Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

Chương 37: 37: Chương 36






Rèm cửa nhẹ nhàng đong đưa, lay động lúc ẩn lúc hiện, bên ngoài cửa sổ vừa đúng lúc là trời xanh vô tận, mây trắng dường như không chịu nổi một màu xanh như vậy, như bị kéo thành một cây kẹo bông.



Hôm nay thời tiết hẳn sẽ rất đẹp, cô mở to mắt nhìn một điểm nào đó ở phía chân trời, lúc thành công dùng mắt thường cảm nhận được mây trắng đang lay động, liền thu hồi đường nhìn.



Lại nhìn về phía người đàn ông đang ngủ bên cạnh, dường như anh ngủ rất ngon, khuôn mặt bình thản, cô đưa tay nghịch ngợm ở khóe miệng anh một cái, lúc anh cười rộ lên nhìn rất đẹp, tư thế ngủ của anh khiến cô không khỏi nghĩ tới thời tiết đẹp hôm nay, dường như rất giống nhau.

Chẳng qua là tay cô còn chưa kịp rút về đã bị Giang Thừa Châu đột nhiên mở mắt ra bắt lại.



Cô hơi kinh ngạc, thật không ngờ anh lại đột nhiên tỉnh lại, anh lại chỉ đùa bỡn tay cô, thậm chí còn đặt ở trong miệng nhẹ nhàng cắn vài cái.

Cô lập tức thu tay mình, cúi thấp đầu, cũng không nói gì.

Giang Thừa Châu lại cười cười, “Vừa nãy nhìn anh không ngừng, định làm gì?”

Cô giương mắt nhìn anh, “Vậy anh nhìn em, muốn làm gì?”

Sự thật hiển nhiên, nếu như anh không nhìn cô, tại sao lại biết cô nhìn anh không ngừng chứ?

Anh giương tay ôm cô vào trong ngực, “Em nói xem anh muốn làm gì?”

Trong không khí chảy xuôi một chút mập mờ, đồng thời càng thêm kịch liệt, hai mắt mù sương của anh hàm chứa ý cười nhìn cô.



Anh nghiêng người đặt cô ở dưới thân, môi dán trên cánh môi cô, cô hoảng hốt mấy giây sau cũng đáp lại, đột nhiên anh dừng lại động tác, tâm tình rất tốt từ trên người cô đứng lên, “Hôm nay phải dậy sớm một chút.”

Cô hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra, hôm nay anh có chuyện quan trọng.



Anh tới đây, dù sao cũng không phải đơn giản chỉ để gặp Diệp Cẩm Đình như vậy, nhất định có chuyện quan trọng cần làm.

Anh mặc quần áo, cô thì ngồi ở trên giường ngây ngốc nhìn.



Anh quay đầu lại, liền thấy cô ngồi xếp bằng, đôi chân vừa trắng vừa dài, mà làn váy cô chỉ hơi che lấp phần mông của cô, nhìn qua quyến rũ mà xinh đẹp, vẻ mặt cô thuần túy nhìn anh, ánh mắt như vậy khiến anh gần như bừng tỉnh, anh đã bao lâu không nhìn thấy ánh mắt như vậy của cô?

Anh ngừng phán đoán trong đầu mình, đi lên trước từng bước, ngón tay chạm một cái lên mặt cô, “Một mình ở quán rượu rất chán phải không?”

Cô nhẹ buông mi, “Ừ.”

Đó là một đáp án không rõ lời giải.

Giang Thừa Châu vỗ vỗ đầu cô, “Hãy mau đứng lên thay quần áo.”

Cô nhìn anh, hiểu ý của anh, vốn muốn nói gì đó, nhưng chỉ chủ động đứng dậy đi thay quần áo.



Cô chuẩn bị cầm quần áo đi toilet, anh đã chủ động quay người sang, cũng không biết là vô tình hay cố ý, liền trực tiếp thay quần áo, chỉ là nhìn về phía bóng anh đi tới ban công, có chút buồn bực, trước đó anh cũng không muốn mang cô đi, thế nào đột nhiên liền đổi ý.



Cô thay xong trang phục, sau đó chủ động đi rửa mặt, sau khi cùng Giang Thừa Châu ăn sáng xong thì ra ngoài.

Giang Thừa Châu lái xe đưa cô đến là một nơi cao cấp nhưng hẻo lánh, xe vừa đi vào cô chỉ biết đây thuộc về một động thiên* khác biệt, nói vậy chủ nhân nơi đây nhất định có thân gia bối cảnh hùng hậu, bởi vì những mẫu xe đậu ở chỗ này tuyệt đối có thể làm một triển lãm xe riêng quy mô lớn, có thể tưởng tượng thường ngày đều là nhân vật nổi tiếng có tiền có thế tụ tập ở đây.



(*: chỉ nơi ở của thần tiên)

Xuống xe, Giang Thừa Châu thấy cô thỉnh thoảng lại quan sát thì nhẹ mở miệng cười, “Rất thích chỗ này?”

“Cũng không tệ lắm.”

“Đây là chỗ của Diệp Cẩm Đình.”


Thảo nào…

Giang Thừa Châu đưa cô vào, báo số phòng, hiển nhiên có bồi bàn khí chất ưu nhã dẫn họ đi đến gian phòng.



Quang cảnh nơi này nổi tiếng an tĩnh thư thái, công tác bảo mật cũng nổi tiếng rất tốt, tuyệt đối không tiết lộ bất kỳ thông tin gì của khách hàng, bởi vậy không ít người thích chọn chỗ này làm nơi trao đổi chuyện quan trọng.

Bồi bàn mở cửa liền đứng luôn ở cửa, không hề bước vào, Mộc Tuyên Dư theo Giang Thừa Châu cùng đi vào.



Trong phòng đã có một người đàn ông mặc trang phục màu đen đang ngồi, anh ta vốn đang nhắm mắt lại, lúc này từ từ mở mắt ra, thấy cô gái phía sau Giang Thừa Châu, theo bản năng mặt nhăn nhíu lại.

Dường như Giang Thừa Châu không thấy được sự bất ổn trong mắt Giang Thành Khải, “Ngại quá, đã để anh chờ lâu.”

“Không có gì, tôi cũng mới vừa đến.”

Hai người đàn ông chào hỏi nhau, Mộc Tuyên Dư theo Giang Thừa Châu ngồi xuống, rồi liền đánh giá gian phòng này.



Bắt ánh sáng rất tốt, mặt tường có màu xanh nhạt, vô hình chung lộ ra cảm giác ưu nhã dễ chịu vài phần, làm cho lòng người trở nên bình thản lại.


“Thời gian của tôi cũng không nhiều.” Giang Thừa Châu đột nhiên nói, nhắc nhở đối phương nên đi vào vấn đề chính.

Lúc Mộc Tuyên Dư theo đó phục hồi tinh thần lại thì thấy ánh mắt Giang Thành Khải rơi về phía mình, vì vậy nhanh chóng hiểu ra, người nọ là ngại mình vướng bận ở đây.



Cô vừa mới chuẩn bị đứng dậy tìm cớ gì đó rời đi, Giang Thừa Châu đã kéo cô vào lòng mình.

Động tác này khiến ngay cả Mộc Tuyên Dư ở trong lòng anh cũng vô cùng kinh ngạc, huống chi là Giang Thành Khải ở đối diện.





Giang Thành Khải cũng chỉ hơi sửng sờ, nét mặt không có biểu cảm gì, chỉ là trong lòng cũng không cho là đúng, Giang Thừa Châu còn mang theo phụ nữ vào thời điểm này, quả thật là kém xa so với Giang Cảnh Hạo, huống hồ Giang Thừa Châu đã đính hôn, cũng không sợ bị kẻ khác bắt được chuôi, quả thật là người muốn làm gì thì làm.

Nhưng Giang Thành Khải cũng không có cách nào, anh ta phải hợp tác cùng Giang Thừa Châu.

Mộc Tuyên Dư cũng không biết Giang Thừa Châu đây coi là ý gì, không thể làm gì khác hơn là làm ra vẻ không có hứng thú đối với cuộc trò chuyện của họ.



Ánh mắt cô rơi trên màn cửa sổ bằng lụa mỏng bên ngoài, nơi đó lại có vài cây ăn quả, trên cây còn có quả, ở nơi này thấy những cây ăn quả thì có chút cảm giác mừng rỡ khó hiểu.



Cô đoán loại cây ăn quả này hẳn là ra quả gì đó…

Cuộc nói chuyện giữa Giang Thừa Châu và Giang Thành Khải cũng đến hồi kết, Giang Thừa Châu lúc này hơi cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, cười nhạt mở miệng với Giang Thành Khải, “Đề nghị của anh, tôi sẽ cân nhắc.”

Giang Thành Khải cũng không biết hiện tại anh có thái độ gì, thấy anh như vậy, cũng không thể cắn chặt đề tài không buông, “Cũng sắp đến thời gian cơm trưa, tôi có biết một nhà hàng không tệ, có thể đi thử xem, cũng coi như cho tôi hưởng chút cảm giác người bản địa.”

“Vốn anh Thành Khải đưa ra lời mời không nên cự tuyệt, nhưng buổi trưa tôi đã có hẹn với người khác, chỉ có thể bày tỏ tiếc nuối.”

“Không sao, sau này chúng ta còn có rất nhiều cơ hội như vậy.” Giang Thành Khải như đang ám chỉ gì đó.

Giang Thừa Châu chỉ cười cười, Giang Thành Khải thấy anh không cần phải nhiều lời nữa, không thể làm gì khác hơn là nói lời từ biệt.

Sau khi Giang Thành Khải rời đi, Giang Thừa Châu nhìn người trong ngực, “Nhìn đẹp như vậy?”

Mộc Tuyên Dư lập tức nở nụ cười, “Em chỉ đang suy nghĩ vấn đề mà thôi.”

“Nghĩ gì?”

Anh hiếm khi có lòng tìm hiểu nguồn gốc vấn đề.

“Anh ta… tên của người này…”

Giang Thừa Châu nở nụ cười, hiển nhiên là biết cô nói chính là Giang Thành Khải, nói nhỏ bên tai cô, “Con riêng mà thôi.”


Giang Vinh thành phố Bắc Giang có hai con trai, con trai lớn Giang Tu Trạch, con thứ Giang Tu Minh, hai người hơn kém nhau 10 tuổi.

Mộc Tuyên Dư gật đầu.

“Muốn đi đâu, buổi chiều anh có thể đi cùng em một chút.” Trong giọng anh có một loại năng lực mê hoặc lòng người khó nói nên lời.

Cô đưa tay chỉ ngoài cửa sổ.

Mộc Tuyên Dư thế mới biết, đây không chỉ là một hội sở, ở đây có đầy đủ hết các cơ sở hoạt động thể thao, lại còn dựa vào một bên núi, chỉ là tổng thể bố trí hoàn cảnh tương đương tĩnh mịch, mỗi sân bãi chỉ dùng để trồng cây làm khoảng cách.

Cô thực sự thích ở đây, có thiên nhiên đẹp đẽ không nói nên lời.



Mà cô nhìn thấy từ ngoài cửa sổ chỉ là một bộ phận nhỏ bé.



Cô đi tìm được cây ăn quả, tiếc là quả còn chưa chín.

Cô đứng dưới tàng cây, dứt khoát liền đi tới, “Sao em cảm thấy, ở đây không khác gì chốn Đào Nguyên.”

“Thích như vậy à?” Anh đứng ở trước mặt cô hơi chớp mắt, “Ở đây căn cứ theo ý tưởng của mối tình đầu Diệp Cẩm Đình mà tìm cách xây thành.”

“Vậy anh ấy nhất định rất thương mối tình đầu của mình.”

Hai tay Giang Thừa Châu cắm ở trong túi quần, cười đến ý vị thâm trường như thế.

Điều này làm cho cô nghi ngờ, “Không phải sao?”

“Chẳng qua là cậu ta cảm thấy ý tưởng này phù hợp tương lai phát triển và nhu cầu của kẻ có tiền, có thể thu được lợi ích cho cậu ta, không hơn.”

Mộc Tuyên Dư ‘ách’ miệng, có thể đây là điểm bất đồng giữa nam nữ, một người thì cảm tính, còn một người thì lý tính, một người vô cùng tình cảm, một người lại vô cùng thực dụng.

Họ ở hội sở này ăn cơm trưa sau đó lại đi khắp mọi nơi…

Tiệc rượu buổi tối mới là mục đích chính Giang Thừa Châu tới thành phố Bắc Giang này, bởi vậy cũng có vẻ khá coi trọng.



Mộc Tuyên Dư hiếm khi thấy được anh dừng lại trước gương lâu như thế, dường như mỗi một nơi trên người đều phải kiểm tra kĩ, vì vậy cô nhìn vẻ mặt anh có chút nghiền ngẫm.

Giang Thừa Châu thấy được ý cười bỡn cợt trong mắt cô từ trong gương, tay trái hướng về phía cô ngoắc một cái, ý bảo cô đi tới.

Cô thực sự đứng dậy từ trên ghế, đi tới chỗ anh, “Thế nào, có chỗ nào lạ sao?”

Mi tâm anh hơi thẳng đứng một cái, “Cà-vạt hơi chặt, em đến xem.”


Mộc Tuyên Dư thành thật đứng ở trước mặt anh, cởi cà-vạt ra cho anh, lại thắt lại lần nữa, “Bây giờ thế nào, thế nào?”

“Hơi lỏng chút.”

Được rồi, lại cởi ra, lại thắt lại, “Lần này thì sao?”

“Có chút không được tự nhiên.”

Được rồi, cô lại cởi ra, cột lên.

Anh cúi đầu, nhìn gương mặt cô gần ngay trước mặt, họ bây giờ lại gần như vậy.



Những ngày đêm đó, anh nhớ gương mặt này, hận đến nghiến răng, nhưng đột nhiên có một ngày anh lo sợ, anh sợ trong đầu mình tưởng tượng tới gương mặt đó, không giống với gương mặt chân thật của cô, anh mới phát hiện, thì ra họ đã xa cách lâu như vậy.

Mộc Tuyên Dư ngẩng đầu chuẩn bị hỏi anh lần này thế nào, quét mắt nhìn hai nhân viên hướng dẫn đang cúi đầu nhịn cười ở bên cạnh, lúc này mới phản ứng được, cô lại bị anh đùa bỡn.

Giang Thừa Châu như đã phát giác ra điều gì đó, chủ động mở miệng, “Ừ, lần này không tệ…”

Sau khi “đồ trang bị” toàn thân đều đã đầy đủ hết, bọn họ mới trả tiền rời đi.

Trong cửa hàng hai nhân viên hướng dẫn mua hàng nhìn bóng lưng của họ bộc lộ sự si mê, “Tôi công tác ở chỗ này tới nay mới thấy đây chính là một cặp xứng đôi nhất.”

“Hơn nữa khí chất còn hợp như vậy.”


“Cô nói xem họ sinh con phải đẹp lắm…”

Hai nhân viên hướng dẫn mua hàng liên tục thảo luận lâu đến n.

Giang Thừa Châu mang theo Mộc Tuyên Dư xuất hiện trong tiệc rượu, bọn họ chưa tính là người đáng chú ý nhất, ở đây nhân vật nổi tiếng rất nhiều, người người đều ăn mặc như nhân vật từ tiên giới bước ra, hơn nữa các ngôi sao giới giải trí rất đông đảo, họ đi trong đó, cũng coi như bình thường.





Tuấn nam mỹ nữ phải đặt ở trong đám người thường mới chói mắt, đặt trong đám người ăn mặc đẹp đẽ trước sau như một thì tất nhiên sẽ không thể nổi bật.

“Vạn Thành” thời gian qua do Giang Cảnh Hạo xử lý, bởi vậy mọi người đều biết được đại danh Giang Cảnh Hạo, nhưng đối với Giang Thừa Châu thì không biết nhiều lắm, bởi vậy người trò chuyện với họ không nhiều, cho dù có cũng chỉ là đến làm quen mà thôi, thậm chí có người cho rằng họ là ngôi sao mới xuất đạo.



Điều này cũng như ý Giang Thừa Châu, anh không thích phiền phức, cũng không thích làm chuyện không liên quan tới mục đích.

Khắp nơi đều là mỹ nhân trẻ y hương tấn ảnh, nhưng Giang Thừa Châu ngay cả liếc cũng không liếc mắt nhìn, trái lại Mộc Tuyên Dư mỗi lần đi ngang qua một mỹ nữ, sẽ nhìn thêm vài lần, nhìn nhiều lần, Giang Thừa Châu cũng phát hiện ra, “Nhìn gì?”

“Mỹ nữ.” Cô nghiêm trang trả lời, sau đó chỉ chỉ, “Cô ấy mặc cái váy kia nhìn đẹp… Kiểu tóc của cô kia rất đẹp… Cô này trang điểm vừa phải.”

Giang Thừa Châu nhìn chằm chằm mặt cô, một lúc sau mới chớp mắt, “Tại sao em không nói người thứ nhất trang điểm rất không phù hợp, trang phục của người thứ hai chẳng những không thể hiện ưu điểm của cô ta trái lại khiến cho tỉ lệ của cô ta có vẻ không cân đối, màu sắc trang phục của người thứ ba rất không hợp với màu da của cô ta.”

Mộc Tuyên Dư nhìn anh rồi đột nhiên cười nói, “Thì ra anh đã nhìn a, em còn tưởng anh không nhìn chứ!”

“Không phải là em chỉ cho anh nhìn sao?”

Cô nhún nhún vai, tiếp tục đi theo bên cạnh anh.

Con trai trưởng của Giang Vinh, Giang Tu Trạch, chỉ chốc lát sau đã đi tới, “Tôi không nghĩ tới cậu sẽ tới thật.”

“Từ trước đến nay tôi là người nói sẽ giữ lời.” Giang Thừa Châu cười, trong lời nói có hàm ý, “Anh tôi gửi lời hỏi thăm tới anh, dù sao chúng ta hợp tác đều luôn vui vẻ.”

“Anh Cảnh Hạo là một người may mắn, hiện tại không chỉ có gia đình mỹ mãn, mà còn có cậu nữa, cậu em trai tốt san sẻ gánh nặng cho anh ấy.”

“Anh hà tất phải hâm mộ anh ấy chứ, anh cũng có cậu em tốt, hôm nay tôi còn gặp mặt cậu ta mà? Được rồi, không đề cập tới thiếu chút nữa tôi quên mất, Thành Khải nói cậu ta xuất hiện thì không tốt, nhưng trước sau cậu ta luôn coi anh là người anh tốt.”

Giang Tu Trạch híp mắt một cái, biết đây là Giang Thừa Châu đang nhắc nhở mình, Giang Thành Khải và anh ta đã gặp mặt, nếu gặp mặt, khẳng định có chuẩn bị mà đến, như vậy Giang Thành Khải nhất định ném ra lợi ích tốt, mà thương trường trọng tiền bạc, hai nhà hợp tác gần đến kỳ, Giang Thừa Châu có khả năng chọn hợp tác với Giang Thành Khải.

Giang Tu Minh đang chuẩn bị nói gì đó, cách đó không xa lại xảy ra một chút chuyện nhỏ, hình như là bồi bàn không cẩn thận làm đổ rượu lên người khác, đang ở đó không ngừng xin lỗi.

Bị đổ rượu chính là một thiếu niên không lớn không nhỏ, thiếu niên dường như đang phát giận, “Xin lỗi là có thể khiến lễ phục của tôi sạch sẽ?”

Tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế thật ra rất đủ.

Mà lúc này, Giang Vinh lại đích thân xuất hiện, ôn hòa nói gì đó với thiếu niên, thiếu niên lạnh lùng hừ một cái, không để ý tới, trực tiếp xoay người rời đi, trên thế giới này có dũng khí như thế với Giang Vinh, chỉ sợ cũng chỉ có tiểu tổ tông này đi?

Giang Vinh đối mặt mọi người, hình như đang cười trừ giải thích gì đó.

Giang Tu Trạch tằng hắng một cái, “Tiểu đệ tuổi nhỏ, đang ở thời kỳ ngang ngược, để cậu chê cười.”

Khóe miệng Giang Thừa Châu cong lên, dường như tâm tình rất tốt.

Mãi cho đến lúc rời đi, Mộc Tuyên Dư mới có cơ hội hỏi anh, vì sao sau khi thấy em trai Giang Tu Trạch, tâm tình lại tốt như vậy.



Giang Thừa Châu cười, khi còn bé anh cũng như thế này, thấy em trai Giang Tu Trạch, đột nhiên cũng nhớ tới bản thân mình khi còn bé.



Bởi vì là con trai của ba khi đã già, tự nhiên được hơn những người khác rất nhiều, tính cách cũng thay đổi thất thường, rất bá đạo.



.