào.

Nếu anh thật lòng yêu cô gái này, anh nhất định sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước với Uông Tử Hàm, những cái gọi là không thể hủy bỏ, tất cả đều là lấy cớ mà thôi.



A, thật khôi hài, cô gái này còn có thể hiểu anh như thế.

Đây là chuyện đáng cười nhất anh nghe thấy năm nay.

Thì ra phụ nữ chân thành tin tưởng, chỉ số thông minh thật sự sẽ giảm bớt đi.

******

Trở lại tiểu khu Bàn Nguyệt, Mộc Tuyên Dư liền cùng Giang Thừa Châu đi dạo siêu thị.



Vốn Mộc Tuyên Dư nghĩ thời điểm này siêu thị hẳn sẽ không có nhiều người, nhưng cô đi đến siêu thị liền phát hiện bản thân tính sai, trong siêu thị thậm chí lại có nhiều người như vậy.



Có lẽ đều dạo siêu thị sau khi ăn cơm xong xem như tản bộ.

Giang Thừa Châu đi theo phía sau cô, nhìn thấy có nhiều người như vậy, không khỏi cười lên.

Mộc Tuyên Dư mím môi, “Em thật sự không nghĩ sẽ có nhiều người như vậy.”


Cô có chút bất đắc dĩ.





Giang Thừa Châu nhìn gò má cô, trên mặt cô mang theo chút ý cười bất đắc dĩ, sự cởi mở không có ưu sầu kia khiến anh nghĩ đến cô của quá khứ, khi đó anh đưa cô ra ngoài thả diều.



Cô thế nào cũng không thả được, anh vẫn dạy cô, sau đó anh mất hết kiên nhẫn, có chút buồn bực vỗ đầu cô, không thể tưởng tượng nổi hỏi cô, sao có thể đần như vậy, đừng ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của con anh mới được.



Cô thì tủi thân nhìn anh, vốn đã đủ đần, gõ nữa sẽ đần thêm.

Giang Thừa Châu quay đầu, “Không phải chọn dưa hấu sao, hẳn là đi bên này.”

Anh làm cho những suy nghĩ tới lui kia toàn bộ đều tán đi.

Đi đến chỗ bán dưa hấu, cô chọn rất lâu, vẫn là muốn ăn dưa hấu nhỏ màu vàng.

Sau khi mua dưa hấu xong, thì đi xếp hàng.



Giang Thừa Châu muốn đi ra ngoài từ đường chưa mua hàng, bị Mộc Tuyên Dư túm trở lại, “Không được đi từ đó.”

Giang Thừa Châu nhíu nhíu mi, có chút bất đắc dĩ đứng ở trước mặt cô.

Cô nhìn vẻ mặt của anh, vẫn không ngừng cười.

Lúc học đại học, vừa đến mùa này, cô liền cùng anh ra ngoài trường mua dưa hấu.



Cô đặc biệt thích mua một quả dưa hấu, cắt thành hai nửa, ôm dưa hấu cầm thìa xúc ăn.



Lúc ăn như vậy, cô sẽ cảm thấy thật hạnh phúc.

Cô hiện tại, dường như tìm về loại cảm giác hạnh phúc năm đó, loại hạnh phúc này không cần thiết thiên thời địa lợi gì, chỉ cần là ở bên cạnh cùng người này thì tốt, bất kể làm bao nhiêu việc nhỏ nhặt, cũng sẽ sinh ra cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc.

Đứng bên cạnh Giang Thừa Châu mắt nhìn động tác tìm kiếm ví tiền của cô, thì lấy ra một cái thẻ đưa cho người thu ngân.



Mộc Tuyên Dư sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của anh, vì thế buông ví tiền đã tìm ra.



Sau khi cô và anh kết giao, cô mới biết được, ở vấn đề tiền bạc anh có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, chỉ cần là cùng một chỗ với anh, anh sẽ không để cô chi một phân tiền, cho dù là học phí anh cũng muốn đóng cho cô, bị cô khuyên bảo hơn nửa ngày rốt cuộc mới khuyên được, để chính cô đóng.

Trả tiền, Giang Thừa Châu chủ động xách túi to, bọn họ cùng đi ra khỏi siêu thị.

Từ siêu thị về tiểu khu Bàn Nguyệt, cần đi qua vài cái đèn xanh đèn đỏ và một chiếc cầu vượt.



Mộc Tuyên Dư vẫn đi ở bên cạnh anh, mà bên người bọn họ có người đi đường qua lại, họ chỉ là một đôi tình nhân giữa lớp người mà thôi.



Cô nhìn về phía anh, dường như sinh ra ảo giác, bọn họ vẫn là đôi tình nhân được công nhận xứng đôi nhất của bảy năm trước kia, sau đó yêu nhau, hạnh phúc, khiến tất cả mọi người đều hâm mộ.

Đó giống như là một giấc mộng, một giấc mộng đẹp.

Khóe miệng cô mỉm cười, nếu đây là một giấc mộng, cô hi vọng giấc mộng này có thể dài một chút, lại dài một chút, tại lúc cô có cơ hôi để thực hiện.

Giang Thừa Châu hơi hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy cô đang cười.



Cô cười ngọt ngào mà không chán, lại có một loại ma lực trực tiếp đánh vào trái tim, năm đó bao nhiêu thiếu niên đều nghiêng đổ trước nét cười này của cô.



Anh cũng đi theo cô nở nụ cười.



.